Chương 47 - 1

Thịch, thịch, thịch!

Cố Cẩm tựa sát vào ngực Mục Minh Thừa nên giờ phút này nghe thấy trái tim của ai đó như đang nhảy lên. Có lẽ đây chính là trạng thái của người đang yêu, cô cong cong khóe môi, cười đến híp cả mắt, giống mèo con ăn vụng.

Hai người ôm dính lấy nhau trong chốc lát, Mục Minh Thừa lại nhớ tới cảm giác khi hôn Cố Cẩm, nhịn không được một lần nữa cúi đầu tìm kiếm môi son mềm mại kia.

Nhưng lần này anh không thực hiện được ý định, vừa mới xích lại gần, chưa kịp ngậm lên cánh môi, một cái tay đưa ra ngăn trở môi của anh.

Mục Minh Thừa nhíu mày, dứt khoát hôn một cái lên bàn tay mềm mại kia, đầu lưỡi liếʍ láp qua đầu ngón tay của Cố Cẩm, anh dừng lại khi lòng bàn tay của người kia thấm ướt.

Lòng bàn tay bị ướt, khiến Cố Cẩm tức giận. Cố Cẩm nghiêm mặt rút tay ra rồi nói: "Lần này, em thật sự không có rửa tay."

". . . Không liên quan gì, anh không ngại,"

Mục Minh Thừa vừa nói khuôn mặt càng đến gần, hô hấp hai người quanh quẩn, "Mùi trên người em thật thơm."

Đặc biệt là khi nghĩ tới thời điểm đổ mồ hôi lúc trước, hình ảnh kia, mùi hương đó, ánh mắt Mục Minh Thừa tối sầm lại.

Rõ ràng là nghĩ tới mà không thể nói ra, Mục Minh Thừa bị Cố Cẩm đẩy ra, đổi chủ đề, "Em và gia đình, còn bao lâu mới có thể giải quyết?"

Mặc dù bây giờ hai đã kết giao quan hệ, có thể ôm hôn, làm một chút chuyện xấu hổ, nhưng không có nghĩa là Cố Cẩm có hứng thú.

"Không tới nửa tháng."

Mục Minh Thừa buồn cười liếc nhìn cô một cái, nhưng cũng không vạch trần. Đối với sự việc kia, tư vị để lại thật sự khiến đàn ông như anh không thể nhẫn nại nổi. Nhưng Mục Minh Thừa nghị lực kinh người, đã từng có thể cường ngạnh vượt qua, loại du͙© vọиɠ này, anh còn có thể khống chế.

"Làm sao anh đối với chuyện này có hứng thú?"

Khó nói, " nữ nhân kia tới tìm em rồi?"

Trình gia mấy ngày gần đây muốn nhờ Mục Minh Thừa. Anh vốn cho rằng Cảnh Hạo vì nữ nhân kia mà can thiệp vào, đối cô là yêu sâu đậm. Không nghĩ tới vì lợi ích trước mắt, bọn họ lại không vượt qua nổi phép thử này.

"Mẹ em cùng dì út khi còn nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất sâu, " Cố Cẩm gật đầu, sau đó chính mình cũng bị chọc cười, "Cô ấy muốn thông qua em mời anh giúp Trình gia."

"Em muốn nhờ anh ra tay giúp Trình gia sao?" Mục Minh Thừa nhíu mày, bỗng nhiên lấy tay nâng khuôn mặt Cố Cẩm lên, nói chuyện mang theo một tia khàn khan, gợi cảm, "Nếu như em nguyện ý lấy thân báo đáp, anh có thể cân nhắc giúp đỡ bọn họ một lần."

"Đi ra, " Cố Cẩm chỉ một cái tát đã đánh bay khuôn mặt tuấn tú, không để ý hình tượng trợn mắt nhìn một cái, "Trình gia không được nữa, nửa tháng cũng không chịu đựng nổi."

Lê gia lại khác, Mục Minh Thừa đã có chút quan hệ. Bọn họ cái loại người này, lại càng không muốn người khác nắm được tình hình. Trà trộn người vào cửa hàng, tìm kiếm cũng được không ít thông tin.

Bây giờ Mục Minh Thừa chỉ cần dùng tư liệu trước kia nắm giữ, thuận buồm xuôi gió, không tốn sức chút nào. Đến lúc đó nguy cơ với Trình gia tự nhiên sẽ giải trừ, chỉ có điều trong thời gian này có thể sẽ tổn thương một chút nguyên khí.

Nhưng thủ đoạn cùng trình độ như vậy, không ngoài một năm liền có thể điều chỉnh được.

"Vậy quá đáng tiếc, " Mục Minh Thừa ngữ khí tiếc nuối ngồi về vị trí của mình, trên mặt lại nhìn không ra chút dáng vẻ tiếc nuối nào.

Lúc đầu với tiểu gia tộc như Trình gia, anh sẽ không chú ý. Sự tình của Cảnh gia chính là một tay anh thúc đẩy, Cảnh Hạo muốn dựa vào thông gia là Lê gia ứng phó nguy cơ, tự nhiên muốn quan tâm tới Lê gia bảo bối. Tiểu thư Lê gia lại muốn tiến một bước, đi tìm bạn gái trước của Cảnh Hạo gây phiền phức cho Trình gia.

Muốn nói Cảnh Hạo đối với chuyện này không biết chút nào, Trình Hân kia chỉ có đần độn mới tin, nhưng Mục Minh Thừa hiểu rõ tin tức cũng không phải như thế. Cảnh Hạo tại biết đến chuyện này mới nguyện ý lựa chọn lấy lòng Lê Ngữ, đối với thỉnh cầu của Trình Hân thì làm như không thấy.

Loại nam nhân này, đủ hung ác, đủ tuyệt tình, gϊếŧ người không thấy máu, trên thương trường lăn lộn có thể hiểu. Nhưng ánh mắt của anh ta thực sự không hề tốt đẹp gì, đầu tiên là kết giao đơn thuần với Trình Hân, sau lại đính hôn với Lê Ngữ.

Muốn dựa vào nữ nhân mà trở mình sao? A, đánh giá quá cao Lê gia rồi.

Cái loại đàn ông vô trách nhiệm này, người gián tiếp gây nguy hại đến cái xí nghiệp Trình gia, còn trút giận lên cha Trình. Nghĩ tới đây, Mục Minh Thừa lại thay Trình Hân cảm thấy thật đáng thương, thật đáng buồn.

Đồng thời trong lòng sinh ra một chút may mắn, Cố Cẩm cùng với Trình Hân chơi nhiều năm, không biết nguyên nhân gì đột nhiên giải tán. Cũng may không có bị truyền nhiễm não tàn, thật sự không dễ dàng.

"Anh nói, ngày sau Cảnh gia người biết nhà mình là bị Cảnh Nhược hại thảm, sẽ làm sao?" Cố Cẩm nghĩ đến cảnh tượng đó, liền thay Cảnh gia bi ai.

"Em muốn xem không?" Mục Minh Thừa cảm thấy thú vị câu khóe môi lên.

Ngày hôm nay anh không có mang cặp kính kia, cười lên gợn sóng trong mắt như sông băng hòa tan, để cho người ta không tự giác chìm ở bên trong đó.

Cố Cẩm nhìn rồi đưa tay kéo mặt Mục Minh Thừa, "Không được đi."

Mới đầu, Mục Minh Thừa nghĩ cô cho rằng phía sau Cảnh Nhược còn có người khác mà lo sợ nhưng Cố Cẩm lại có một loại cảm giác của khác, một chút cũng không kinh hãi.