Edit: Trang
Beta: Vô Ảnh
Cả hai nói chuyện bên đường phố sầm uất náo nhiệt hơn mười phút, Bạch Tiêu âm thầm suy ngẫm, nói cho cùng tình huống nguyên chủ bị tra nam cùng nữ chính liên thủ phản sát đến tình trạng vô cùng thê thảm còn chưa xuất hiện, hơn nữa dựa vào những thay đổi bất chợt hiện nay hẳn là tình trạng trên không có cơ hội xuất hiện trở lại, cô không cần phải phản ứng quá mức.
"Công ty của anh sẽ đến thảo luận chi tiết về hợp đồng với bên em vào tuần tới, phía anh có thành ý hợp tác như vậy, hẳn là sẽ không tốn quá nhiều thời gian." Cố Minh Chiêu nghiêm trang nói: "Công việc chính nói xong, hai ta có thể có liên lạc cá nhân không?"
"Có thể, miễn là anh đừng lấy chuyện kia để trêu chọc tôi nữa." Bạch Tiêu nhớ tới liền vô cùng đau đầu. "Đó dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn, cả anh và tôi có thể giả vờ như chuyện đó không tồn tại."
Cố Minh Chiêu cười rộ lên, đôi mắt xán lạn như những vì sao, "Được, anh sẽ không yêu cầu em phụ trách nữa. Nhưng nếu em cần anh chịu trách nhiệm, cứ việc mở lời."
Bạch Tiêu: "????"
Vài phút sau, Lục Chi Hằng nói có tình hình khẩn cấp, gửi tin nhắn hỏi cô thêm tin tức về khách hàng và cô bé kia, vừa lúc bạn của Cố Minh Chiêu cũng gọi điện thúc giục anh mau đến, hai người liền nói lời tạm biệt.
Đầu năm nay tiền thật không dễ kiếm, Bạch Tiêu một bên lật tư liệu trong điện thoại di động cùng ghi chép liên lạc của Tô Thiên Linh, một bên cảm khái cầm tiền của tiểu thư dòng dõi thư hương nóng phỏng tay, tiền của phú nhị đại cũng không thể tiêu như vậy.
***
Cố Minh Chiêu một tay đút túi đứng ở cửa quán bar, nhìn bóng dáng Bạch Tiêu bước nhanh đến bên kia đường, trong lòng trầm tư.
Thân hình anh cao ráo, áo sơ mi và quần tây được cắt may khéo léo gợi lên vóc dáng chuẩn người mẫu khiến nhiều người phải ngoái nhìn.
Đêm nay không thể hẹn Bạch Tiêu ra ngoài anh có chút thất vọng, liền cùng mấy người bạn ra ngoài nói chuyện phiếm.
Không nghĩ tới ở cửa quán bar lại bắt gặp Bạch Tiêu mặc quần jean và áo hoodie, bên cạnh còn có một người đàn ông mắt cười cong cong.
Ngón tay Cố Minh Chiêu vô thức gõ tay lái, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Anh đã sớm từ chỗ cha mẹ nghe qua tên Bạch Tiêu, khi còn nhỏ, Cố Minh Chiêu ngồi trong lòng mẹ. Cứ tám giờ tối mỗi ngày, anh lại được ngồi xem bộ phim truyền hình cẩu huyết nên vô cùng chán ghét việc các bậc cha chú thế gia gán ghép các cuộc liên hôn như này.
Không đợi Cố Minh Chiêu lớn đến chân tay dài đầy đủ, thuận tiện trải qua những năm tháng tĩnh lặng, thì ý tứ của ông Cố từ ban đầu thiên kim Bạch gia hết thảy đều tốt, đã dần dà biến thành than thở con gái lão Bạch thật không bớt lo.
"Không có cách nào so sánh được với anh trai của cô bé."
"Tính cách kỳ quái ngang bướng, thời kỳ phản nghịch quá dài."
"Quanh năm suốt tháng không thấy bóng người, càng không liên lạc được."
"Tiểu Mộ ưu tú như vậy, sao cố tình lại có đứa em gái vô lý như vậy."
Cố Minh Chiêu nghe ông Cố càm ràm về Bạch Tiêu, hết thiếu nữ phản nghịch có tính cách bướng bỉnh không nghe lời, đến quan hệ với người nhà không tốt, tệ hơn là không có chút tiến bộ nào sau khi trưởng thành.
