Chương 48

Cảm xúc khổ sở kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Cố Đằng còn không kịp đau lòng thì nó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Chỉ nhớ rõ trong nháy mắt đó, tim buồn bực đau nhức đến không thể thở nổi.

"Tiểu Đằng, " Cố Cẩm thấy sắc mặt Cố Đằng dọa người, nhìn cô không có phản ứng, tay vội vàng để trước mắt anh quơ quơ, "Em không sao chứ?"

"Thân thể em còn tốt, có thể có chuyện gì?" Cố Đằng từ cảm xúc bên trong khôi phục lại, nhẹ nhàng gạt tay trước mắt ra. Nhìn thấy chị gái trong mắt không che giấu nổi lo lắng, Cố Đằng cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Có lẽ là giữa trưa ra ngoài chơi bóng, bị cảm nắng rồi?

"Vậy là tốt rồi."

Đi theo Cố Đằng trên đường trở về, Cố Cẩm nhìn Cố Đằng có chút kỳ quái. Không phải cô ngạc nhiên, Cố Đằng dáng vẻ quá dọa người. Dùng một chút lời của lão thái thái để hình dung chính là: Hồn bay.

Cố Cẩm tự nhận là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng liên tiếp xuyên qua trùng sinh, phá vỡ nhận thức đối với thế giới của cô. Dụng tâm quan sát Cố Đằng một lát, không còn điểm bất thường, mới thả lỏng trong lòng.

Lúc ăn cơm, Cố Cẩm nhiều lần cẩn thận từng li từng tí nhắc tới chuyện của Mục Minh Thừa. Ngoài ý liệu, Cố Trường Thịnh cùng Lý Minh Hà trầm mặc chỉ trong chốc lát, về sau nói cô cho người tới thăm nhà.

Cơm nước xong xuôi, đến rửa xong bát đĩa, Cố Cẩm vẫn chìm đắm trong sương mù.

Chỉ đơn giản như vậy sao? Cô khó có thể tin được liền vỗ vỗ mặt. Cứ tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, cô cũng có thể mượn cơ hội này, cùng Mục Minh Thừa kéo dài một chút. Lúc trên xe, mặc dù anh khắc chế rất tốt, nhưng Cố Cẩm vẫn nhìn ra đáy mắt đói khát của anh.

Nếu như hai người bọn họ sớm như vậy liền thành, chỉ sợ hai người biến ruộng cạn thành ruộng ngập nước...

Cố Cẩm không biết, khi cô từ trong xe của Mục Minh Thừa đi xuống, ba mẹ Cố đều từ thiết bị giám sát bên trong thấy được.

Lúc đầu hai người rất phiền lòng khi thấy rau cải trắng nhà mình bị heo ủi, nhưng khi nhìn thấy xe Mục Minh Thừa ở chỗ không xa một mực chờ đến khi Cố Cẩm vào cửa sau một hồi mới rời khỏi mới thấy hài lòng một chút.

Mấy trăm mét đường ngắn ngủi nhưng nhà trai muốn nhìn tận mắt con gái ông bà an toàn vào cửa mới rời khỏi, xem ra đối phương là thật sự đặt Cố Cẩm ở trong lòng.

_ _ _ _ _

Mười giờ tối, trưởng bối đều đi ngủ. Cố Linh không ở nhà, bà nội Cố không có cớ tìm Cố Cẩm gây phiền phức.

Dưới lầu phòng khách, Cố Cẩm cùng Cố Đằng chơi game.

Tình hình chiến đấu giằng co kịch liệt, hai chị em đều không cố giữ hình tượng, ngồi xếp bằng ở trên ghế sô pha, tiếng ấn bàn phím vang lên không ngừng.

"Nhanh nhanh nhanh, cho chị một ngụm." Cố Cẩm tóc rối bù, tay không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Cố Đằng không nói gì làm theo yêu cầu của Cố Cẩm.

Về sau, quân địch chết mất hai người. Cố Đằng bắt đầu trầm tư, người này điên rồi, đây là chị gái ôn nhu mỹ lệ của anh sao?

Rõ ràng trước mấy ngày còn rất bình thường, đột nhiên thay đổi.

Cố Đằng vắt hết óc, nghĩ đến chiếc xe đen lúc chiều.

Không phải là "Bạn trai" đưa chị về sao?

