Chương 44-2

Điều hoà không khí không ngừng tản ra hơi lạnh, trong không khí lại lặng yên không một tiếng động, nhưng nhiệt độ trong phòng dường như tăng vọt. Hết sức căng thẳng.

Mục Minh Thừa trầm mặc rủ mí mắt, nếu không phải hai chân anh mất tự nhiên khép lại, chỉ sợ còn thật sự cho rằng anh chính là Liễu Hạ Huệ.

Một màn này tự nhiên không thoát khỏi con mắt Cố Cẩm, cô có chút câu môi, lông mi khẽ run lên, hôn nhẹ lên môi Mục Minh Thừa.

Vừa kề sát môi anh, một bàn tay lớn liền giữ lấy cô.

Chiếc máy sấy rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh vang dội giữa đêm khuya.

Mục Minh Thừa giữ eo thon của cô, hôn lên môi cô, đồng thời dùng lưỡi cạy mở hàm răng, dây dưa thâm tàng trong đó.

Cố Cẩm thở hổn hển, liền bị ôm ngang lên. Một trận trời đất quay cuồng, cô bị ném lên giường lớn. Còn chưa nằm ổn, một thân thể nam tính liền lao tới. . . "Nặng." Cố Cẩm lẩm bẩm đẩy người trên thân mình.

Nghe tiếng Cố Cẩm, Mục Minh Thừa đổi động tác, không để cho trọng lượng toàn thân ép toàn bộ lên người cô. Đồng thời tay và miệng cùng sử dụng, không ngừng lục lọi. . .

Đèn tắt, một vùng tăm tối bên trong, Cố Cẩm cảm thụ được nhịp thở của Mục Minh Thừa, chậm rãi nhắm mắt lại, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Một phòng xuân hương kiều diễm, ôn nhu lượn lờ.

Hôm sau, Cố Cẩm tỉnh dậy sớm hơn bình thường, trời mới chỉ hơi sáng.

Hoan ái quả nhiên là lãng phí thể lực, tối hôm qua giày vò hồi lâu, bây giờ cô phải cố gắng lắm mới thoát khỏi vòng tay của Mục Minh Thừa.

Khi bước xuống giường, chân Cố Cẩm mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Cô vuốt vuốt eo còn đang đau nhức, quay đầu nhìn Mục Minh Thừa vẫn ngủ say, hôn một cái lên khóe miệng của anh.

Không thể phủ nhận, Mục Minh Thừa khuyết điểm không ít hơn nữa đối với Cố Cẩm mà nói, bọn họ ban đầu làm quen trong tình huống có chút không vui nhưng cũng không biết vì cái gì hai người bọn họ đều thích lẫn nhau.

Cố Cẩm tự nhận mình không phải người ngốc, cô có ý tứ với người ta vừa lúc người ta cũng thích cô, như vậy, cô nguyện ý dùng chút tiểu tâm tư, giữ người mình thích lại trong tay.

Không những thế, hai người họ đều là yêu tinh ngàn năm, kết hợp với nhau tránh làm hại người khác, thật sự là thích hợp qua đi.

Trên mặt mang ý cười, Cố Cẩm ngồi xe rời biệt thự.

_ _ _ _ _

Mục Minh Thừa khi vừa tỉnh lại, còn chưa mở mắt liền vô thức tìm người bên cạnh mình. Sau đêm qua, vị lão xử nam này đối người nào đó quả thực không thể hài lòng.

Anh hận người đó đã tiêu hao hơn hai mươi năm tinh lực của mình. Đêm qua, bởi vì hai người đều không thuần thục, quá trình có chút không viên mãn. Giày vò mấy giờ, khó khăn lắm mới hoàn thành. Thế nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, lúc đạt đỉnh kɧoáı ©ảʍ thật sự khiến cho người ta khó mà quên được.

Sáng sớm dậy, là thời gian vuốt ve an ủi, anh dự định đem nữ nhân ôm vào trong ngực tiếp xúc thân mật một phen. Nhưng mà, trên giường lại không còn ai.

Nhuyễn ngọc ôn hương chỉ có trong tưởng tượng.

Đột nhiên mở mắt ra, trời sáng choang.

Mục Minh Thừa đen mặt ngồi dậy, trên tủ đầu giường dán một tờ giấy, phía trên chữ viết nắn nót: "Mục tiên sinh, giao dịch kết thúc, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay 【 hình vẽ mặt cười 】."

"Rầm" một cái, máy sấy tóc trên mặt đất bị đá bay đến cửa, vỡ làm năm bảy mảnh.