chương 41

CHƯƠNG 41

Trong phòng gió từ điều hòa thổi ra hơi nhiều, nếu kéo toàn bộ chăn lên có thể Mục Minh Thừa sẽ bị lạnh. Cố Cẩm một tay luồn trong chăn tìm cách cởi bớt cúc áo trên người Mục Minh Thừa.

Trong chăn rất nóng, lòng bàn tay Cố Cẩm cũng nhơn nhớt nước. Bác sĩ kê đơn thuốc bên trong có thuốc an thần, Cố Cẩm làm động tác như vậy mà anh đều không có phản ứng. Không biết là thật sự sốt đến không có ý thức, hay là trong thâm tâm Mục Minh Thừa yên tâm về Cố Cẩm.

Mục Minh Thừa hai mắt nhắm nghiền, chìm vào giấc ngủ.

Cố Cẩm vắt khô khăn, bắt đầu lau từ trán anh, lúc lau tới lông mày dường như là không thoải mái nên lông mi của anh khẽ run lên.

Cố Cẩm vội vàng giơ tay lên, dò xét, trong lòng lập tức sinh ra cảm xúc ghen tị. Một đại nam nhân, lông mi so với cô còn dài hơn!

Yên lặng oán thầm trong chốc lát, Cố Cẩm tiếp tục lau thân thể cho Mục Minh Thừa. Lúc lau tới bụng, Cố Cẩm dừng một chút. Có phần tiếp xúc thân mật hơn mấy lần trước, cô đã sớm biết dáng người Mục Minh Thừa rất đẹp nhưng chỉ là vô tình nhìn thấy. Thừa dịp này, Cố Cẩm nhịn không nổi vụиɠ ŧяộʍ vươn tay xuống dưới bụng Mục Minh Thừa lau lên cơ bụng sáu múi...

Vừa lau lên, Mục Minh Thừa bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Cố Cẩm có tật giật mình tức tốc thu tay lại, giương mắt nhìn, người đàn ông kia vẫn tiếp tục ngủ, chỉ có gương mặt càng thêm ửng hồng.

Cố Cẩm an tâm, lặng lẽ “hầu hạ” Mục Minh Thừa, xem ra phúc lợi của cô vẫn là rất khả quan nha.

Cảm thán hai câu, trong lúc lơ đãng sờ đến ga giường phía dưới thân Mục Minh Thừa, chẳng biết lúc nào đã bị mồ hôi thấm ướt.

Cố Cẩm ngồi dậy, so sánh chênh lệch thể trọng của hai người. Cuối cùng từ bỏ ý định một mình thay ga giường cho anh, cô xuống dưới lầu tìm người giúp việc trong biệt thự.

Người giúp việc tốc độ rất nhanh, theo yêu cầu của Cố Cẩm liền cẩn thận từng li từng tí đem Mục Minh Thừa nâng lên, đổi ga giường sau đó lại đặt anh vào đúng vị trí cũ.

"Các cậu giúp đỡ tôi một chút, lau phía sau lưng cho anh ấy."

Cố Cẩm nâng nhiệt độ của điều hoà không khí lên, ra hiệu bọn họ nhấc người Mục Minh Thừa lên một chút, "Động tác nhẹ nhàng thôi."

Hai người giúp việc nghe theo Cố Cẩm an bài, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Có người hỗ trợ, Cố Cẩm liền dễ dàng hơn rất nhiều. Khăn mặt lau tới sau lưng, người đang say ngủ bỗng nhiên run lên, hô hấp đột nhiên thay đổi trong chớp mắt.

Xuống chút nữa, chính là vị trí không thể miêu tả được. Quần thì lỏng lỏng lẻo lẻo, bên trong khiêu gợi như mỹ nhân ngư, lúc ẩn lúc hiện.

Cố Cẩm do không cẩn thận mà lỡ nhìn thấy nhiều thứ, cô nghiêng người sờ lên cái mũi, may quá, không bị chảy máu mũi.

Quay đầu nhìn xuống hai người giúp việc, Cố Cẩm bình tĩnh thu tầm mắt lại, "Tốt, đem trả anh ấy về vị trí cũ đi."

Lúc người giúp việc điều chỉnh tư thế của Mục Minh Thừa, tay Cố Cẩm không cẩn thận trượt đến bờ mông của anh, cô còn không kịp phản ứng gì. Người Cố Cẩm cứng lại.

Thân thể người nào đó cũng có một giây đồng hồ cứng ngắc. Đột nhiên, con ngươi Cố Cẩm đảo một vòng vỗ “đét” một cái vào cặp mông khiêu gợi của Mục Minh Thừa...