Ngoại trừ sức mạnh của ái tình có thể khiến người điên cuồng, Cố Đằng nghĩ không ra lý do khác.

Cái gọi là "Mê muội mất cả ý chí", có thể trong khoảng thời gian ngắn đem chị gái dịu dàng tỷ tỷ biến thành một cao thủ trong game,"Bạn trai" Cố Cẩm chắc hẳn không phải người tốt.

Dù chưa gặp mặt, đến tên cũng không biết, nhưng trời sinh Cố Đằng có thành kiến đối với sinh vật gọi là anh rể cái này, anh cắn răng yên lặng ở trong lòng đánh giá anh rể tương lai.

Rốt cục đánh xong một trận, Cố Cẩm rời khỏi trò chơi, từ trước máy vi tính vặn vẹo cái cổ, lúc này còn có thể nghe thấy ken két vang lên.

Cô ngẩng đầu một cái liền thấy em trai ngồi đơ trước máy tính, bản thân Cố Đằng ngồi không nhúc nhích, cúi đầu giống đang suy nghĩ đại sự gì.

Cố Cẩm cười híp mắt vỗ vỗ bờ vai của Cố Đằng, "Em trai, phối hợp rất vui, về sau chơi nhớ phải gọi chị!"

Cô đã rất lâu rồi không vui vẻ chơi trò chơi như vậy.

Nghe Cố Cẩm nói, Cố Đằng lộ vẻ kinh ngạc nhìn Cố Cẩm, tâm tình hết sức phức tạp, chẳng lẽ anh về sau muốn từ một game thủ cường đại chuyển thành vυ" em sao? Nhưng anh lại nói không nên lời cự tuyệt, cuối cùng đành nói, "Có thời gian lại chơi."

"Yên tâm, " Cố Cẩm vuốt vuốt tóc quăn trên đầu Cố Đằng, cười rất ôn nhu, "Được nghỉ hè, thời gian của chị rất dư dả, lúc nào cũng có thể chơi."

Vυ" em Cố Đằng im lặng.

Nhìn thấy em trai lộ ra biểu tình này, Cố Cẩm bật cười một tiếng. Đang muốn an ủi Cố Đằngnên mới nói đùa, cô còn có sự nghiệp của mình làm sao chơi được thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Thu hồi động tác trên tay, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa.

"Ôi, chị Tiểu Cẩm trở về rồi sao." Cố Linh mặc bộ đồ hiệu, đi giày cao gót mười centimet, cầm theo mấy cái túi đồ đi tới. Cô trang điểm tinh xảo, khiến nguyên bản sáu điểm nhan sắc tăng lên tới tám điểm.

Nếu cô không mở miệng, Cố Cẩm thật sự nhận không ra, còn tưởng là đại tiểu thư nhà nào. Há miệng ra nói chuyện, âm dương quái khí luận điệu, liền bộc lộ ra bản tính của Cố Linh.

Cố Cẩm có chút hiểu lời Cố Đằng muốn nói lại thôi lần trước là cái gì. Hiện tại trên người Cố Linh, có vẻ gì đó không nói ra được, cả người không còn dáng vẻ trước kia.

Nhưng cô ta rất tự đắc, lúc nào lỗ mũi cũng hướng lên trên trời.

Cố Cẩm cùng Cố Đằng liếc nhau một cái, có chút không hiểu thấu. Cố Đằng lải nhải miệng, lườm một cái.

Đem túi đồ ném lên trên ghế sô pha, Cố Linh nhìn cửa sổ trò chơi máy tính, xùy cười một tiếng, "Nghĩ không ra chị Cố Cẩm thoát tục của chúng ta cũng chơi trò lãng phí thời gian như này."

"Cô ăn muối nhiều vào nha." Cố Cẩm dời ánh mắt, bưng nước lên uống một ngụm, ngữ khí nhàn nhạt.

"Có ý gì?" Cố Linh nghiêm mặt hỏi.

Cố Cẩm cười che miệng lại, nghiêng qua Cố Đằng một chút.

Cố Đằng hiểu được ánh mắt tiếp lời, "Không nghe ra sao? Để chị bớt can thiệp vào chuyện người khác."Ý nghĩa chính xác hơn thì anh không nói ra miệng.

"Em là quan tâm chị thôi, chị Tiểu Cẩm làm sao không nói từ đầu?" Cố Linh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hai tay để tại phần bụng, ngồi kiểu thục nữ ở trên ghế sô pha, ra vẻ khổ sở thở dài.