Về sau, khi Cố Minh Chiêu và Bạch Mộ có dịp qua lại, anh mới hiểu thấu ý của câu nói "mùa đông giá rét cũng không lạnh bằng lòng người". Tính cách Bạch Tiêu dù có phần cực đoan không gần gũi, nhưng đấy cũng không phải vấn đề của một mình cô.
Thân là con trai duy nhất của nhà họ Cố, Cố Minh Chiêu không có biện pháp nào hiểu rõ quan hệ vi diệu giữa các anh em ruột thịt, ngược lại anh có một người em họ, Bạch Tiêu có tật xấu gì thì Tống Nhiên cũng đều có, nhưng anh không hề thấy quan hệ giữa Tống Nhiên và gia đình lạnh lẽo như vậy.
Tuy rằng anh cũng không quá để ý đến tật xấu của em họ này.
Cho nên lúc nhận được điện thoại của Tống Nhiên, Cố Minh Chiêu rất muốn cúp máy, nhưng ngại tình cảm của trưởng bối anh không thể làm như vậy, ít nhất cho nhau chút mặt mũi cũng không khó khăn lắm.
"Em thay bạn gái suốt ngày có mệt hay không."
"Lấy đâu ra bạn gái chứ, anh thật biết kể chuyện cười." Tống Nhiên đương nhiên nói, "Nhưng mà hôm nay trạng thái của cô ấy hình như không tốt lắm, anh họ anh đi xem một chút, nếu cô ấy không gây chuyện thì giúp em đưa cô ấy về nhà."
"...... Ở đâu, tên là gì?"
"Em gửi cho anh địa chỉ, tên là Bạch Tiêu."
Gọi hai cuộc điện thoại không ai nghe máy, Cố Minh Chiêu mất một chút thời gian mới tìm được con ma men đang say khướt ở quầy bar.
Tửu lượng của anh không tốt lắm, lúc trước tiệc xã giao đều đặc biệt chú ý khống chế, cũng không ai dám rót rượu cho anh.
Kết quả ngày đó lần đầu tiên bị một người phụ nữ bóp cổ chuốc rượu, Cố Minh Chiêu không nói gì lại bất đắc dĩ, lông mày nhíu thành chữ Xuyên, nội tâm thăm hỏi em họ một vạn lần.
Không phải cái giường mềm mại nhà mình, bản thân càng không có sức lực tắm rửa, bên cạnh còn là một người xa lạ, rèm cửa sổ không được kéo đàng hoàng, bất kỳ điều kiện nào cũng đủ để Cố Minh Chiêu ngủ không yên, có lẽ Bạch Tiêu cũng vì thế buộc tỉnh lại trước.
Nhưng mà, sự bình tĩnh của Bạch Tiêu lại làm cho anh có chút ngoài ý muốn, không có thét chói tai, không có tố cáo, cũng không có lắc anh tỉnh lại giận dữ mắng đã xảy ra chuyện gì, dứt khoát lưu loát xuống giường thu dọn đồ đạc rời đi.
Nếu không phải anh tỉnh sớm hơn Bạch Tiêu, mà thay vào đó là mơ mơ màng màng ở khách sạn tỉnh lại nhìn thấy căn phòng trống rỗng, thật có khả năng anh sẽ tự cho rằng đây là một giấc mộng hoàng lương.
Hoài nghi cúi đầu nhìn thoáng qua, lại có cảm giác chính mình như bị bán da^ʍ.
TruyenHDMặc dù anh không có kinh nghiệm thức dậy trên giường với một người phụ nữ, nhưng trong bộ phim truyền hình mà anh đã xem cùng mẹ... Có vẻ như mọi chuyện không nên diễn ra như vậy, phải không?!
Mấy ngày kế tiếp, Cố Minh Chiêu không nhận được bất cứ tin tức gì từ Bạch Tiêu. Anh bỗng hoài nghi lịch sử phong lưu vô số của em họ, lần này có lẽ đã gặp phải tay già đời.
Tống Nhiên: "Làm sao có thể, người phụ nữ kia thích em muốn chết! Cô ấy rất đơn thuần."
Cố Minh Chiêu: "???"
