chương 36-1

Áo khoác thẫm màu cũng đã bị thấm ướt.

Cố Cẩm sững sờ đưa tay ra nhìn, màu đỏ của máu làm cho con mắt cô đau nhói.

"Minh Thừa?"

Cố Cẩm kêu tên của anh, thanh âm rất nhẹ.

Người ở trên người cô, ép tới mức gần như không thở nổi. Nhưng thân thể cô lại căng cứng đến mức không dám động, liền điều chỉnh hô hấp nhẹ đi mấy phần. Sợ động một cái sẽ sẽ làm vết thương của Mục Minh Thừa chảy ra nhiều máu hơn.

Người phía trên không có phản ứng, Cố Cẩm áp vào vai của anh, cố gắng gọi lớn hơn một chút, "Mục Minh Thừa?"

Vẫn không có hồi âm.

Lúc này trái tim như có trăm ngàn kim châm, hốc mắt cũng nóng lên. Đây là lần đầu tiên cô muốn khóc sau khi xuyên sách.

Tay Cố Cẩm run lên, một lần lại một lần gọi tên Mục Minh Thừa.

Rất nhanh có người kéo tới vây quanh, hai người bọn họ vẫn ngã trên mặt đất, không biết nói cái gì.

"Các người mau cứu anh ấy."

Nước mắt Cố Cẩm chảy xuống, khản cả giọng, "Mau cứu anh ấy!"

Nhưng cũng không có người tiến lên hỗ trợ.

Cố Cẩm ôm lấy Mục Minh Thừa, ai bảo anh đỡ đạn làm gì, bọn họ quan hệ thế nào chứ, có đáng làm vậy không?

"Khụ khụ." Mục Minh Thừa đột nhiên mở mắt ra, yếu ớt nói: "Đừng khóc, không có việc gì, không chết được."

Trước kia anh từng bị thương nặng hơn, chẳng phải vẫn còn sống trên đời này sao?

"Anh tỉnh rồi?" Nước mắt Cố Cẩm ngừng rơi, giờ phút này nhìn có chút chật vật. Mục Minh Thừa lại cảm thấy, đây là lúc cô đẹp nhất.

"Ừm." Anh chậm rãi chớp mắt.

"Nhưng mà, em…" Anh vừa nói rồi lại cười như không cười, "Em mà ôm anh chặt thêm chút nữa, có khả năng tôi chết vì đau."

Dường như khi anh nói, máu lại chảy ra nhiều hơn.

Đến lúc nào rồi anh còn có tâm tư nói đùa, Cố Cẩm tức giận lườm anh một cái.

Nhưng mà có thể nói đùa, chứng minh vết thương cũng không quá nghiêm trọng.

Cố Cẩm thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào vai anh mới phát hiện bả vai Mục Minh Thừa có vết thương đang chảy máu.

Cố Cẩm nhíu mày, "Làm sao không nói sớm?"

Cô ôm vào lâu như vậy, sẽ không làm vết thương nghiêm trọng hơn chứ!

Mục Minh Thừa nhắm mắt lại, không biết là không nói nổi hay không muốn nhiều lời.

"Mục tiên sinh, " tài xế Lưu lao đến.

Ông nhìn xung quanh một lúc, sau đó, một tay đỡ lấy Mục Minh Thừa từ trên người Cố Cẩm.

"Cố tiểu thư, tiên sinh không bị thương ở chỗ hiểm."

Tài xế Lưu nhanh chóng kiểm tra một lần vết thương Mục Minh Thừa, thông báo cho Cố Cẩm một tiếng, "Hiện tại phải lập tức đem tiên sinh đưa đến bệnh viện trị liệu."

"Vâng."

Cố Cẩm cũng trấn tĩnh lại, gật gật đầu, "Chúng ta nhanh đi."

Trì hoãn càng lâu, mất máu càng nhiều. Coi như không có thương tổn đến chỗ hiểm nhưng mất máu quá nhiều đối với thân thể cũng thật sự không tốt.

Lúc này, tiếng của xe cứu thương vang lên.

Cảnh sát giúp đỡ đem người đưa đến xe, sơ tán đám người phía sau, lập tức phong tỏa hiện trường.

Cố Cẩm lau mặt, lập tức đi theo xe cứu thương.

Cô không nhìn thấy người bên trong góc, chính là người đàn ông khoác ba lô du lịch, con mắt người này nhìn chằm chằm theo xe cứu thương, đem ba lô du lịch quẳng xuống đất, mắng câu: "Fuck!"

