Gia thế tốt có đôi khi có thể đưa người ta lên mây xanh nhưng cũng có thể lại là nguyên nhân khiến người ta rơi xuống vực thẳm.
Thật khó để vừa ý ông chủ, tốt nhất anh vẫn nên hầu hạ cẩn thận.
Lại một lần nữa trở lại biệt thự Cố gia, Cố Cẩm sinh ra một cảm giác mệt mỏi.
Nếu không phải hôm qua Cố Đằng nhắc nhở, cô suýt nữa quên mất hôm nay là sinh nhật Cố Trường Thịnh.
Cố Cẩm vội vàng đi mua một cái cà vạt để kịp trở về ăn cơm tối tại biệt thự.
Trong phòng khách mười phần yên tĩnh, một cô gái mặc váy ren trắng liền thân đang ngồi trên ghế sô pha. Tóc của cô được buộc gọn gàng, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn lộ ra gương mặt xinh đẹp.
"Chị Tiểu Cẩm về sao."
Cố Linh mím mím khóe miệng, nói với ý châm chọc, "Thật sự là khách hiếm nha!"
"Không tính là khách."
Cố Cẩm thay dép đi trong nhà, nghiêng đầu lơ đễnh cười cười, nói: "Đây là nhà chị, lúc nào chị thích về thì về thôi."
"Thế nhưng em nhớ được chị thích ở Trình gia nhé."
Cố Linh mở to mắt, "Không đúng, chị ở tại căn hộ mà Trình gia mua cho Trình Hân ở trường học chứ nhỉ."
Dường như ý của Cố Linh là Cố Cẩm chiếm tiện nghi của Trình gia nhưng lại đổ thừa là vì Trình Hân.
"Vậy thì thế nào?"
Cố Cẩm một tay vịn ghế, "Dì của chị thích chị, đồng ý để cho chị ở tại chung cư của dì ấy." cô giương mắt, ngữ khí nhàn nhạt, "Có quan hệ gì tới em à?"
Cố Linh biến sắc, cô là cô nhi, cha mẹ ruột là ai cũng không biết, làm gì có người thân khác đâu? Ngoại trừ Cố gia, cô không còn chỗ.
Nhưng, Cố gia đã có Cố Cẩm. Cùng là con gái nhưng Cố Cẩm sinh ra đã may mắn hơn Cố Linh rất nhiều. Cố Linh từ nhỏ chỉ có thể đi theo bà nội Cố ở tại nông thôn, cả ngày chăn gà, chăn vịt.
Mà Cố Cẩm lại sinh ra trong gia đình có bố mẹ được người ngoài tôn kính, có dì út yêu thương, lại còn ở tại biệt thự xa hoa tại Đế Đô, cuộc sống giống như một công chúa.
Cố Linh đứng ở trước mặt Cố Cẩm, tựa như một con vịt xấu xí.
Cố Linh chính là không cam tâm, cùng là họ Cố, vì cái gì mà vận mệnh khác biệt như vậy.
Thế là, cô thừa dịp đến Cố gia, học tập dáng vẻ của Cố Cẩm, hi vọng có thể được sự yêu mến của cha mẹ Cố Cẩm. Dần dần cô sẽ không còn là cô gái chốn thâm sơn cùng cốc nữa.
Cố Linh đang vui vẻ nhưng vừa thấy Cố Cẩm trước mặt, dường như cô là người muốn vẽ hổ lại ra chó vậy, thật buồn cười.
Lúc này trong phòng khách không có người khác, Cố Linh cắn răng nói: "Đã như vậy, chị còn về đây làm gì?"
Không có Cố Cẩm, Cố Linh chính là cô gái nhỏ duy nhất sống tại Cố gia. Bố mẹ Cố Cẩm thích có người ở bên cạnh, nhất định sẽ đưa Cố Linh tới sống tại Đế Đô, như thế cô cũng sẽ là một tiểu công chúa.
"Vẫn là câu nói kia, chị thích ở chỗ nào. . ."
Cố Cẩm lười biếng nhấc lên mí mắt. Lời còn chưa nói hết, liền gặp Cố Đằng đi giày thể thao, đầu đầy mồ hôi, ôm quả bóng rổ đi vào nhà.
"Chẳng lẽ có người coi là vào ở Cố gia, lại họ Cố, chính là chủ nhân Cố gia à?"
Cố Đằng chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo chân.
Bóng rổ trong tay bị Cố Đằng ném xuống đất, lăn xuống bên chân Cố Linh, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.