Vào ngày gia đình sum họp, gặp lại Bạch Tiêu, Cố Minh Chiêu bừng tỉnh hiểu ra.
Bạch Tiêu: "Không có bạn trai."
Nhìn Bạch Tiêu trước mắt rõ ràng là bị đoạn ký ức say rượu dọa đến sắc mặt trắng bệch, nội tâm điên cuồng gào thét, lại vẫn muốn giả bộ bình tĩnh tao nhã, khí thế mười phần ứng đối với anh, Cố Minh Chiêu liền cảm thấy cô rất thú vị.
Càng không nghĩ tới có thể phát hiện, Bạch Tiêu này cùng với cái người mà anh nghe được từ chỗ Bạch Mộ, Tống Nhiên và cha nói rất khác nhau.
"Minh Chiêu, nhìn cái gì vậy?" Trong quán bar một người đàn ông mặc âu phục giày da đi ra, khí thế bất phàm, chào hỏi: "Chờ anh lâu rồi đấy."
"Xin lỗi, vào ngay đây."
"Đang nhìn ai vậy?" Người đến nhìn theo tầm mắt của anh.
Cố Minh Chiêu suy nghĩ một chút, "Một người không thể nhìn thấu."
***
Bạch Tiêu không phát hiện ánh mắt sâu sắc phía sau của Cố Minh Chiêu, một bên là đường dây khẩn cấp của Lục Chi Hằng, bên khác là "Điện thoại bạn gọi hiện không ai nhấc máy", lịch trình mà Tô Thiên Linh gửi tới hẳn là không thay đổi, thời gian này cô ấy vẫn còn đang quay phim.
Bạch Tiêu chỉ có thể kiên trì, phối hợp với Lục Chi Hằng liên hệ trực tiếp với khách hàng của bọn họ, cô bé nghe được giọng nói nhẹ nhàng êm tai, liền dùng giọng điệu ngượng ngùng, bổ sung đầy đủ tin tức.
Phim truyền hình đúng là hại người mà!
Tựa lưng vào gốc cây ven đường, Bạch Tiêu cảm khái, thế giới tình yêu mộng mơ của các bạn nhỏ không chỉ đẹp, mà còn rất có giá trị.
***
Lục tiên sinh uyên bác cơ trí đang cùng người trẻ tuổi lắc lư chai rượu chơi trò thật hay thách, Tô Thiên Linh kịp thời mang đến sự ấm áp cho Bạch Tiêu đang đắm mình dưới ánh trăng bên ngoài, qua một lúc thì quay về nghe điện thoại.
"Làm sao vậy, Thiên Thiên?" Bạch Tiêu nghe ra giọng điệu đối phương không bình thường, nghi hoặc hỏi, "Có phải quay phim quá mệt mỏi hay không?"
"Không mệt, chỉ là bị tức đến no rồi, ăn lẩu cũng không thể hả giận."
Cơn giận này, thật sự là cách điện thoại di động cũng cảm nhận được, Bạch Tiêu dậm chân dời đi lực chú ý, "Rốt cuộc làm sao vậy?"
Tô Thiên Linh điều chỉnh hô hấp nói: "Dùng thế thân thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng diễn viên chính trong phim trường dùng thế thân lại là lần đầu tiên tôi bắt gặp đấy, cái gì mà thay thế tay, thay thế lưng, tôi thấy cô ấy cần nhất là thay cái mặt thì có!"
Bạch Tiêu vừa cười, vừa nghe Tô Thiên Linh phàn nàn, quả giống như cô suy đoán, Trình Lại Ngọc bởi vì có hành trình riêng nên xin đoàn phim nghỉ phép ra ngoài.
Bộ phim này là một bộ phim truyền hình đầu tay của Vệ thị, lịch quay đã được ấn định trước khi quay, tiến độ không thể bị chậm trễ. Vì thế đoàn làm phim chỉ có thể điều chỉnh sắp xếp cảnh quay đêm một cách thích hợp, Tô Thiên Linh không thể không cùng thế thân đối diễn cả đêm.
Tô Thiên Linh vô cùng ngạc nhiên: "Đùa giỡn đại bài đùa giỡn đến trước mặt bố đây, nhìn tôi giống một đứa dễ dãi vậy sao?"
Bạch Tiêu: "Cậu cho là vì sao?"