Mắt thấy toàn bộ quá trình hai người giúp việc, rốt cục không kiềm chế được, trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Cẩm. Mục tiên sinh của họ thanh danh hiển hách là vậy mà bị một người phụ nữ đánh vào mông?

Ngốc nghếch, trì độn trong vài giây, cuối cùng bọn họ cúi đầu xuống, làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Trợ lý Phương đã cố ý thông báo cho bọn họ, Mục tiên sinh thụ thương tất cả mọi việc trong biệt thự đều phải nghe Cố tiểu thư an bài. Còn nói Cố tiểu thư là bạn gái Mục tiên sinh, hai người bọn họ còn muốn kết hôn nữa nên không thể đắc tội với cô.

Mấy ngày nay, Cố tiểu thư vì Mục tiên sinh mà bận bịu thật giống như là người vợ hiền. Dù cho gặp người giúp việc, cô cũng biểu hiện mười phần ưu nhã, lễ độ. Tất cả mọi người rất thích cô, cũng thực tình chờ đợi cô có thể ngồi lên vị trí nữ chủ nhân của biệt thự này.

Nhưng bọn họ nhìn lầm, Cố tiểu thư không hổ là người được Mục tiên sinh coi trọng, đến cái mông của lão hổ mà cũng dám sờ. Cho dù kia là lão hổ đang bệnh nhưng lá gan của cô nhất định rất lớn.

Chỉ riêng khoản này, so với những người phụ nữ khác liền không giống nhau.

Thầm nghĩ nhìn thứ không nên thấy nên hai người giúp việc tức tốc thu dọn đồ vật rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cố Cẩm cùng Mục Minh Thừa. Nhất thời lâm vào yên tĩnh, chỉ có nghe tiếng hít thở của nhau.

Ngay lúc Mục Minh Thừa muốn vụиɠ ŧяộʍ mở mắt, tiếng bước chân vang lên, "Minh Thừa, trên người anh có tổn thương, thân thể không tốt"

Cố Cẩm quay người từ trong ngăn tủ ôm ra một cái chăn, lại đắp lên Mục Minh Thừa, cười nhắc nhở, "Hiện tại dưỡng thương quan trọng, không nên xúc động, vẫn nên tiết chế cảm xúc."

Cố Cẩm một chút đều không có áy náy, cười tủm tỉm đóng cửa lại đi ra ngoài.

Mục Minh Thừa nhắm mắt vờ ngủ nghĩ, “Tôi không lạnh, cảm ơn.”

Nửa giờ trước, Mục Minh Thừa mê man, cảm giác được có người xích lại gần. Nhiều năm làm nhiệm vụ đặc biệt, anh đã sớm rèn khả năng ép buộc mình tỉnh táo lại. Nhưng mà, trên mí mắt giống có toà núi nhỏ đè lên, làm sao cũng không mở ra được.

Đang định cắn đầu lưỡi, dùng đau nhức kí©h thí©ɧ mình thanh tỉnh, chóp mũi đột nhiên quanh quẩn một mùi hương quen thuộc. Mùi hương này khiến anh không tự chủ được, không phòng bị, tham luyến trong đó.

Một đôi tay non mềm mang theo cảm giác thoải mái dễ chịu du tẩu ở trên người anh, lau qua trán, lau qua ngực, lau qua phần bụng, Mục Minh Thừa càng ngày càng nóng lên. Giống như là miệng núi lửa sôi trào, muốn nổ tung.

Bỗng nhiên, cái tay kia rời đi, Mục Minh Thừa bất mãn mở hai mắt ra, dần dần tỉnh lại. Anh không phát một lời, lẳng lặng nhìn người phụ nữ bận rộn bên mình, ánh mắt không nỡ dời đi chỗ khác.

Cảm giác được người kia muốn quay người lại, anh vội vàng nhắm mắt... Ý thức trở về mang tới một cảm giác xấu hổ, Mục Minh Thừa gần như không khống chế được bản thân mình.

Khi có người ánh mắt sáng rực nhìn vào nửa người dưới của mình, Mục Minh Thừa còn chưa kịp đắc ý đã bị đánh cho một cái vào mông. Tuy cũng không đau, nhưng thanh âm phá lệ vang dội.

Mục Minh Thừa đỏ mặt, đáy lòng dập dờn. Có người hầu ở đây, Mục Minh Thừa phải giữ mặt mũi và tôn nghiêm, không thể mở mắt ra.

Được lắm, Cố Cẩm, em chờ xem tôi sẽ làm gì em.

