Chương 44-1

Trong phòng trang trí giống phong cách của Mục Minh Thừa, lạnh lẽo, cứng rắn đơn giản.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ, ánh đèn mang sắc màu ấm, trong bóng đêm tăng thêm mấy phần mập mờ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, gương mặt Cố Cẩm ửng đỏ, so với ánh bình minh ở phía chân trời còn nhạt hơn một chút.

Đôi môi anh đào hồng nhuận có chút nhếch lên, nét mặt ngây thơ nhìn Mục Minh Thừa.

Mỹ nhân như ngọc.

Mục Minh Thừa dưới bụng một trận thít chặt, ánh mắt trầm xuống.

Đêm nay có chút gì đó không thích hợp.

Mục Minh Thừa trong lòng dâng lên cảm giác lạ, đi về phía trước mấy bước, trong không khí truyền đến mùi rượu nhàn nhạt. Càng đến gần, mùi rượu càng nồng đậm.

"Em uống rượu?" Mục Minh Thừa nhíu mày hỏi.

Cố Cẩm nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái, gật đầu.

"Say?" Mục Minh Thừa thanh âm khàn khàn.

Cố Cẩm giật mình, lại mơ hồ lắc đầu.

Khẳng định là cô đã say.

Bằng không dựa theo tính tình Cố Cẩm, sẽ không làm ra vẻ mặt như vậy!

Mục Minh Thừa khóe miệng giật một cái, từ trên cao nhìn xuống Cố Cẩm. Thấy bên trong áo choàng mềm mại, một mảnh tuyết trắng chói mắt.

Hô hấp Mục Minh Thừa lập tức nóng rực mấy phần, ánh mắt giống như là ác lang nhìn chằm chằm con mồi, khiến cho Cố Cẩm lo lắng nghiêng người đi chỗ khác.

Sau khi say rượu phản ứng của Cố Cẩm với lúc tỉnh hoàn toàn khác biệt, như là đứa bé con vậy.

"Tóc ướt." trên tóc giọt nước trượt xuống áo, đầu ngón tay vân vê mái tóc, nháy mắt nói: "Em muốn sấy tóc."

Nhìn tóc cô còn ướt, thân thể đang căng cứng của Mục Minh Thừa bỗng nhiên trầm tĩnh lại, anh đen mặt đi tìm cái máy sấy.

Nhưng trong tình trạng hiện tại, sao Cố Cẩm có thể tự mình sấy tóc đây? Cho nên, Mục đại gia phải giúp cô.

Sống hai mươi mấy năm, người có thể sai khiến Mục Minh Thừa làm việc, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhất là theo tuổi tác rồi gia thế, chỉ có Mục gia cùng Từ gia trưởng bối, nhưng trước mặt anh họ rất ít khi vênh mặt, hất hàm mà sai khiến. Muốn anh làm việc cho, cũng phải bỏ ra một chút gì đó.

Ánh mắt Mục Minh Thừa càng thâm thúy hơn, đem máy sấy sấy qua sấy lại tóc cho Cố Cẩm.

Tóc của cô rất đẹp, rất mềm mại. Vì không muốn làm đau cô, động tác của Mục Minh Thừa vô cùng dịu dàng.

Cố Cẩm thoải mái híp mắt cười, thật giống với mèo nhỏ.

Tóc được làm khô, Mục Minh Thừa ghé sát lỗ tai cô hỏi: "Dễ chịu không?"

Cố Cẩm dường như không phát giác được nguy hiểm, cô cười cười "Ừ" một tiếng.

Giọng nói này làm cho Mục Minh Thừa nắm thật chặt máy sấy, trong lòng thầm mắng yêu tinh mê người. Đột nhiên, động tác trên tay của anh dừng lại.

Trong lúc Mục Minh Thừa lơ đãng áo choàng tắm mở rộng, bên trong lộ ra cơ bụng rắn chắc, Cố Cẩm duỗi ngón tay ra chọc chọc.

Chọc chọc rồi lại chọc chọc, dường như gặp thứ gì đó rất thú vị. Trong mắt lại ánh lên vẻ tò mò, vô tội.

Mục Minh Thừa nắm lấy tay của cô, nói giọng khàn khàn: "Cố Cẩm, em có biết mình đang làm gì không?"

Cố Cẩm thu hồi ánh mắt đang dán lên cơ bụng của anh, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ ngây ngốc. Những sợi tóc rủ xuống bờ vai càng làm cô yếu đuối, đáng yêu.

Bỗng nhiên, cô thổi phù một tiếng, mỉm cười nhìn Mục Minh Thừa, trong nháy mắt từ một thanh thuần giai nhân, biến thành họa thủy yêu cơ. Môi son hé mở: "Em Ngủ cùng anh nha."