Tô Thiên Linh: "Yo ho, chẳng lẽ thật sự bởi vì cậu, nên mới cho tôi nhìn sắc mặt sao?"
Bạch Tiêu: "Ba ba, đây là báo cáo tiêu thụ của quán bar trong tháng này."
Tô Thiên Linh: "Cút, chờ đó, tôi sẽ lên Weibo xé nát bản mặt Bạch Liên Hoa."
Trình Lại Ngọc và đoàn làm phim báo cáo hành trình riêng tư, trong điện thoại di động nói cũng không rõ, hơn nữa mắt thấy chưa chắc là thật, Bạch Tiêu không nói chuyện vừa rồi nhìn thấy Trình Lại Ngọc cho cô ấy.
Có hào quang nữ chính, hay tùy hứng, còn có sự bảo vệ hộ tống cùng tình yêu to lớn chân thành của nam chính, Trình Lại Ngọc càng có thêm vốn liếng để tùy hứng.
"Đinh đoong ——"
Không quá mấy phút, nghe được tiếng chuông báo tin chú ý đặc biệt, Bạch Tiêu tò mò nghĩ Tô Thiên Linh chuẩn bị dùng cách thức gì để tự tay xử lý nữ chính, làm tương lai cô ấy có thể bước đi đàng hoàng một chút.
@Tô Thiên Linh: Lần đầu tiên quay một bộ phim truyền hình đô thị gặp phải thế thân, trải nghiệm rất mới mẻ, càng vô cùng đáng nhớ.
Hình ảnh kèm theo là một góc của kịch bản, và bàn tay cầm cà phê.
Thế thân của ai? Nam hay nữ?
Cư dân mạng: "Tại sao phim truyền hình đô thị lại có người đóng thế? Mẹ kiếp, đoàn làm phim này thật nguy hiểm!"
Cư dân mạng: "Tò mò cảnh gì cần thế thân, có động tác khó khăn giống người nhện sao."
Cư dân mạng: "Lầu trên ngốc quá, nhất định là có diễn viên không ở đoàn làm phim!"
Cư dân mạng: "Mẹ kiếp, lầu trên là người trong ngành à? Biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi hẵng nói chuyện."
Ngay lập tức, tư duy của cư dân mạng và các phương tiện truyền thông giải trí đã được phát tán và thể hiện đến đỉnh điểm.
Cảm thấy trái tim nghẹn lại bấy giờ không chỉ có một mình mình, Tô Thiên Linh mới thở phào nhẹ nhõm, buông cà phê xuống tiếp tục quay phim.
Giới quyền quý thực loạn!
Mở album ảnh trong di động ra, Bạch Tiêu xem xét từng tấm ảnh vừa chụp, trong đầu thầm nghĩ đến bạn của Trình Lại Ngọc có khả năng là tài năng trẻ trong giới kinh doanh hay không.
Sau khi nhìn kỹ hơn mười tấm xác định đến một người cô cũng không biết, Bạch Tiêu liền quyết định chờ Lục Chi Hằng ra ngoài nhờ anh phân biệt, dù sao vẫn luôn đảm nhiệm công việc đối ngoại của cơ quan nhà nước, phạm vi nhân mạch của anh càng rộng hơn cô.
Kết quả là tên đó chăm chú phát triển nghề tay trái này đến rạng sáng, cô vì vậy liền quên mất hỏi anh ấy chuyện này.
Công việc nghiên cứu ở giai đoạn đầu rất thành công, trên đường trở về Lục Chi Hằng bày tỏ với cô, vụ án này rất đơn giản, cậu bé nhiệt tình hồn nhiên, so với các cậu bé bình thường thì càng tin vào truyện cổ tích và định mệnh.
"Tôi đã thêm bạn tốt với cậu ấy, Tiêu Tiêu giờ đến lượt cậu, hãy trở về thiết kế một kịch bản mộng ảo khiến sinh viên đại học rung động, thì chúng ta có thể bắt đầu thực hiện các bước tiếp theo được rồi." Trong lòng Lục Chi Hằng đã có dự tính trước, nói: "Có thể hoàn thành sớm hơn dự kiến không ít ngày."
Bạch Tiêu gật gật đầu, "Nói đến dự án, quy định chi tiết hợp đồng của Stone thế nào, tuần sau gặp mặt đối phương có thể định ra được không?"