Mục Minh Thừa giờ phút này chỉ chờ vết thương trên người có thể sớm ngày khôi phục.

_ _ _ _ _

Trình gia, phòng vẽ tranh.

Trình Hân ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn phòng vẽ tranh bên trong dán đầy những bức hình của cùng một người.

Trong tay là một chiếc vòng tinh xảo. Đây là vòng tay tình nhân số lượng có hạn của một hãng nổi tiếng.

Thuở thiếu thời tự mình đa tình ý niệm, sau khi thành niên cũng đã có người yêu. Trình Hân trong lòng sớm có đáp án.

Thật lâu sau, cô mới đứng lên, nâng tay lên chần chờ một chút, sau đó quyết định dỡ xuống chân dung trên tường.

Mấy ngày nay Cảnh Hạo vô cùng bận rộn, nghe được chuông điện thoại di động vang lên, anh ngừng việc lại. Đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ ba, anh mới do dự nhận điện thoại.

"Hạo, thật xin lỗi, em sai rồi." Trình Hân liền khóc lên, "Chúng ta về nhà có được hay không?"

Trở về nhà, là nhà của cô cùng Cảnh Hạo nửa năm qua. Cảnh Hạo tâm không khỏi nhói một cái, anh đối với Trình Hân là thật tâm thích, nhưng giữa bọn họ vấn đề cùng mâu thuẫn càng lúc càng lớn.

Trình Hân quá đơn thuần, cô không có thể hiểu được anh đang gặp áp lực, còn cùng đối đầu với Mục Minh Thừa, đối với Cảnh Hạo mà nói, không thể nghi ngờ là lửa đổ thêm dầu.

Trình Hân không biết được suy nghĩ của anh, cô nói: "Em thật sự sai rồi, trong lòng em chỉ có một mình anh."

"Tốt. " Nghe được câu này, Cảnh Hạo nhắm lại mắt, "Anh lập tức đi tới, em ở nơi đó chờ anh."

Anh không thể nào cự tuyệt Trình Hân.

_ _ _ _ _

"Hạo, rốt cuộc anh đã đến."

Cảnh Hạo vừa mở cửa, trong phòng khách Trình Hân liền từ trên ghế sô pha, nhào đến trong ngực anh, cọ xát, "Anh tha thứ cho em sao?"

"Ừ." Cảnh Hạo mặt không biểu tình thản nhiên nói.

"Có thật không? Em thật là cao hứng."

Trình Hân không có phát giác, hốc mắt cô hồng hồng, ngẩng đầu, hôn lên khóe môi Cảnh Hạo một cái, "Em cho là anh không cần em nữa."

Trình Hân ngửa đầu nhìn người đàn ông này, cô thật lòng yêu thương người này. Cho nên, tâm cô bị mù mới làm thương tổn anh. May mắn là cô kịp thời tỉnh ngộ, không tính là muộn.

"Sẽ không, anh sẽ không từ bỏ em." Cảnh Hạo bởi vì nụ hôn kia mà hoà hoãn lại, anh vươn tay nắm eo thon của Trình Hân.

Đến giờ khắc này, Cảnh Hạo xác định, anh không bỏ được cô.

Từ khi trưởng thành bắt đầu “ăn mặn” tới nay, Cảnh Hạo thưởng thức qua vô số nữ nhân, chỉ có Trình Hân khiến anh quy phục.

Dù cho lão gia tử không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ, dù cho cô tạm thời không thể hiểu được áp lực của anh, anh đều không nỡ bỏ lỡ cô.

"Em biết em có rất nhiều điều chưa tốt, " Trình Hân lại đem mặt vùi vào trong ngực Cảnh Hạo, "Nhưng, em sẽ học."

Cô ngẩng đầu, nhìn vào trong mắt Cảnh Hạo, "Xin anh cho em một chút thời gian để cho em trưởng thành, để cho em có thể cùng sóng vai bên anh."

Cảnh Hạo mỏi mệt lại chưa từng nghe lời nói dễ nghe như vậy, không khỏi cao hứng, "Được, anh sẽ chờ."

"Đúng rồi, cho anh xem cái ảnh chụp, " Trình Hân lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh.

Album ảnh bên trong là mấy tấm hình ghi chép quyết tâm của cô.

Một tấm khác là chân dung Cảnh Hạo.

Trình Hân cười tiếp tục hướng xuống lật, đột nhiên, một dãy số lạ gửi tới một tin nhắn.

Thuận tay ấn mở, là mấy tấm hình, Trình Hân nhìn thoáng qua, nụ cười trên mặt liền biến mất.