Chương 43

CHƯƠNG 43

Bây giờ chính là cuối giờ tự học, đại bộ phận sinh viên đều trên đường về, khó khăn lắm mới có một chút chuyện mới mẻ, mọi người tụ lại nơi này rất nhanh chóng.

Lúc này, không biết từ chỗ nào bay ra vô số bóng bay đủ sắc màu, mỗi bóng bay đều buộc một tờ giấy nhỏ. Bóng bay mang theo tờ giấy, cùng nhau bay trên không trung vô cùng hoành tráng.

Bốn phía tiếng kinh hô liên tiếp, tiếng chụp ảnh tanh tách không ngừng vang lên.

"Oa, thật là lãng mạn nha. Quả thực là dành cho nữ chính trong tiểu thuyết."

"Đúng nha, không biết là cô gái nào may mắn như vậy."

Trong vô vàn tiếng kêu xuýt xoa hâm mộ, cũng có lời bất mãn, "Anh học xem cách người ta theo đuổi một cô gái kìa" một nữ sinh khẽ húc khuỷu tay vào bạn trai, bất bình nói: "Lúc anh theo đuổi em, cho em mỗi cây kẹo mυ"ŧ!"

Nam sinh kia che ngực hít vào một ngụm khí lạnh, nhỏ giọng nói: "Đều đi qua đã lâu như vậy, em bây giờ hối hận cũng vô dụng!"

Dù sao cũng đã bị hắn lừa gạt rồi. Nữ sinh lườm hắn một cái, lại đau lòng xoa xoa hắn. Cô cũng chính là ghen tị một chút, chẳng phải mỗi cô gái trong lòng đều có giấc mộng được trở thành công chúa một lần sao?

Nghe tiếng xuýt xoa hâm mộ, Cố Cẩm cảm thấy nổi da gà.

Cô yên lặng quay người, dự định rời đi.

"Á, trên giấy có chữ viết!"

Có người hô to, "Mau nhìn xem viết cái gì? Có phải là tên nhân vật nữ chính không?"

"Thấy không rõ, chữ quá nhỏ."

"Nhìn lên bầu trời, " lại kêu lên một tiếng, "Chữ có thể thấy được!"

Đám người nghe vậy ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung, một máy bay điều khiển từ xa mang theo hoành phi. Chữ trên hoành phi là dùng mực huỳnh quang viết thành, trong đêm tối lộ ra càng thêm rõ ràng.

Người có thị lực tốt đọc lớn: "Cố —— Cẩm —— anh —— yêu —— em "

Đám người chỉ một thoáng đã nhao lên. "Ai là Cố Cẩm?"

"Không biết nha."

"Ta nhớ được hình như là tài nữ ngành Trung đó."

"Ta biết, Cố Cẩm là bạn học lớp chúng ta, dung mạo rất xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt."

"Nhưng nhân vật nữ chính Cố Cẩm đang ở đâu?"

Diễn đàn Tieba trường học chỉ trong vòng hai phút đồng hồ, mọi thông tin liên quan tới Cố Cẩm đều bị tìm ra. Học bá, thư hương môn đệ, tài nữ. . .

Các bạn học cực kỳ kinh ngạc, nữ thần ưu tú như vậy, vì cái gì bọn họ trước đó đều chưa nghe nói qua?

Cũng có mấy phóng viên ẩn núp trong đám người, vác camera chờ chuyện tốt.

Người thừa kế Thiệu Thị tỏ tình nữ sinh đại học, thật đúng là hoàng tử và cô bé lọ lem đời thực. Tin tức này phát đi, nhất định có thể hấp dẫn cả đống người xem.

Chỉ là, nhân vật nữ chính làm sao còn không xuất hiện?

Mọi người vô cùng hiếu kì, chờ đợi Cố Cẩm xuất hiện thì cô đang bị hai người đàn ông cản đường.

"Tránh ra." Cố Cẩm nói.

"Cố tiểu thư, trước hết nghe Thiệu Tổng nói đã."

"Nhưng tôi không muốn nghe, " Cố Cẩm cười lạnh, giơ tay lên, "Các người không tránh ra, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, tố các người hạn chế tự do cá nhân."

Hai người đàn ông không nhúc nhích, hai tay vẫn để phía sau lưng.

Cố Cẩm mặt lạnh lùng, vừa muốn nhấn số điện thoại, một đầu thảm đỏ tràn tới ngay trước mặt cô. Đầu kia của thảm đỏ, Thiệu Sùng trong biển hoa, chơi một bản nhạc, nhìn cô gái xinh đẹp yêu kiều trước mặt.

Ánh mắt của anh ta chăm chú, từng bước từng bước đi về phía Cố Cẩm.

Khí chất ôn nhuận, vẻ ngoài tuấn mỹ, gia thế rất tốt.

Thiệu Sùng như là hoàng tử nghênh đón cô bé lọ lem của mình vậy, đứng trước mặt Cố Cẩm, anh ta cầm một bó hoa đưa tới.

Cố Cẩm xiết chặt tay, lạnh lùng nói: "Thiệu Sùng, anh là có ý gì?"

"Không nhìn ra sao? Anh chính là đang theo đuổi em."

Thiệu Sùng giữ nguyên tư thế tặng hoa, trên mặt vẫn như cũ là ý cười, "Em đồng ý không?"

Người xung quanh vỗ tay, hô lớn: "Đồng ý đi. Đồng ý đi!"

"Em cảm thấy thế nào?"

Âm thanh bên ngoài cũng không quấy nhiễu được Cố Cẩm, cô cười một tiếng, "Thiệu Sùng, tôi hôm nay mới phát hiện anh nghe không hiểu tiếng người."

Câu nói này nói ra, là có ý mắng chửi Thiệu Sùng nhưng anh ta lại cười, "Cố Cẩm, em mắng anh cũng không sao. Anh đã làm sai chuyện, nên mắng."

Thiệu Sùng chăm chú nhìn Cố Cẩm, "Nhưng là muốn anh rời xa em, anh chỉ có thể trả lời không có khả năng."

Người đứng xem xung quanh dần dần không vỗ tay nữa, bọn họ phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.

"Chuyện này không phải anh có thể quyết định."

Cố Cẩm bỗng nhiên cười ra tiếng, "Thiệu Sùng, anh còn biết xấu hổ hay không? Anh đã gặp bạn trai của tôi, còn muốn tiếp tục dây dưa với tôi, người thừa kế Thiệu Thị chẳng lẽ nhất định phải làm tiểu tam sao?"

Cô thật sự không có thể hiểu được ý nghĩ trong đầu Thiệu Sùng, rõ ràng trước đó đã nói qua rất nhiều lần, cô đối với anh ta không có một chút tình cảm, chỉ có chán ghét. Hết lần này tới lần khác, anh ta lại muốn xuất hiện trước mặt cô. Đến cùng là ai cho anh ta cái dũng khí đó?

"Anh là Tiểu Tam?" Tròng mắt Thiệu Sùng xẹt qua một tia điên cuồng, anh ta thấp giọng nói: "Chúng ta kết hôn năm năm, còn có một đứa bé, em. . ."

"Hài tử không có, " Cố Cẩm ngắt lời, bừng tỉnh đại ngộ cười cười, "Tôi nhớ được, khi đó anh còn đang ở bên Trình Hân chăm sóc cô ấy trong lúc chờ sinh."

"Thiệu Sùng, cho dù anh có tiền, cũng không mua nổi sinh mệnh hài tử."

Dường như là không đủ, Cố Cẩm có chút câu môi, ý vị thâm trường nói: "Cũng không biết những bông hoa kia, là dùng cái gì nhuộm thành."

Bỗng nhiên thổi đến một trận gió, mang theo mùi hương nồng đậm của hoa hồng. Thiệu Sùng mặt trắng như tờ giấy. Phía sau là màu đỏ hoa hồng, trước mắt là người đang cười vô cảm, Thiệu Sùng tựa hồ lại nhìn thấy cảnh tượng ngày đó.

Cố Cẩm nằm trong vũng máu, hai tay cứng ngắc ôm chặt lấy bụng, dưới thân là một màu đỏ thẫm. Cố Cẩm nhìn sắc mặt Thiệu Sùng, thầm nghĩ: Anh không phải là rất có tiền sao? Không phải muốn lãng mạn sao? Không phải thâm tình tựa như biển sao? Anh sẽ gặp báo ứng!

"Chú bảo vệ ơi." Cố Cẩm vẫy tay gọi hai bảo vệ ký túc, "Cháu là sinh viên đại học Sư phạm Đế Đô, vị tiên sinh này hiện ở đây gây rối, hi vọng các chú nhanh chóng đưa người không phận sự ra ngoài."

Hai bảo vệ lễ phép nói: "Tiên sinh, vị bạn học này cự tuyệt lời tỏ tình, hi vọng anh phối hợp với chúng tôi, rời đi trước đã."

Thiệu Sùng hung hăng nhìn chằm chằm bảo vệ, quay đầu ánh mắt phức tạp nhìn Cố Cẩm: "Em tạm thời không tiếp nhận anh cũng không sao, nhưng anh hi vọng em có thể nhận cái này."

Hắn từ trong túi móc ra một khối xếp trong khăn tay, cẩn thận từng li từng tí mở ra, đưa tới trước mắt Cố Cẩm.

Bên trong là một khối vòng tay ngọc huyết rất giống với vòng tay của Cố Cẩm.

"Anh nhớ được, em đã mất chiếc vòng tay kia."

Ngón cái vuốt ve phía trên vòng tay, Thiệu Sùng nhìn Cố Cẩm nói, "Nhận lấy nó, xem như là anh đền bù cho em."

