Chương 40

CHƯƠNG 40

Cảnh gia.

Bên trong phòng mấy bức thư hoạ sơn thủy đồ giá trị không hề nhỏ được treo trên tường. Sảnh phòng chính, trưng bày cổ vật dùng trong nhà.

Bàn trà bằng gỗ lim, ấm tử sa để lộ ra vẻ cao quý, ưu nhã. Bên cạnh ấm trà là mấy cái chén, trong chén hơi nóng chậm rãi bốc lên. Hương trà tràn ngập cả căn phòng, thấm vào ruột gan.

Tưởng như bầu không khí yên bình nhưng không khí càng yên lặng càng làm cho lòng người hốt hoảng.

Cảnh lão gia tử ngồi trên ghế ở chính giữa đại sảnh, một thân áo cổ màu xám mộc mạc đơn giản không có có một tia thêu văn. Dù vậy, cả người ông hiện lên khí thế bất phàm. Đầu tóc bạc trắng cũng không làm giảm khí thế của ông, ngược lại càng tăng thêm lực uy hϊếp.

Chỉ cần ngồi không nói một lời, liền có thể khiến người ta cảm thấy khí thế bức người.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong chén toát ra nhiệt khí càng ngày càng ít. Bên cạnh ông mấy người nhà họ Cảnh thở mạnh cũng không dám, càng không dám lên tiếng.

Cảnh lão gia tử bưng chén trà chậm rãi đưa đến bên miệng, còn chưa uống hết, cái chén đã bị đặt mạnh lên bàn, trong lòng mọi người run lên.

Lão gia tử nghiêm túc hỏi: "Cảnh Hạo, cháu ở sau lưng ta làm cái gì?"

Ông hiểu rõ cháu mình, tâm nhãn nhỏ lại mang thù, thích phía sau hạ độc thủ. Lần trước phải cúi đầu trước Mục Minh Thừa, nhất định là vô cùng nhục nhã, quay ra trả thù cũng chẳng có gì lạ.

Thế nhưng là, Mục Minh Thần là người có thể trả thù sao?

Mục gia chiếm cứ tại nước Z mấy trăm năm, gốc rễ ăn sâu, bằng Cảnh gia làm sao có thể lay chuyển trong một sớm một chiều?

Cảnh Hạo một đường thuận buồm xuôi gió không có bị khổ đầu, chỉ vì một người phụ nữ mà u mê. Nào biết được việc hắn gây ra khiến cho người ta đau đầu.

"Ông nội." Cảnh Hạo kính cẩn đứng trước mặt Cảnh lão gia tử, mặt không chút thay đổi nói: "Cháu thật sự không động tay."

Đối với Mục Minh Thừa, Cảnh Hạo trong lòng không phục. Đặc biệt là ngày đó yến hội qua đi, hắn phát hiện ánh mắt Trình Hân không tự chủ nhìn theo Mục Minh Thừa, anh đều muốn xử lý Mục Minh Thừa.

Sau khi ép Trình Hân nói ra chân tướng rằng Mục Minh Thừa là giấc mộng thuở thiếu thời của mình. Nghe được từ miệng người yêu nói ra lời này, tâm Cảnh Hạo đều lạnh đi một nửa.

Cho dù nghĩ thế nào anh cũng không nghĩ tới, Trình Hân cùng Mục Minh Thừa còn có mối liên hệ như vậy.Lúc trước khi anh theo đuổi Trình Hân, anh nhiệt tình, chân thành như vậy nhưng nay tâm anh bị đả thương.

Bây giờ biết được hết thảy, Cảnh Hạo đau khổ, nhìn ánh mắt u oán thương tâm của Trình Hân, anh ép buộc mình làm như không thấy.

Có lẽ, bọn họ đều cần thời gian để suy nghĩ một chút. Cũng bởi vậy, Cảnh Hạo càng thêm khó chịu với Mục Minh Thừa.

Sự nghiệp bên trên không bằng Mục Minh Thừa thì thôi, nữ nhân yêu mến lại đã từng ngưỡng mộ anh ta. Cảnh Hạo cùng Mục Minh Thừa ở giữa, không chỉ là đối thủ trên thương trường, càng là tình địch, một mất một còn!

Nhưng trong lòng dù chán ghét Mục Minh Thừa, cũng sẽ không thực hiện những việc như vậy.

"A. " Cảnh lão gia tử lạnh hừ một tiếng, khịt mũi coi thường nói: "Ý của ngươi là nói, Mục Minh Thừa cố ý đợi mấy ngày lại đến báo thù sao?"

Đường đường là một tổng giám đốc, nói không giữ lời anh ta không ngại mất mặt à?

Cảnh Hạo nghe ra ý trong lời nói trào phúng của Cảnh lão gia tử, sắc mặt biến hóa, liền nói: "Anh ta là kẻ tiểu nhân, có cái gì không làm được."