"Người anh em, cậu cũng chả có gì đặc biệt! Cô gái mảnh mai như vậy mà cũng không đối phó được."

Từ bên kia đường một người mặc áo đen quần đen đi tới, đầu đội mũ che một phần gương mặt, hắn huýt sáo rồi nói, "Tôi chỉ thế thôi nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ."

"A." Người đàn ông đeo ba lô cười lạnh một tiếng, "Anh ta bị cấp cứu phải không? Giờ cậu nói nhiệm vụ hoàn thành còn sớm đấy."

"Có cứu được hay không không quan trọng."

Người đàn ông áo đen nhún nhún vai, "Tôi có thể khiến cho anh ta trúng đạn đã là lập được công lớn rồi."

Mặc dù bộ dáng của Mục Minh Thừa khác biệt rất lớn so với trước kia nhưng hắn từng bị Mục Minh Thừa truy đuổi đến mức tìm một chỗ ẩn nấp cũng cũng rất khó khăn, cho dù Mục Minh Thừa hóa thành tro hắn cũng sẽ nhận ra.

Sát thủ chỉ cần kết quả, mặc kệ quá trình. Bắn trúng người đã từng mệnh danh “binh vương”, sau này sẽ trở thành sự việc đáng tự hào nhất đời hắn.

"Cậu không muốn tiền sao?"

Người đàn ông kia nheo mắt lại. "Nghĩ đã."

Người đàn ông áo đen đi lòng vòng, trong tay còn cầm súng, đảo mắt nhìn cũng không biết đã phóng tầm mắt tới nơi nào, hắn nói: "Tôi bắn anh ta không phải là yêu cầu của chủ nhân."

"Nhưng trải qua ngày hôm nay, Mục Minh Thừa chắc chắn sẽ không tuỳ tiện xuất hiện trước mặt người khác."

Người áo đen nâng mũ lên, lộ ra ánh mắt lạnh lùng kinh người, "Không gϊếŧ được anh ta, cũng không biết phải đối mặt với chủ nhân như thế nào."

Người đeo ba lô nói, "Đừng quên, cậu còn không xử lý cô gái kia."

"Tôi không thích ra tay với loại đàn bà trói gà không chặt."

Người đeo ba lô lại nói, "Cậu vẫn nên tự lo cho mình đi!"

Hai người bọn họ là quan hệ hợp tác nên không hoàn thành nhiệm vụ khi trở về sẽ phải chịu phạt.

Sát thủ mặc áo đen rơi vào thế bất đắc dĩ, nếu không phải đồng đội kia ngu ngốc, đánh cỏ động rắn, hắn nhất định có thể đưa Mục Minh Thừa đi gặp Diêm Vương.

Nhưng, bây giờ kết quả cũng không tệ. Dù là Mục Minh Thừa không chết, hắn cũng khiến anh đổ máu.

_ _ _ _ _

Sáng sớm hôm sau, tại Bệnh Viện Đệ Nhất nước Y, trong phòng VIP, Cố Cẩm ngồi ở trên ghế nhỏ gọt hoa quả.

Mây trắng hiện lên đầy trời, chỉ chốc lát sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính đi vào trong phòng.

Ánh nắng chiếu vào làn da trắng nõn của Cố Cẩm, bàn tay đang cầm trái táo, ngón tay dài gọt trái cây thành thạo, không đến một phút đồng hồ, một trái táo trông rất ngon mắt hiện ra trong tay cô.

Thời gian như lắng đọng, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều.

Mục Minh Thừa mở mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hô hấp anh như ngưng lại.

Anh liên tưởng đến không gian trầm lắng ban đêm hôm trước, cô cũng như giờ phút này. Khác biệt chính là, khi đó cô mang trên mặt nụ cười giả tạo.

Nghĩ tới đây, Mục Minh Thừa cẩn thận nhớ lại một chút. Giống như, ở trước mặt anh, cô không hề có thành ý. Anh vốn không nên để ý, anh cũng một mực nói với mình không thèm để ý. Nhưng bây giờ, Mục Minh Thừa đã đổi ý.

Đúng vậy, có lẽ lúc thân thế anh nhanh hơn đầu óc mà lựa chọn đỡ đạn cho Cố Cẩm ngăn anh đã đổi ý.

Có lẽ bị người khác nhìn chằm chằm trong thời gian dài, Cố Cẩm có cảm giác.

"Anh đã tỉnh?" Cố Cẩm ngẩng đầu mỉm cười.