"Không sai biệt lắm, có mấy lần yêu cầu tăng thêm tài liệu bọn họ rất nhanh liền đem bản thảo điện tử gửi tới." Lục Chi Hằng bật cười, nghiêm nghị nói: "Đối phương rất có thành ý, tình hình tài chính của công ty rất mạnh, công ty mẹ có sức cạnh tranh, thật sự là không có lý do không hợp tác."
"Vậy là tốt rồi."
"Tiêu Tiêu."
"Ừ?"
"Có phải cậu băn khoăn chuyện trong nhà không?" Tranh thủ lúc đèn đỏ ở ngã tư, Lục Chi Hằng quay mặt nhìn Bạch Tiêu, do dự vài giây, cuối cùng nhịn không được nói: "Trước kia gặp phải tài nguyên khách hàng chất lượng cao như vậy, cậu rất hăng hái. Vậy mà lần này cậu hình như vẫn luôn chần chừ, có phải là bởi vì khách hàng này do cha cậu giới thiệu hay không, họ..."
"Không có, cậu đừng lo lắng." Đối mặt với bạn bè biết rõ gia cảnh và tình cảm của nguyên chủ, Bạch Tiêu cũng thu hồi nụ cười, bình tĩnh nói: "Tài nguyên này cũng không phải dựa vào quan hệ của cha tôi, mà là đối phương nhìn trúng năng lực và danh vọng của công ty chúng tôi, chủ động tìm tới cửa hợp tác."
"Phải không?" Lục Chi Hằng vẫn có chút hoài nghi.
Anh biết Bạch Tiêu vẫn rất kiêng kỵ người khác nhắc tới người nhà của cô, bởi thế cô mới một lòng muốn làm nên sự nghiệp. Tuy rằng ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng Lục Chi Hằng biết rõ cô đang đọ sức với người anh trai hoàn mỹ không thiếu sót, tổng tài đời thứ hai.
Mặc dù nửa năm này đầu óc cô chỉ toàn yêu đương, có khuynh hướng giảm chỉ số thông minh, nhưng nhìn lại thì khoảng thời gian gần đây, cô đã bắt đầu chuyển biến tốt, trở lại con đường đúng đắn.
Bạch Tiêu không biết nên nói như thế nào với Lục Chi Hằng, so với Tống Nhiên giơ tay nhấc chân bề ngoài phong lưu vô hạn, Cố Minh Chiêu bình tĩnh cơ trí, thu liễm trầm ổn hơn rất nhiều, Bạch Tiêu đối mặt với anh liền sinh ra một loại cảnh giác và đề phòng, cứ có cảm giác như là vương giả ngoại lai xâm nhập lãnh địa của mình vậy.
Cố Minh Chiêu còn rất thích diễn xuất, Bạch Tiêu cho đến bây giờ cũng không thể xác định vị biểu ca cặn bã trong nguyên tác này đích thực là ai.
"Tiêu Tiêu." Lục Chi Hằng nhìn thấy Bạch Tiêu thất thần, bàn tay quơ quơ trước mặt cô: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ nghe anh trai tôi nói, chủ tịch công ty Stone có chút khó đối phó, dịch vụ của khách hàng lớn này không dễ cung cấp như vậy."
Lục Chi Hằng bật cười nói: "Thì ra cậu lo lắng cho chuyện này. Còn nhớ lúc trước tôi nói bản thân sợ chó dữ, cậu đã thuyết phục tôi thế nào không?"
"Đi mua một con chó hung dữ hơn, uy hϊếp lại!"
Bạch Tiêu sững sờ một lúc, ánh mắt ngấn nước trong veo như ánh mặt trời.
Ngoại trừ diễn tinh một chút, vị đối tượng hợp tác này cũng chưa bao giờ thất lễ ngạo mạn, so với tên cặn bã nam đầu óc cùng nhân phẩm đều có vấn đề thì ở chung vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất thì tam quan sẽ không vỡ nát.
Nghĩ như vậy, Bạch Tiêu liền bình tĩnh trở lại.
"Lục tổng."
"Cái gì?" Lục Chi Hằng mỉm cười.
"Tôi bỗng nhiên cảm thấy so sánh này của anh, không thích hợp lắm."
"........................"