chương 42

"Muốn cho anh xem cái gì vậy?" Cảnh Hạo từ phía sau lưng ôm lấy nữ nhân yêu mến, ôn nhu hôn lên mái tóc của cô. Thấm vào ruột gan là mùi hương khiến anh mê đắm khiến cho mệt mỏi mấy ngày qua của Cảnh Hạo tan biến chỉ trong chốc lát.

Kết giao hơn nửa năm qua, trái tim hai người bọn họ chưa hề giống như ngày hôm nay, sát lại gần nhau.

Trình Hân như có ma lực khiến cho Cảnh Hạo dù biết hai người bọn họ không thích hợp nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đâm đầu vào lưới.

Người trong ngực thân thể rất cứng ngắc, một loại dự cảm xấu xông đến, Cảnh Hạo nâng đầu Trình Hân lên. Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện hình ảnh khiến cho một cỗ khí lạnh xông đến đỉnh đầu.

Trên màn hình, một đôi thanh niên nam nữ đứng sóng vai. Nam tuấn nữ tịnh, cử chỉ thân mật. Có thể thấy được, hai người ở tại tiệm bán đồ trang sức, đang chọn đồ.

Bên quầy, người nữ chăm chú nhìn cánh tay người nam, cười nói tự nhiên, trong đôi mắt chứa đầy yêu thương, không thể che giấu nổi.

Cảnh Hạo đoạt lấy điện thoại, nhanh tay xóa bỏ.

Nhưng xóa một tấm, lại xuất hiện một tấm. Trong tấm ảnh mới hai người đổi động tác, người nam không biểu lộ gì nhiều trên mặt, chỉ mang theo chút ý cười, đeo sợi dây chuyền lên cổ người nữ. Đặc biệt làm người khác chú ý chính là, hai người bọn họ trên ngón giữa mang nhẫn đôi.

Dưới ánh đèn của tiệm trang sức, hào quang sáng chói, khiến cho Trình Hân cảm thấy chói mắt. Cô không nhúc nhích, mặc cho Cảnh Hạo rút đi điện thoại di động của mình, tay còn duy trì tư thế cũ, mặt cô không chút biểu cảm.

"Cô ta là ai?" Trình Hân hỏi. Thanh âm phảng phất như gió thổi qua sẽ tan biến vậy.

"Hân Hân, đó là hiểu lầm, em nghe anh giải thích. . ." Cảnh Hạo kinh hoàng, tìm cách trấn định lại.

Anh giữ người Trình Hân, tìm cách giải thích. Thế nhưng khi người vừa xoay lại, Cảnh Hạo bỗng đứng hình. Giọt nước mắt như hạt châu từ trong mắt Trình Hân chảy ra, cặp mắt kia vốn chỉ nên hiện lên ý cười, trong nháy mắt tràn đầy bi thương.

"Đây chính là anh nói, nguyện ý chờ em trưởng thành, chờ em cùng anh đứng sóng vai sao?" Trình Hân nhìn người đàn ông ở trước mắt, cô làm sao lại không biết trong tấm ảnh là ai chứ? Cô chỉ là muốn lừa gạt lừa gạt mình, lừa gạt mình ảnh chụp là giả. Nhưng mà, Cảnh Hạo đến cơ hội này cũng không cho cô.

Bọn họ trước đó một khắc còn đang tâm sự, ước định cùng một chỗ dũng cảm đối mặt mưa gió. Một giây sau, một cái cái tát vang dội liền vung đến mặt của cô.

Cái này ảnh chụp chỉ là mặt ngoài nhìn thấy, bọn họ quan hệ đã đến tình trạng như thế. Như vậy, sau lưng còn làm gì? Bọn họ có phải hay không đã sớm có tiến thêm một bước phát triển?

Trình Hân vô cùng đau đớn. Nhưng chính khi tâm khổ sở, tất cả cảm xúc đồng loạt xông tới, cô lại quên đi cãi lộn cùng chất vấn, ngữ khí bình tĩnh. Đương nhiên, nếu như có thể coi nhẹ mặt mũi cô đã không tràn đầy nước mắt.

"Thật xin lỗi, lần này là lỗi của anh." Cảnh Hạo dứt khoát xin lỗi, "Nhưng em phải bình tĩnh một chút mà nghe anh giải thích, anh làm như vậy là có nguyên nhân."

Giờ này khắc này quan trọng nhất chính là giải thích tốt cho Trình Hân, đối diện với nước mắt của cô, nhất là nguyên nhân do mình, Cảnh Hạo sẽ vô cùng đau lòng.

"Em rất tỉnh táo." Trình Hân đẩy hắn ra, lau lau giọt nước mắt, "Anh muốn giải thích à, tốt lắm." cô chỉ điện thoại di động hỏi: "Anh nói cho em, chiếc nhẫn đính hôn là chuyện gì?"

