Chương 2

Bạn tốt Trần Bảo Trân nghìn dặm về phía nam gả cho quan quẩn biển đảo, quan quân kia mặt vuông, đầu chân mày rậm, nghiêm trang, mặc đồ lính rất đẹp trai, hình chụp kết hôn của hai người khiến nhiều cô gái hâm mộ, "Tần Dao" cũng thích, muốn mượn quan hệ của bạn thân gả cho chồng làm quan quân vừa đẹp trai vừa có tiền đồ.

Mặt "Tần Dao" đẹp, mỗi tội hơi béo, thích kiểu như cô sẽ thấy đẹp, còn không thích thì nói cô mập như heo, bởi vậy dưỡng thành tính cách vừa tự tin lại tự ti.

Trần Bảo Trân nuông chiều không biết cách ăn nói, đắc tội nhiều người trong đại viện, còn đính kèm bạn tốt cực phẩm "Tần Dao" kén cá chọn canh, nói chuyện không suy nghĩ càng như thêm sương trên tuyết, hai người tiếng xấu lan xa.

Dù sao thì "Tần Dao" cũng xinh, thành công yêu đương với một đoàn trưởng lớn tuổi, ngặt nỗi cô ấy mê trai, nam thần mà cô ấy theo đuổi từ nhỏ đến lớn đột nhiên chuyển tới bệnh viện hải quân làm quân y, cô ấy vừa mập mờ với đoàn trưởng vừa quấn quýt nam thần, cuối cùng đổ bể thành trò cười, suy sút cuốn gói về thành phố Bắc.

. . .

"Tần Dao" và bạn tốt Trần Bảo Trân là “vai hề” tăng thêm gia vị cho truyện.

Bây giờ cô thành “vai hề” đó.

Cô không muốn làm hề, bất đắc dĩ xuyên vào thập niên bảy mươi, cần sống sót, cô sẽ không quay về thành phố Bắc, ở nơi nhỏ xíu gia đình chín người chen chúc chắc chắn cô sẽ “điên” mất.

Cha của thân thể này làm đầu bếp nhà máy của chính phủ, mẹ là công nhân nhà máy thực phẩm, trong nhà không thiếu ăn nên Tần Dao mới mập. Không may là nhà họ Tần đông người, anh Cả, anh Hai đã kết hôn mà không ở riêng, cả đám người chen chúc chung một nhà, ban đêm hai cặp vợ chồng này làm gì nguyên gia đình đều nghe rõ. Cô không muốn quay về cuộc sống “tập thể” này.

Trước mắt cô có hai lựa chọn:

Một là kết hôn.

Hai là kiếm việc làm.

Lựa chọn thứ hai là tốt nhất cho cô, hiện giờ cô mới mười tám tuổi, không muốn kết hôn chút nào, câu giờ tới năm 77 là cô được hai mươi ba tuổi, có thể thi đại học.

Nhưng hiện tại rất khó tìm việc, bao nhiêu người chực chờ, ở thành phố Bắc khó mà cướp được việc, nếu không vì vậy đã chẳng bị xếp lên núi, xuống nông thôn, thật sự là không có việc cho người trẻ tuổi.

Nhưng mặc dù thành phố Bắc không có việc làm, chưa chắc trên biển đảo không có, cô đi đại viện thăm bạn tốt có lẽ sẵn tiện tìm được việc luôn, qua đó ở lại đảo, sống qua bốn, năm năm là có thể rời đi.

Đương nhiên, cô cũng có thể tìm chồng kết hôn, nhưng đó là đường cùng.

Tần Dao không muốn qua loa chọn người, càng không muốn chồng làm quan quân, cô không tin vào tình cảm, càng không tin thứ gọi là tình thân, tình bạn, tình cảm trên đời này, cô chỉ muốn một mình sống yên ổn qua ngày.

“Kẹo ngon không? Kêu một tiếng chị tốt sẽ cho ăn thịt khô.” Tần Dao đi chuyến này mang theo một đống hành lý toàn chứa các món ngon như kẹo trái cây, bánh quy và thịt khô.

Hôm nay cầm vé tàu đến cảng, thời tiết xấu nên tàu không chạy, Tần Dao rất là buồn rầu, một đống hành lý cứ vác tới vác lui sẽ mệt chết.

Bảo cô bỏ lại hành lý thì không nỡ, trên đường về nhà khách gặp cô bé đáng yêu, cô dúi cho bé hai cục kẹo sữa thỏ.

Một cậu bé thấy thế đi cướp kẹo trong tay cô bé nhưng không thành công, chỉ cướp được giấy gói kẹo, đòi Tần Dao đưa kẹo, cô không cho thế là nó chửi cô, miệng bẩn liên tục mắng cô là heo nái.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin