Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Nhược với tư cách là con gái duy nhất thế hệ này của nhà họ Cảnh, cho dù cô không phải ruột thịt của nhà họ Cảnh nhưng người nhà họ Cảnh thật sự nâng cô trong lòng bàn tay thương yêu.

Cô về từ nước ngoài, không nói tới việc nhà họ Cảnh đơn độc tổ chức tiệc rượu hoan nghênh cô, địa điểm tổ chức tiệc rượu hoàn thủ bút (1) khá lớn là ở khách sạn Cẩm Niên xa hoa nhất Đế Đô.

(1) Hoàn thủ bút: Là một bữa tiệc mừng người thân ở xa trở về.

Dựa vào trạng thái phát triển mạnh như vũ bão bây giờ của nhà họ Cảnh, đến lúc đó phần lớn người có danh tiếng ở Đế Đô sẽ đi tâng bốc.

Cố Cẩm ăn chút gì đó lót dạ trước, bởi vì ở loại tiệc rượu cao cấp này, ăn nhiều không chỉ bị người khác cười nhạo, cũng sẽ có ảnh hưởng đối với lễ phục vừa người mà mình mặc.

Tốn hơn một tiếng, Cố Cẩm mới trang điểm xong, lại phí tâm tư lựa chọn trang phục.

Dựa theo suy nghĩ của cô, ngày hôm nay cô chỉ đi làm nền, ăn mặc không cần phải quá nổi bật, chỉ cần không ném thể diện đi là được rồi, nếu không đến lúc đó đoạt danh tiếng của chủ nhà thì sẽ không tốt.

Nhưng bây giờ, cô sờ lễ phục trong tay, thở dài.

Tên Mục Minh Thừa kia để người ta đưa lễ phục với lại túi xách giày trang sức phối hợp cùng tới, một bộ trang phục này, không hơn mấy triệu chỉ sợ không mua được, thật sự là ——

Để cho cô muốn điệu thấp cũng không điệu thấp nổi.

Chẳng qua, không thể không nói, chiếc váy này rất phù hợp với thẩm mỹ của cô. Sau khi mặc lễ phục vào, lại xoay một vòng ở trước gương, Cố Cẩm cảm thán đây thật đúng là một sự phiền não ngọt ngào.

Sáu giờ chiều, trời dần trở tối, Cố Cẩm đi xuống lầu trọ.

Giày cao gót dẫm trên bậc thang làm vang lên tiếng cộp cộp, cô nắm ví cầm tay màu trắng, trong lòng thầm suy đoán, cũng không biết Mục Minh Thừa mang tâm tình gì khi đưa đôi giày cao gót mười centimet này tới.

Dưới lầu đã có một chiếc Sedan màu đen dừng lại, trong điệu thấp lộ ra xa hoa cực hạn.

Cố Cẩm bỗng nhiên dừng chân lại, điều chỉnh lại tốt biểu cảm trên khuôn mặt.

Nhìn thấy cô gái ăn mặc xinh đẹp đi tới, cửa trước của xe liền mở ra, tài xế Lưu đã từng gặp Cố Cẩm một lần xuống xe.

"Cô Cố, ngài Mục tạm thời có việc gấp nên bảo tôi tới đưa cô qua trước, ngài ấy sẽ đến sau." Tài xế Lưu ngay thẳng nói, anh nhìn thẳng, không để ý cô gái trước mặt là một người đẹp hoạt sắc sinh hương (2) chút nào.

(2) Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của hoa / Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh) /

Hình dung văn thơ tranh vẽ rất đẹp giống thật.


"Không sao." Cố Cẩm cúi người ngồi vào ghế sau, mặt mày mang theo ý cười, nói: "Làm phiền anh Lưu rồi."

"Anh Lưu đã theo ngài Mục bao lâu rồi nhỉ?" Cô bỗng nhiên hỏi.

Anh Lưu chuyên tâm lái xe, trả lời: "Xấp xỉ năm năm rồi."

Năm năm à!

Cố Cẩm thầm nghĩ, Mục Minh Thừa kế thừa Mục thị cũng chỉ mới có ba năm mà thôi.

Xe chạy vững vàng về phía trước, đang vào lúc tan tầm, con đường rộng lớn ở Đế Đô cũng không đủ chỗ cho lượng xe mênh mông vô hạn. Cho dù ngồi trên chiếc xe với tính năng có thể so với Porsche này, cũng bị chặn lại không còn cách nào khác.

Trình Hân gọi điện thoại tới thúc giục, "Tiểu Cẩm, tiệc rượu cũng sắp bắt đầu rồi, sao em còn chưa tới?"

"Trên đường có chút kẹt xe, khoảng mười phút sau có thể em sẽ đến." Sau khi Cố Cẩm hỏi tài xế thì mới trả lời.

"Được rồi, em nhanh chút đi, đến nơi thì gọi điện cho chị."

Sau mười phút, xe đến chỗ tiệc rượu.

Cố Cẩm xuống xe, đi vào trong khách sạn.

Đi đến cửa chính, tiệc rượu còn chưa bắt đầu. Lấy thiệp mời ra cho người giữ cửa, cô liền đi thẳng vào.

Người đến người đi trong đại sảnh có khí thế rộng lớn, mấy tầng đèn chùm thủy tinh xa hoa chiếu sáng rạng rỡ, có rất nhiều khách khứa đã đến. Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu (3), xa hoa truỵ lạc.

(3) Nguyên văn là

y hương tấn ảnh – 衣香鬓影: Là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là ‘quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu’. Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.

(Nguồn: Lữ Hành Giả)


Tiếng nhạc êm dịu vang lên trong đại sảnh, nam nữ khách mời đi lại ở giữa. Cho dù những người này sau lưng có thế nào, thì ít nhất vào giờ phút này không có chỗ nào là không phong độ nhẹ nhàng, khí chất tao nhã,

nói nói cười cười.

Người phục vụ mặc áo trắng quần đen, nâng khay đi lại trong đám người, cung cấp đồ uống cho những vị khách.

Lúc Cố Cẩm tiến vào, một bộ váy đuôi cá lệch vai màu đỏ rượu và khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, hấp dẫn vô số ánh mắt của cả nam lẫn nữ. Có kinh diễm (4) cũng có ghen ghét, còn có người ánh mắt lưu luyến trên người nàng không rời đi.

(4) Kinh diễm: Kinh là kinh ngạc; diễm là ái mộ, hâm mộ.

(Nguồn: trọng sinh tiểu địa chủ)


Cô xiết chặt ví cầm tay, quan sát một vòng không nói gì hết.

Người phục vụ đi qua trước mặt cô, Cố Cẩm tiện tay cầm một ly nước trái cây, ngồi vào một nơi hẻo lánh nhỏ yên tĩnh cách xa hội trường, miệng nhỏ nhấm nháp nước.

Cô không báo cho Trình Hân biết mình đã đến, dù sao nếu như hôm nay Mục Minh Thừa không thể tới, cô còn có thể làm Người qua đường Giáp chỉ đi ngang qua sân khấu, toàn thân trở lui.

Nhưng mong ước của cô đã định trước bị thất bại.

Có người bỗng đến chỗ cô cười nói: "Cô gái xinh đẹp này là nhà nào vậy? Sao lại một thân một mình tới tham gia tiệc rượu thế?"

Cố Cẩm quay đầu nhìn lại, người tới khoảng chừng bốn mươi tuổi, mang kính gọng đen, Âu phục giày da nụ cười ấm áp, như là một bậc cha chú đáng tin cậy.

Nếu như ánh mắt của ông ta không liên tục đảo quanh lúc nói chuyện, giống như trong lúc lơ đãng liếc về phía bộ ngực hơi lộ ra của cô thì thật đúng là khiến người khác nghĩ rằng ông ta đang quan tâm cô.

Cố Cẩm mỉm cười, trên khuôn mặt lạnh lẽo bỗng nhiên hiện lên vẻ xinh đẹp bức người,

ánh mắt người đàn ông hiện lên sự kinh diễm.

Cô nói: "Cảm ơn chú đã quan tâm, bạn trai tôi sẽ tới ngay."

"... Đừng khách sáo." Người đàn ông bị cái xưng hô "chú" của cô khiến cho nghẹn họng một chút, vẻ mặt biến hóa, sau đó tiếp tục cười vươn tay nói: "Tôi họ Triệu, mở công ty giải trí, tôi thấy cô gái có điều kiện rất tốt để làm minh tinh, có muốn để lại phương thức liên lạc không?"

Người đàn ông nghĩ, trước kia chưa từng gặp cô gái này trong phạm vi tiệc rượu. Cô nói là được bạn trai đưa tới tham gia tiệc rượu sa hoa, mà bạn trai có thể tùy tiện bỏ cô lại một mình.

Có lẽ cô dựa vào tướng mạo dáng vẻ còn trẻ để quyến rũ phú nhị đại (5) nào đó, loại người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cơ hội vừa kiếm được tiền vừa được nổi tiếng này.

(5) Phú nhị đại: Con cái thế hệ thứ hai hưởng cuộc sống giàu có từ gia đình.

Đã như vậy, khà khà.

Cố Cẩm nhìn tóc chia theo ngôi 7/3

(6)

gọn gàng của ông, rủ mí mắt xuống, cười không trả lời.

(6) Tóc chia theo ngôi 7/3:Xuyên Thành Bạn Tốt Của Nữ Chính, Phải Làm Sao Bây Giờ? - Chương 18Tay của ông chủ Triệu vẫn còn đang đưa ra, bỗng nhiên "Ai da" một tiếng, tay bị nắm lấy, sức lực lớn đến mức xương cốt cũng phải nát.

"Ồ? Muốn phương thức liên lạc của bạn gái tôi sao?" Sau lưng ông truyền đến giọng nói lạnh băng rét buốt, "Tôi cũng có nè, không bằng để tôi cho ông."

Khuôn mặt của Mục Minh Thừa lạnh lẽo, ánh mắt lướt qua ông nhìn người phụ nữ xinh đẹp gọn gàng ở đối diện.

Ông chủ Triệu lớn tuổi nên xương cốt cũng cứng rắn, tay đau nhức vì bị bẻ. Ông ngoảnh đầu lại định mắng thì nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông mặc áo trắng quần trắng, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

"Thật, thật xin lỗi, tôi không biết vị tiểu thư này là người của ngài Mục." Giọng điệu của ông run rẩy, "Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân (7), tha cho tôi lần này đi."

(7) Đại nhân không chấp tiểu nhân: Dùng để nói với một người khác, có ý nghĩa tự khiêm tốn, xưng đối phương là đại nhân, bản thân là tiểu nhân; Hoặc để nói người ở địa vị cao khoan dung với lỗi của người ở địa vị thấp hơn.

(Nguồn: Hoasinh_Anhca)


"Cút, xuất hiện trước mặt tôi lần nữa thì cứ mang theo công ty giải trí nhỏ của ông lập tức biến mất đi." Mục Minh Thừa hừ lạnh một tiếng chợt buông tay ra, quăng ông chủ Triệu ra xa vài mét.

Ông chủ Triệu không dám thả dù chỉ là một cái rắm, vừa lăn vừa bò chạy xa.

"Lão huynh, anh sao vậy?" Có người quen biết thấy mắt kính của ông cũng sắp rớt tới nơi, vội vàng kéo ông lại hỏi.

Khuôn mặt của ông chủ Triệu trắng bệch, cười gượng: "Bị đau dạ dày, hôm nay đi gấp nên quên mang thuốc, về trước đây."

Nói xong, ông liền vội vã lao ra khỏi đại sảnh.

Chỗ mới nãy ít ai lui tới, cũng không có ai nhìn thấy màn kia. Người đó cũng không nghi ngờ, tiếp tục đi tìm người khác nói chuyện.

Công ty của ông và ông chủ Triệu đều thuộc loại nhỏ, tìm đủ mọi cách mới có được thiệp mời của nhà họ Cảnh. Ở trên trận danh lợi này, chỉ cần có thể dựa vào được một nhân vật lớn, đối với công ty bọn họ mà nói thì đó là cơ hội để được tiến thêm bước nữa.

Chỉ vì một bệnh đau dạ dày nhỏ mà đã rời cuộc?

Ngốc sao!

~

Bên trong góc chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hi vọng của Cố Cẩm thất bại cũng không thấy thất vọng, đôi mắt dừng lại trên cà vạt màu đỏ rượu của anh một giây. Sau đó xoay người ngồi xuống ghế sa lon, lắc ly đế cao đựng nước trái cây, căng khóe miệng xẵng giọng nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, phiền gì phải làm ngài Mục nổi giận lớn như vậy?"

"Nhân vật nhỏ bình thường thì cũng thôi đi, ai bảo tên đó mưu toan nhúng chàm bảo bối của tôi chứ?" Mục Minh Thừa ngồi xuống sát bên cạnh cô, liếc nhìn cô một cái thật sâu.

Ánh mắt của anh không tệ, bộ váy dài màu đỏ rượu ở dưới ánh đèn tôn lên nước da trắng như sữa của cô. Kiểu dáng đuôi cá lệch vai, hoàn mỹ phác hoạ ra dáng người xinh đẹp của cô. Còn có dây chuyền kim cương đầy sao ở giữa cổ với ví trắng ở trong tay, trong đoan trang mang theo xinh đẹp, giữa sự trong trẻo lạnh lùng xen lẫn một chút dịu dàng, rất phù hợp với người phụ nữ trong tưởng tượng của anh.

Cố Cẩm dừng lại động tác trên tay, cô lại thành công bị tiếng "Bảo bối" của Mục Minh Thừa làm cho mắc ói, nước trái cây khó khăn lắm mới không trào ngược lên cổ họng.

Cô giật giật khóe miệng một cái, trong lòng nghi ngờ, loại người có địa vị cao như Mục Minh Thừa tới nhà họ Cảnh, không đến nỗi ngay cả một chút chấn động cũng không có đấy chứ?

Dường như nhìn ra thắc mắc của cô, Mục Minh Thừa chủ động giải thích: "Tôi vào từ cửa sau, tạm thời không có ai thấy."

Vậy sao anh như có cái mũi chó đánh hơi đến được chỗ tôi thế?

Cố Cẩm rất muốn hỏi, nhưng đúng vào lúc này, tiệc rượu lại bắt đầu.