"Anh. . ." Cảnh Hạo dừng lại. Chẳng lẽ anh lại nói người đàn ông trong mộng của Trình Hân ép mình đến nước này?

Chính miệng mình thừa nhận không bằng tình địch, thì thà chết đi cho rồi.

"Cũng không nói ra được sao?" Trình Hân thất vọng nhắm mắt lại, cô cười nhưng còn đau đớn hơn là khóc. Cô cười cười, cúi đầu xuống, bả vai co lại.

Cảnh Hạo cúi đầu nhìn, trên mặt đất là những giọt nước mắt.

Bỗng nhiên, tim của anh so với kim đâm còn đau hơn, nhịn không được tiến lên một bước, muốn ôm lấy cô: "Hân Hân, em đừng khóc, em như vậy anh thật sự không biết làm thế nào mới tốt."

"Rất đơn giản." Trình Hân lui ra phía sau một bước tránh đi, ngẩng đầu, nhìn người yêu tuấn mỹ trước mặt, "Anh cùng với cô ta giải trừ hôn ước."

Cảnh Hạo thu tay lại, trầm giọng nói: "Hân Hân, em trưởng thành hơn có được hay không?"

"Không." Giống như là bị chọc vào chỗ đau, Trình Hân đột nhiên khóc lớn, "Em tính trẻ con không phải anh đã sớm biết sao? Hiện tại có người mới, liền chê em đúng không?"

"Anh không phải. . ." Cảnh Hạo nhíu mày.

"Anh đừng nói nữa, mau cút đi." Trình Hân che lỗ tai, lại dùng sức đem Cảnh Hạo đẩy ra ngoài cửa, khóc nói: "Em không muốn nhìn thấy anh."

Nhưng một cô gái như Trình Hân làm sao có thể đẩy một người đàn ông trưởng thành như Cảnh Hạo ra khỏi cửa.

"Anh không đi thật sao?" Trình Hân gật gật đầu, "Được, em đi."

"Khoan đã." Cảnh Hạo giữ chặt cô, "Anh đi."

Tình trạng hiện tại của Trình Hân mếu đi ra ngoài quá không an toàn, anh không yên lòng.

Cảnh Hạo vừa bước ra cửa, cửa "Rầm" một tiếng sau lưng anh. Bên trong cửa, Trình Hân dựa vào cửa, trôi đi hết lực khí toàn thân, như một bãi bùn nhão chậm rãi trượt xuống mặt đất.

Nắm vòng tay tình lữ trong tay, đầu ngón tay trắng nhợt. Lòng bàn tay in rõ dấu vết của chiếc vòng, rõ ràng là mùa hạ, dựa vào cửa Trình Hân lại cảm thấy toàn thân giá rét thấu xương.

Tiếng khóc nghẹn ngào truyền đến Cảnh Hạo, anh siết chặt tay. Thật lâu sau cửa lại mở ra, chiếc vòng tình lữ được ném ra ngoài, rơi trên mặt đất đứt thành hai đoạn. . .

Cảnh Hạo ngồi xuống nhặt chiếc vòng lên cất vào túi. Quay người rời đi. Anh phải điều tra rõ xem là ai dám sau lưng cho chơi ngáng chân. Bỗng dưng, gương mặt đáng hận Mục Minh Thừa hiện lên trong đầu.

_ _ _ _ _

Cố Cẩm còn không biết được nam nữ chính đang mâu thuẫn, nhưng nếu biết cô cũng sẽ không để ý. Tình yêu đối với cô mà nói, có cũng tốt mà không có cũng không bắt buộc.

Loại nam nữ si tình, đem tình yêu xem như mạng sống, cô không hiểu nhưng cũng không chỉ trích.

Cố Cẩm coi trọng giá trị bên trong, chỉ cần có thể đem cuộc sống của mình vui vẻ, còn tình yêu? Cần phải có sao?

Có lẽ từng nhất thời động tâm, nhưng một chút kia chỉ như gió thổi trên mặt hồ tạo ra gợn sóng. Gió qua đi, nước hồ cuối cùng rồi sẽ dần dần khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. . .

Vết thương của Mục Minh Thừa trước mắt khôi phục rất nhanh, Cố Cẩm ở tại biệt thự mấy ngày, thực sự không muốn ở thêm nữa, vừa lúc câu lạc bộ văn học muốn tụ hội, Cố Cẩm liền đi hỏi anh có thể đi ra ngoài không.

Ngoài dự liệu, Mục Minh Thừa liền đồng ý. Cố Cẩm ngồi trên xe còn đang suy đoán hung thủ phía sau có phải là đã lọt lưới.