Ai mà thèm đền bù? Cố Cẩm cố gắng khống chế lại túi xách, không để cho mình nện vào khuôn mặt muốn ói kia.

"Thật có lỗi, anh nhớ lầm, vòng tay của tôi không bị mất."

Cố Cẩm lui ra phía sau một bước rồi nói: "Không nên phá hoại tình cảm người khác như vậy, hi vọng anh có thể tự giải quyết cho tốt đừng có tự mình đa tình."

Mọi người vây xem đã bị tình thế đảo ngược khiến cho sợ ngây người. Thì ra không phải hào môn quý công tử cùng cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, mà là kẻ có tiền chen vào tình cảm người khác.

Bảo vệ cũng lấy lại tinh thần, đánh giá lại Thiệu Sùng một chút. Thì ra là mặt người dạ thú, thật là khó nhận biết.

"Em thật vô tình." Thiệu Sùng lắc đầu, cười khổ nói: "Một cơ hội đền bù cũng không cho anh."

Trong ấn tượng, Cố Cẩm coi anh ta là người xa lạ, mà hiện tại Thiệu Sùng ở trong mắt cô đã không bằng người xa lạ rồi.

Ý thức được điểm này, tim Thiệu Sùng đau nhức đến không thở nổi. Lại một lần nữa, anh đánh mất cô.

"Bạn gái của tôi không đối với anh vô tình, chẳng lẽ lại hữu tình sao?" Mục Minh Thừa trong bộ đồ Tây đi đến bên Cố Cẩm, hất cằm về phía biển hoa, "Thiệu tiên sinh không giải thích một chút sao?"

"Đó là. . . Mục Minh Thừa?"

"Ôi trời, mau nhìn có phải là Mục Minh Thừa không?"

"Ta hoa mắt à?"

"Mục Minh Thừa là ai?" Có người không rõ chân tướng hỏi.

Người chung quanh nhìn hắn như kẻ đần độn, ném một câu: "Hỏi Baidu đi."

Đám đông tiếp tục theo dõi.

"Cô ấy còn chưa gả cho anh. " Thiệu Sùng đem vòng tay thu hồi lại, khıêυ khí©h nói: "Như anh thấy, tôi đang theo đuổi Cố Cẩm."

Mục Minh Thừa híp mắt nói: "Tôi nhìn ra, hẳn là Thiệu tiên sinh quá nhàn, muốn tìm ít chuyện để làm."

Thiệu Sùng cười lạnh.

"Còn nữa, tôi cùng bạn gái quan hệ rất tốt, vòng ngọc của cô ấy là do tôi giữ, vì không muốn cho kẻ khác cơ hội đào chân tường, tốt nhất là trả lại cho Cố Cẩm vậy."

Mục Minh Thừa lơ đễnh, kéo tay non mềm của Cố Cẩm, đeo lên vòng tay ngọc huyết.

Cổ tay trắng nõn cùng ngọc huyết hồng hồng dưới ánh đèn chiếu rọi, đẹp đến mức làm người ta kinh hãi.

Mục Minh Thừa trong lòng lặng lẽ thở phào, cuối cùng đem vòng ngọc danh chính ngôn thuận đưa trở về cho Cố Cẩm.

Chỉ là anh ngẩng đầu một cái, liền thấy ý cười mà như không cười của Cố Cẩm.

Thiệu Sùng đau lòng lại chật vật rời trường học, người vây xem còn đắm chìm trong nhiều lần đảo ngược kịch bản không rời đi được.

Nam sinh lúc trước bị bạn gái ghét bỏ, từ dưới đất nhặt lên một bông hoa hồng, hứng thú bừng bừng đề nghị: "Không phải em thích hoa sao? Dù sao người đều đi rồi, chúng ta mượn dùng một chút, lại thổ lộ một lần nữa?"

Lời này nói ra, bạn gái càng cáu tiết mà hành hung.

Ngày hôm nay huyên náo một màn như vậy, trường học tự nhiên không phải nơi Cố Cẩm muốn ở lại, trên đường về biệt thự, cô nắm vuốt vòng ngọc trên cổ tay không nói lời nào.

Vết thương của Mục Minh Thừa đã khôi phục bảy tám phần, tự mình tắm rửa không thành vấn đề.

Sau khi tắm rửa trong, trong đại sảnh trống rỗng, chắc hẳn Cố Cẩm đã trở về phòng ngủ. Trong lòng của anh có chút không vui, lại choàng áo choàng tắm trở về phòng mình.

Khi vừa mở cửa, Mục Minh Thừa ngẩn người.

Trên giường King Size là một mỹ nhân trong áo choàng tắm màu trắng, trên tóc còn ướt nước. Con mắt của Mục Minh Thừa bỗng nhiên tối lại.

-------------------------------