"Im miệng." Cảnh lão gia tử giận dữ mắng, "Cháu bị phân che mắt à?"

Dưới sự kích động, Cảnh lão gia tử nhịn không được nói tục, vài chục năm nay hàm dưỡng tốt cũng không biết đã ném đi đâu. Ông nhìn cháu trai một tay mình nuôi lớn, thất vọng không thôi.

Mục Minh Thừa có bản lĩnh trong mấy ngày ngắn ngủi đánh cho bọn họ trở tay không kịp, người năng lực có thể thấy được chút ít. Nam nhân có thể hung ác, nhưng tuyệt không thể bụng dạ hẹp hòi.

Sức phán đoán của Cảnh Hạo dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tình cảm riêng tư, làm sao ông có thể yên tâm giao Cảnh thị cho anh?

Gặp Cảnh Hạo bị quở mắng, những người khác trong Cảnh gia đều lộ ra ý cười trên nỗi đau của người. Bao nhiêu năm rồi, Cảnh Lão gia tử trong mắt đều chỉ có Cảnh Hạo. Bị Cảnh Hạo ép lâu như vậy, bây giờ bọn họ mới có cơ hội, mấy người đó ánh mắt sáng rực, kích động.

Lời của lão gia tử khiến sắc mặt Cảnh Hạo tái xanh, ánh mắt âm u chậm rãi quét một vòng, đám người kia xem kịch vui, cả người hắn đều ngơ ngẩn.

Cảnh lão gia tử thấy thế, trong lòng thở dài.

"Cháu xác thực không có động thủ trêu chọc Mục Minh Thừa." Cảnh Hạo thu tầm mắt lại, nghiêm mặt nói: "Hiện tại là anh ta không nguyện ý bỏ qua chúng ta."

"Biết rồi."

Nhắm hai mắt lại, Cảnh lão gia tử cũng không biết tin hay không tin, rõ ràng không muốn nhiều lời, "Nha đầu Trình gia kia, cháu hãy cắt đứt với nó đi. Không phải tiểu thư Lê gia rất thích cháu sao? Cháu cùng với cô ta mau chóng đính hôn đi."

Con thỏ gấp còn muốn cắn người, Cảnh gia bọn họ cũng không phải không có căn cơ. Mục Minh Thừa đã không nguyện ý bắt tay giảng hòa, không hiểu thấu mà nhằm vào Cảnh gia, như vậy đấu một trận thì thế nào?

Lê gia là hào môn tại Đế Đô, nhà họ mấy đời đơn truyền, đến thế hệ này, chỉ sinh hạ một đứa con gái. Cùng Lê gia đính hôn, Lê gia chắc chắn đứng về phía Cảnh gia. Đến lúc đó, ai thắng ai thua, cũng còn chưa biết.

Nghe vậy, Cảnh Hạo giật giật khóe môi, cũng không nói được lời phản bác. Cảnh gia hiện đang gặp nguy hiểm, người ngoài đều chờ xem kịch vui, nào có người nguyện ý xuất thủ tương trợ? Thông gia cùng Lê gia chính là lựa chọn tốt nhất.

Cảnh Nhược đang đứng ngoài cửa nghe thấy người bên trong nói vậy liền cắn chặt môi. Nhất là nghe đến đoạn lão gia tử răn dạy Cảnh Hạo, cô cảm thấy áy náy, muốn xông ra nói rõ chân tướng.

Nhưng cô không thể.

Người ngoài đều nói cô được sủng ái, là tiểu công chúa của Cảnh gia. Thật tình không biết cô chỉ như một sủng vật của Cảnh lão gia tử. Tất cả lưu truyền bên ngoài cũng là vì tăng thêm thanh danh cho nhà họ Cảnh mà thôi.

Có lẽ phần sủng ái bên trong cũng có mấy phần là thật, nhưng vì lợi ích gia tộc tất cả đều có thể ném bỏ.

Yến hội ngày ấy, cô trốn ở trong góc, chứng kiến đại ca bị đôi nam nữ kia ức hϊếp. Trong trí nhớ của Cảnh Nhược, đại ca của cô là người thừa kế Cảnh thị, từ trước đến nay là thiên chi kiêu tử, chưa từng phải khép nép cầu cạnh ai.

Điều làm cho Cảnh Nhược khó chịu chính là Cảnh Hạo vì bảo vệ người phụ nữ khác mới phải chịu nhục nhã.

Cảnh Nhược thầm mến Cảnh Hạo mười năm gần đây, làm sao có thể chịu nổi?

Cho nên, Cảnh Nhược dứt khoát đã kết giao với một người bạn khi còn du học, người bạn này rất tôn trọng văn hóa Đông Phương, từng thổ lộ với cô nhưng bị cô cự tuyệt. Thông qua người này dắt mối, Cảnh Nhược quen biết sát thủ K.

