chương 35-1

"Ừng ực."

Nghe được tiếng động này, mười ngón tay của Mục Minh Thừa dừng lại trên bàn phím.

Mục Minh Thừa giương mắt nhìn thì thấy hai mắt Cố Cẩm phát sáng, nhìn chằm chằm về phía anh, nuốt nước miếng.

"Còn nhìn tiếp, nước sẽ đổ đó." Khóe miệng Mục Minh Thừa hơi câu lên, nhắc nhở cô.

Phản ứng đầu tiên của Cố Cẩm là nhìn cốc nước trong tay, quả nhiên, cái cốc đang nghiêng, nước cũng theo đó mà chảy ra ngoài.

"Nghĩ không ra Mục tiên sinh lại là tú sắc khả xan*." cho dù bị phát hiện nhìn trộm, Cố Cẩm vẫn như cũ không chút hoang mang mà cầm chén nước đi tới trước mặt Mục Minh Thừa, quay người ngồi ở một bên ghế sô pha, trêu chọc nói: "Thật làm cho người ta thèm nhỏ dãi."

*Tú sắc khả xan: Cái này theo mình hiểu là vẻ đẹp đến mức có thể nhìn thay cơm được, nhìn tới mê mệt. =)) đoạn này là Cố Cẩm nhìn người ta thèm đến nhỏ cả dãi ấy.

"Tú sắc khả xan, thèm nhỏ dãi?" Mục Minh Thừa duỗi thẳng hai chân, đem máy tính ném sang một bên, đưa tay cầm cốc nước đưa tới bên môi uống một ngụm, "Em cũng muốn nếm thử sao?"

Theo động tác của anh, áo choàng tắm hở ra càng nhiều, dường như hở đến tận rốn, hiện ra cơ bắp trên l*иg ngực, tư thế có chút. . . chọc người.

Phòng hoa lệ, dưới ánh đèn, chút nước đọng trên môi anh tỏa sáng, tăng thêm mấy phần gợi cảm. Chính lúc này, nước bọt của Cố Cẩm bài tiết đặc biệt nhiều.

Ngày bình thường, Mục Minh Thừa biểu hiện ra khí chất quá mức trầm ổn, mọi người mới gặp anh lần đầu tiên, thường thường sẽ bị hấp dẫn vì khí chất của anh.

Khí chất này lại vô tình làm mờ đi sức hút từ tướng mạo tuấn tú của Mục Minh Thừa. Nhưng khi lần đầu tiên qua đi, mọi người vẫn chính là bị mê hoặc bởi vẻ ngoài hấp dẫn của anh.

Đêm nay thật sự khác biệt, quần áo tản mạn, lộ ra dáng vẻ người thanh niên trương dương khí chất sắc bén. Nhưng điều này lại càng lộ ra dung mạo tuấn mỹ của Mục Minh Thừa.

Dáng vẻ ở trên ghế sô pha của anh, giống như một chú mèo lười, chờ chủ nhân đi đến gãi ngứa vậy.

Cảnh đẹp trước mắt, Cố Cẩm không tránh được việc nhìn một cách chăm chú, cuối cùng ý chí chiếm thượng phong, cô đành thu lại tầm mắt, "Không được, khẩu vị của tôi không tốt, sợ tiêu hóa không được."

"À." Mục Minh Thừa cười ra tiếng, "Vậy là tốt rồi, tôi có thể yên tâm đi ngủ."

Anh ngột đứng dậy, vòng qua trước bàn trà, đứng trước mặt Cố Cẩm. Ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt Mục Minh Thừa dừng lại. Qua vài giây đồng hồ, anh mới dời ánh mắt.

Ngay trước mặt Cố Cẩm, đem áo choàng tắm quấn chặt, lại đem dây lưng thắt chặt thêm mấy phần.

Cố Cẩm: . . .

Này, tôi thật sự không đói tới mức ăn quàng nha.

Ban đêm, Cố Cẩm rơi vào giấc mộng.

Trong mộng, cô biến thành một con thỏ rất rất rất đói bụng. Nhưng cô cực kỳ có nguyên tắc, kiên định cự tuyệt cỏ gần hang, "Không ăn, tôi không ăn, thật sự không ăn."

Cỏ gần hang có dáng dấp màu mỡ ngon miệng nghe lời gật đầu. Chớp mắt một cái nó lại biến thành một củ cà rốt rất lớn, nhất định phải nhét vào trong miệng cô.

Đút lấy đút lấy, Cố Cẩm liền tỉnh dậy.

Cô ngồi dậy ngu ngơ vài phút đồng hồ, "Chẳng lẽ mình thật sự đói bụng tới mức ăn quàng rồi?"

Cố Cẩm bị ý nghĩ này làm cho giật nảy mình, cô lắc đầu, quả thực đáng sợ.

Ngồi yên một hồi, Cố Cẩm vỗ vỗ mặt, rời giường thay quần áo, "Đi ra ngoài nhìn tiểu thịt tươi ngoại quốc thôi."

Thay quần áo xong, vừa mở cửa ra, trên mặt bàn đã bày đồ ăn sáng.

Mục Minh Thừa đã ngồi đó, đang đọc báo.

Ngày hôm nay có cái gì đó không giống thường ngày. Anh mặc áo sơ mi đen, tóc trên trán chải ngược lên.

Gặp cô đi ra, Mục Minh Thừa đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn ăn, nhìn Cố Cẩm từ trên xuống dưới, nói một câu: "Nhìn em hôm nay rất đẹp."

Mặt trời mọc lên từ phía Tây sao. Cố Cẩm nửa tin nửa ngờ cúi đầu nhìn váy dài theo phong cách Anh, váy dài là cô đặc biệt chuẩn bị để ra ngoài chơi. So với phong cách ăn mặc bình thường của cô có hơi khác biệt.

Hai người cơm nước xong xuôi từ trong thang máy ra ngoài, liền gặp được trợ lý Phương cùng mấy người nữa. Mặc dù không quá quen, Cố Cẩm vẫn nhìn mọi người lễ phép cười cười.

Mấy người kia không có động tĩnh gì, chỉ gật đầu.

Hết thảy đều rất bình thường, điều khiến Cố Cẩm sợ hãi trong lòng chính là, ánh mắt trợ lý Phương nhìn cô khác với ngày thường. Ngay cả nụ cười trên mặt cũng rất kỳ quái, làm người ta sợ hãi.

Trợ lý Phương không có ý ghét bỏ Cố Cẩm, anh ta nhìn thấy Kim Đồng - Ngọc Nữ đi ra khỏi thang máy, mặt cười tươi như hoa cúc nở rộ.