Tại câu lạc bộ văn học mặc dù người không nhiều nhưng bầu không khí ngược lại rất náo nhiệt. Mấy người trong câu lạc bộ thay nhau hát tới khàn cả giọng, Cố Cẩm chỉ lắng nghe. Tuổi trẻ đúng là tinh lực luôn vô cùng vô tận. Cho dù Cố Cẩm nghe không hiểu bọn họ hát cái gì, cũng khó tránh khỏi bị bầu không khí náo nhiệt làm cho phấn chấn.

Dù sao hôm nay qua đi, bọn họ cùng chung mấy thành viên đều tách ra lo việc riêng của mình.

Sợ bị mời hát, Cố Cẩm cố ý ngồi ở trong góc.

"Muốn uống gì không?" Đồng Lâm đi tới đưa một bình nước trái cây cho cô.

"Cảm ơn." Cố Cẩm nhận lấy.

"Chuyện lúc trước tớ rất xin lỗi." Cô vặn nắp bình ra, không có uống, lúng túng một chút rồi quyết định nói rõ ràng: "Tớ đối với tạp chí chỉ là nhất thời hứng khởi, sợ rằng sẽ trì hoãn sự nghiệp của cậu, sự hợp tác của chúng ta vẫn là hủy bỏ đi."

Dừng một chút, cô nói thêm một câu: "Tóm lại, cám ơn cậu đã mời."

Bởi vì Cố Cẩm vài ngày trước ở trong điện thoại đã nói qua chuyện này, cho nên Đồng Lâm đối với cái này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. "Không sao, đây là lựa chọn của cậu."

Đồng Lâm cười cười vẻ thông cảm, "Nhưng Cố Cẩm, tớ tin tưởng năng lực của cậu, nếu như cậu để ý điểm này, tớ hy vọng cậu có thể suy nghĩ thêm một chút."

"Chúng ta có thể đem tạp chí chia làm hai phần, cậu và tớ đều làm lĩnh vực chuyên môn của mình." Anh ôn hòa nhìn qua Cố Cẩm, "Cậu hiểu được, làm như vậy có thể tăng cường sức cạnh tranh của chúng ta."

Cố Cẩm cúi xuống, như có điều suy nghĩ. Cô áy náy nói: "Cho tớ hai ngày suy nghĩ nhé."

Đồng Lâm khẽ gật đầu.

Sau khi rời câu lạc bộ, Cố Cẩm từ chối ý định đưa cô về của Đồng Lâm. Nhưng cô lại không muốn đến biệt thự của Mục Minh Thừa, liền gửi tin nhắn nói với anh một tiếng rằng đêm nay cô ở trường học.

Tiếng phản đối của Mục Minh Thừa biến mất trong không khí ngay khi Cố Cẩm tắt điện thoại. Đầu bên kia điện thoại, Mục Minh Thừa nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vừa bị ném lên trên giường.

Khi về tới trường học, trời đã tối. Cố Cẩm nhanh chóng đi về phía ký túc xá, xa xa nhìn thấy một vòng người. Mấy nữ sinh như đang thảo luận điều gì, mà toàn nói những câu như: "Thật hâm mộ nha."

"Giống như truyện cổ tích vậy."

"Không biết nữ nhân nào có phúc khí như vậy."

"Nếu là người vừa đẹp trai vừa có tiền vì tớ làm những điều này, tớ xác định chắc chắn đồng ý với hắn." Nữ sinh vừa nói vừa che mặt.

"Cậu chớ nằm mộng ban ngày!" Bạn học đều cười chế nhạo cô bạn vừa rồi.

Thấy thế, Cố Cẩm càng thêm hiếu kì, bước nhanh hơn, muốn đi xem cái gì náo nhiệt như vậy.

Đến gần liền thấy lầu ký túc xá bày một mảng lớn hoa hồng, đỏ chói. Đem biến cổng túc xá thành một biển hoa hồng rất lãng mạn.

Trong biển hoa bày những ngọn nến thành hình trái tim. Nhìn ra được, đây là chuẩn bị tỏ tình.

Nhìn quanh một lát, Cố Cẩm cảm thán một câu, trách không được mấy nữ sinh kia kích động như vậy.

Nếu trước đó mấy năm, nếu có người đàn ông nào tỏ tình dạng này cùng với cô, cô khẳng định cũng kích động không thôi. Đáng tiếc, hiện tại vẻ thanh xuân này của cô chỉ là vỏ bọc.

Trải qua sự tôi luyện của xã hội, tính tình đơn thuần đã không còn. Bây giờ lại nhìn thấy kiểu tò tình như diễn xiếc này, ngoại trừ cảm khái hai câu thanh xuân, trong lòng một tia chấn động cũng không có.

Cảm thán xong giương mắt nhìn, Cố Cẩm choáng váng.

Chỉ thấy nơi cửa, một thanh niên anh tuấn soái khí đứng trong biển hoa màu đỏ, ôn nhu mà thâm tình nhìn chăm chú vào cô