Cô nghe người bạn của mình nói về năng lực của K, chấp hành nhiệm vụ thủ đoạn gọn gàng, hành tung thần bí. Tóm lại , nhiệm vụ sau khi hoàn thành , bất kỳ người nào cũng sẽ không tra được đến Cảnh Nhược. Người khiến cho đại ca không thoải mái cô sẽ gϊếŧ chết.

Mục Minh Thừa, Cố Cẩm, còn có Trình Hân, một người cũng đừng nghĩ trốn. Trình Hân là tiện nhân, câu dẫn đại ca của Cảnh Nhược nên trực tiếp gϊếŧ chết sẽ lợi cho Trình Hân nên sẽ từ từ, chậm rãi mà tra tấn.

Không phải Trình Hân ưa thích nam nhân vây quanh hay sao? Nguyện vọng này của cô ta, sẽ được thỏa mãn.

Về phần còn lại hai người, Mục Minh Thừa quá cẩn thận, ngày bình thường hành tung bí ẩn, ngay cả xuất môn cũng ngồi xe đặc biệt, không tiện hạ thủ.

Cố Cẩm ngược lại hành tung dễ nắm bắt, nhưng chỉ ra tay gϊếŧ chết nữ nhân của Mục Minh Thừa thì về sau ra tay sẽ càng khó. Cảnh Nhược không cam tâm, để K ẩn núp, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

Đúng vào lúc này, Từ gia đại thiếu trong truyền thuyết không biết từ nơi nào biết được kế hoạch của Cảnh Nhược, tìm tới cửa yêu cầu hợp tác, cũng như cung cấp thông tin Mục Minh Thừa chuẩn bị đi nước Y, lại biết được Cố Cẩm cũng sẽ cùng đi.

Trong đế đô hào môn ai cũng biết Mục gia cùng Từ gia là quan hệ thông gia. Một nhà kinh thương, một nhà tham chính, có thể nói là quan thương kết hợp hoàn mỹ nhất.

Ngoại giới đồn rằng Từ lão gia đối cháu ngoại là Mục Minh vô cùng yêu thích. Mặc dù kinh ngạc anh em bọn họ bất hòa nhưng nghĩ kỹ lại, Cảnh gia một đám anh em ruột cũng đều vì tranh gia sản còn tranh giành huống hồ là chỉ là anh em họ?

Có thể đồng thời gϊếŧ chết hai người Mục Minh Thừa và Cố Cẩm, Cảnh Nhược vui vẻ đồng ý.

Nhưng điều làm Cảnh Nhược không hài lòng là Từ Thành Huy kia đưa ra hành trình của Mục Minh Thừa cùng Cố Cẩm nhưng còn nói không nhất định phải gϊếŧ chết họ.

Nực cười.

Cái gì mà huynh đệ tình thâm.

Nhưng cô không nghĩ tới, K không thể gϊếŧ chết Mục Minh Thừa thì thôi, đến Cố Cẩm cũng không gϊếŧ được, còn lấy đi một nửa tiền thù lao, từ đó cũng mất luôn liên lạc.

Cảnh Nhược đang tự trách, bỗng nhiên nghe đến lão gia tử để Cảnh Hạo cầu hôn tiểu thư Lê gia giống như sấm sét giữa trời quang.

Cảnh Nhược lặng lẽ siết chặt hai tay, cặp mắt vốn nên thanh thuần trong sáng thì nay cuồn cuộn màu mực.

. _ __ _ _

Bên ngoài gió tanh mưa máu, Cố Cẩm đều không được biết. Cô đang cầm khăn lông ướt, chuẩn bị dựa theo lời dặn của bác sĩ, lau người cho Mục Minh Thừa để hạ sốt.

Đến hôm qua, thân thể sắp hồi phục của Mục Minh Thừa khi tắm không cẩn thận để nước rơi vào băng gạc, dẫn đến vết thương nhiễm trùng, sốt cao.

Đến buổi sáng Cố Cẩm gõ cửa mới phát hiện ra, khi đó ý thức của anh đã mơ hồ. Cố Cẩm vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý Phương, trợ lý Phương nghe xong cấp tốc mang đến một vị bác sĩ trẻ tuổi.

Bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương cho Mục Minh Thừa rồi kê đơn thuốc, trợ lý Phương cố ý đuổi người hầu trong biệt thự đi, nháy mắt ra hiệu với Cố Cẩm.

Cố Cẩm không khỏi suy nghĩ.

Ánh mắt lần nữa chuyển tới trên giường, Mục Minh Thừa hiện đang nhắm chặt hai mắt, gương mặt tuấn tú ửng hồng. Mục Minh Thừa nằm đắp chăn, trên thân sinh ra một tầng mồ hôi.

Cố Cẩm thở dài, đem chăn kéo ra một chút…