Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạn Tốt Của Nữ Chính, Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 47 - 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nguyên tác, Cảnh Nhược yêu Cảnh Hạo tới mức coi trọng mạng sống của anh ta hơn chính mình. Cô ta đau khổ trầm mê thầm mến bên trong, một lòng coi Cảnh Hạo là người yêu của mình.

Vậy mà lần yến hộ kia, cô ta thấy được Cảnh Hạo bị ép xin lỗi, lại làm ra sự tình như vậy. Phải biết, trong nguyên tác cô ta vì đạt được Cảnh Hạo mà không ngần ngại hạ độc thủ Cảnh Lão gia tử - người đối với cô ta ân trọng như núi.

Cũng không biết Cảnh Lão gia tử ngày sau hiểu được, người ông ta nhận nuôi đối với ca ca của mình sinh ra tình cảm, lại tiếc chính cô ta một tay đem Cảnh gia đẩy xuống vực sâu, nhất định sẽ hối hận năm đó nhất thời mềm lòng.

Nói xong, Cố Cẩm nhìn ngoài cửa sổ, hình ảnh nhà cửa không ngừng vụt qua, mà cũng không phải là đường. Cô ngoài cười nhưng trong không cười ngẩng mặt lên hỏi: "Mục tiên sinh đây là muốn đưa ta tới chỗ nào?" (đoạn này là Cố Cẩm cố tình hỏi mang ý châm chọc nên thay đổi cách xưng hô nha)

"Quay về biệt thự, " Mục Minh Thừa nhìn Cố Cẩm, híp mắt hỏi: "Em không cùng anh trở về, còn muốn đi đâu?"

"Em muốn về nhà, " Cố Cẩm nháy mắt mấy cái, vô tội nói: "Em đang muốn đón xe, Mục tiên sinh liền đem em ôm vào trong xe này."

Mục Minh Thừa trầm mặc hai giây, nở nụ cười, ánh mắt có chút nguy hiểm, "Em đã nói như vậy, anh không cưỡng ép đem em về nữa, chẳng phải là đã phụ mất kỳ vọng của bác trai, bác gái sao?"

Đây là anh giả làm người tử tế sao? Cố Cẩm nhìn anh trong mắt kích động, trên trán nhịn không được toát mồ hôi.

"Trước đó em cùng cha mẹ nói xong rồi, " Cố Cẩm mỉm cười, "Ngày hôm nay em phải trở về."

Thấy Cố Cẩm kiên trì, Mục Minh Thừa nghiêm mặt, ấn tấm ngăn xuống, nhìn hai người ngồi hàng phía nói: "Đi Cố gia."

Trợ lý Phương cũng không dám nhìn phía sau. Nếu như nhìn thấy cái gì không nên nhìn, có lẽ ông chủ sẽ cho người móc mắt anh ta cũng nên.

Nhà của Cố tiểu thư, trên tư liệu anh ta toàn nhớ rõ. Lập tức, xe liền hướng Cố gia đi tới.

Đến nơi, cách biệt thự Cố gia mấy trăm mét thì dừng xe.

Cố Cẩm một chân bước ra cửa xe, cái chân còn lại còn chưa vươn ra. Mục Minh Thừa đưa tay ôm lấy bên hông Cố Cẩm, bờ môi thân mật cọ xát đỉnh đầu của cô, thì thầm nói: "Lúc nào mới cho anh gặp ba mẹ em?"

Một đại nam nhân cao mét tám, thanh âm nói chuyện buồn buồn, giống con ‘cẩu tặc’ cỡ lớn ở bên người, Cố Cẩm lại từ trong lời nói nghe ra hai phần ủy khuất. Không khỏi nghĩ lại, cô có thể làm kiêu hay không, hai người đã qua đêm cùng nhau, còn để ý những chuyện hình thức làm gì?

Mềm lòng, cô quay người ôm eo Mục Minh Thừa, chờ trong chốc lát, cô nghe thấy mình nói: "Để cho em về nhà trước, chờ em cùng ba mẹ chuyện, để bọn họ chuẩn bị tâm lý."

Mục Minh Thừa nghe được lấy làm vui mừng, buông cô ra, lại đột nhiên cúi xuống hôn Cố Cẩm, rồi nói: "Đi thôi, chờ em cho anh đến nhà bái phỏng."

Nhìn thân ảnh Cố Cẩm chậm rãi đi xa, đến khi cô tiến vào cổng Cố gia, rốt cuộc nhìn không thấy, Mục Minh Thừa tâm tình rất tốt để lái xe quay đầu trở về.

Anh khẽ cười một tiếng, bất kể là tình nhân hay là giữa vợ chồng, không phải gió đông thổi bạt gió tây, chính là gió tây áp đảo gió đông. Có đôi khi cúi đầu bày ra cái yếu để sớm ở bên người mình thích thì có gì là không thể? Cho nên, theo đuổi ai, có quan trọng không?

Không phải sao, giữa bọn họ trình tự này cũng bỏ qua. Cũng không phải Mục Minh Thừa không muốn theo đuổi, mà là trình tự này dài dằng dặc. Đối với bọn họ hôm nay mà nói, như vậy sẽ lãng phí thời gian. Có thời gian như vậy, bọn họ vì cái gì không thể ở bên nhau nhiều một chút?

Cố Cẩm muốn sự nghiệp thăng tiến, anh liền để cô tự do.

Người đàn ông chân chính, có năng lực, sẽ không ngăn cản bạn gái của mình trở nên xuất sắc hơn, cũng không e ngại bạn gái ưu tú. Chỉ cần đừng bay qua đầu, tuyến còn trong tay là được. . . .

Cố Cẩm vừa xuống xe, đi đến cửa nhà, trên mặt vẫn như cũ,mang theo ý cười. Cười cười, đột nhiên nhớtới, năm nay cô mới hai mươi tuổi, sớm như vậy đã mang bạn trai về nhà gặp ba mẹ, ba mẹ Cố sẽ không kinh sợ chứ?

Nghĩ như vậy nên cô cho là vừa rồi trầm mê sắc đẹp, đầu óc phát nhiệt, tự tát mình một cái. Ba mẹ Cố có bị hù hay không thì không biết, nửa đường cô giật bắn mình. Cố Cẩm lập tức tức giận nói: "Tiểu Đằng, em làm sao đột nhiên xuất hiện?"

"Vừa mới đưa chị về đây là ai?" Cố Đằng nói tiếp, "Là bạn trai của chị phải không?"

Cố Đằng thăm dò, nhìn bên ngoài xe, xe đã quay đầu đi rồi, xa xa chỉ thấy đằng sau đuôi xe. Bọn họ tỷ đệ quan hệ mới hòa hoãn không được mấy ngày, Cố Đằng còn chưa hưởng thụ đủ yêu mến từ chị gái, đã có người tới đoạt.

Tuy đã sớm biết chị có bạn trai, Cố Đằng cũng chuẩn bị tâm lý. Nghĩ đến cái này, cái gì mà bạn trai bạn gái, kết hôn còn có ly hôn đây này! Nhưng mà, tận mắt thấy cảnh này lại không giống suy nghĩ.

Dường như có một ngày, Cố Đằng gặp Cố Cẩm mang theo một người đàn ông tính ôn hoà tới cửa. Cố Đằng con mắt ê ẩm.

"Ừm.” Cố Cẩm đáp, bị em trai bắt được cũng có chút không thoải mái, "Em cũng nhìn thấy hả?"
« Chương TrướcChương Tiếp »