Lặng lẽ nổi da gà, Cố Cẩm thầm nghĩ, Cố Linh đây là vẻ yếu đuối đáng thương chịu nhục Tiểu Bạch hoa sao, giống trong phim cung đấu?

"Cô làm công việc gì?" Cố Cẩm dò xét một chút nhìn trang phục trên người Cố Linh, nghiêm mặt, "Trên người cô một bộ này phải tới mấy chục vạn."

"Mặc kệ đi, " Cố Linh hừ một tiếng, "Dù sao cũng không có phạm pháp, không có làm ác, nói không chừng đối với Cố gia còn có lợi, có thể để cho Cố gia vinh quang ấy chứ."

"Cố gia không cần vinh quang như vậy, cô tốt nhất đừng làm nhục Cố gia, " Cố Cẩm nheo mắt, "Nếu không, đừng trách Cố gia không để ý vài chục năm tình cảm."

"Cố Cẩm, đừng quên tôi cũng họ Cố." Cố Linh câu môi lên.

"Muộn rồi, " Cố Cẩm nhìn chằm chằm Cố Linh một hồi, đứng lên ôm máy tính, quay sang Cố Đằng nói: "Sáng mai chị muốn đi xem phòng, chúng ta trở về phòng ngủ đi."

Cố Đằng gật gật đầu, cũng ôm máy tính, đi theo Cố Cẩm lên lầu.

"Này, hai người dừng lại." Cố Linh cố ý chờ Cố Cẩm về để biểu diễn mà người xem lại đi. Cô rốt cuộc không giữ được hình tượng ưu nhã vừa rồi, lập tức đuổi theo.

Nhưng Cố Cẩm hai người đi được nhanh, đảo mắt liền vào phòng không thấy thân ảnh. Oán hận nên Cố Linh xuống lầu trong bực tức, nộ khí đó khiến Cố Linh đi vội vàng, mà cô lại mang giày cao gót còn không đủ thuần thục, không cẩn thận bị ngã.

Cố Linh té lăn trên đất, lập tức khàn cả giọng khóc thành tiếng: "Bà nội, bà nội, nhanh tới cứu cháu!"

Trở về phòng Cố Cẩm và Cố Đằng, nghe được tiếng kêu khóc do dự một chút, lo lắng Cố Linh lại giả bộ đáng thương. Về sau phát giác thanh âm không đúng, quay người liền chạy xuống dưới lầu.

Bọn họ đích xác không thích Cố Linh, nhưng không đến mức thấy chết không cứu. Hai người tới góc rẽ, chỉ nghe thấy bà nội Cố kinh hô: "Trời ơi Linh Linh à, cháu làm sao ngã xuống đất rồi?"

Bà nội Cố lớn tuổi vốn định lên giường đi ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe được Cố Linh khóc, còn tưởng rằng ảo giác. Bà vừa mở cửa thì thấy Cố Linh ngã không dậy nổi, vội vàng chạy tới đem người đỡ lên.

Giày cao gót mỹ lệ dưới chân, giờ phút này ngược lại tăng lên gánh nặng. Bà nội Cố đem nó cởi ra muốn vứt bỏ, bị Cố Linh ngăn lại: "Đừng ném, mua rất đắt."

Bà nội Cố đành phải một tay nhấc giày, một tay đỡ cháu gái.

"A, " Cố Linh đau đem toàn bộ thân thể lảo đảo muốn ngã đặt lên người bà nội Cố, "Bà nội đụng nhẹ một chút."

Trên lầu hai chị em nghĩ: Có thể gọi to gọi nhỏ, rõ là tổn thương không nặng nên bọn họ không đi xuống.

Vì không cho Cố Linh có cớ xù lông, Cố Cẩm không ra mặt, để Cố Đằng đưa cho lọ thuốc. Một cử động kia, lại dẫn tới lửa giận của Cố Linh lên cao mấy phần.

_ _ _ _ _

Nằm ở trên giường, Cố Cẩm cùng Mục Minh Thừa nhắn tin cho nhau.

Mục Minh Thừa: Bác trai bác gái đồng ý để cho anh đi bái phỏng rồi?

Cố Cẩm: Đúng nha.

Mục Minh Thừa: Vậy ngày mai anh đi luôn.

Nói xong câu này, Cố Cẩm liền thấy đối phương đúng là đồ mặt dày...