Bắt đầu từ chương này
Mel*Meow sẽ edit nha mọi người, bình chọn truyện để ủng hộ tui đii 💋
Editor : Mel*Meow Trước đây, có thể là do có bảo mẫu quét tước mỗi ngày, cho nên căn nhà này cũng không bẩn. Chẳng qua, nguyên chủ của thân thể này vì chuyện trên mạng mà đem căn nhà phá thành lung tung rối loạn, Sở Triều Dương sợ trên thảm hoặc là trong góc nào đó ở trong nhà còn sót lại các mảnh thủy tinh nhỏ, nếu như bị đứa bé nhặt được nuốt vào bụng vậy thì phiền toái rồi, cho nên cô mới tỉ mỉ quét tước lại một lần.
Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, cô muốn đi thử đàn một lúc, rồi luyện thanh, lúc sau còn muốn đi tập thể hình.
Nơi này không có đàn guitar, chỉ có một chiếc dương cầm màu trắng, cô liền thử âm sắc một chút, âm thấp thì nghe hồn hậu, âm trung ấm áp khoan dung, âm cao lại sáng ngời, hoa lệ. Vậy mà đây lại là một chiếc đàn dương cầm cao cấp.
Sở Triều Dương quả thật kinh hỉ đến hỏng rồi!
Cô là vừa học cao trung vừa tham gia thi đấu ca hát, kiếm chút tiền lời, sau lại thi vào học viện âm nhạc, có học qua đàn guitar cùng với đàn dương cầm, lúc trước cô cũng có mua một cái đàn dương cầm YAMAHA nhỏ, nhưng so với cái này thì hoàn toàn không so nổi, chiếc đàn này bất luận là về xúc cảm, âm sắc, độ nhạy đều tuyệt hảo, lại còn có hình dáng bên ngoài mang vẻ tinh tế, sạch sẽ.
Cô thực sự nhịn không được ngứa tay, đem toàn bộ âm sắc thử hết một lần, các ngón tay ở trên phím đàn tựa như tinh linh bay múa, theo động tác từ đầu ngón tay, phát ra âm thanh tuyệt diệu êm tai.
Đầu tiên, cô nhanh chóng đàn ra một khúc nhẹ nhàng vui sướиɠ là [
Croatia cuồng tưởng khúc], chờ một lúc sau càng nghiện hơn, cô mới quay mặt ra nhìn Tiểu Trừng Quang nở nụ cười, ngón tay lại nhẹ nhàng chậm chạp hạ xuống, đệm ra một khúc tiết tấu mềm mại nhẹ nhàng là [
Không trung chi thành].
*
Mình không giỏi ở mấy cái khoản hát hò nên mng thông cảm :((Cô vừa đàn, vừa cười, vừa nhìn Tiểu Trừng Quang và ngâm nga theo giai điệu.
Ánh dương ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tươi cười, xinh đẹp của Sở Triều Dương, làm cho cô như được mạ thêm một tầng sáng nhu hòa .
Sở Trừng Quang đứng ở một bên đàn dương cầm, ánh sáng chiếu lên lưng cậu, cậu ngẩng đầu nhìn cô, hàng mi dài đen nhánh lộ ra một nửa dưới ánh nắng ôn hòa, hiện lên một màu vàng nhạt mềm nhẹ ấm áp.
Một khúc nhạc kết thúc, Tiểu Trừng Quang vẫn ngẩng đầu như cũ, đôi con ngươi vốn to tròn tối om, lúc này dưới ánh mặt trời cuối cùng cũng lộ ra tia sáng thuộc về trẻ nhỏ.
Cậu nhìn cô, lại giống như không tiếng động thúc giục cô, ánh mắt còn rơi xuống chiếc đàn dương cầm màu trắng.
" Con có muốn cùng nhau đàn hay không " Cô chợt cúi người xuống cười tủm tỉm hỏi cậu.
Cậu vẫn chỉ nhìn cô, không nói một tiếng nào.
Cô một tay đem cậu bế lên, cho cậu ngồi ở trên đùi của mình, tay phải lại cầm tay nhỏ của cậu, nhẹ nhàng ấn ngón trỏ lên phím đàn.
"Con nghe âm thanh này một chút xem có dễ nghe không" Cô nắm tay nhỏ của cậu, vừa ấn xuống phím đàn, vừa nói "Đây là đồ, rê, mi, pha, son, la, si, đô ~ "
Tay phải lại buông ngón tay nhỏ của cậu, đặt các ngón tay xinh xắn ở trên phím đàn, chậm rãi đánh "Twinkle, twinkle, little star, How I wonder what you are "
Bài hát này là bài đệm hát đơn giản nhất, chỉ cần ba lần đệm đàn song song.
Lúc mới bắt đầu, ngón tay nhỏ của cậu còn có chút cứng đờ, sau khi đánh được một hồi, ngón tay của cậu mới dần dần thả lỏng. Sở Triều Dương không nhìn thấy, ánh mắt của cậu chuyên chú mà nhìn phím đàn, đáy mắt còn phảng phất một tia sáng đang dần dần lan ra.
Chỉ là tia sáng kia thập phần mỏng manh, tựa như một ánh nến lắt léo trong gió đêm, nhỏ đến không thể phát hiện.
Sở Triều Dương đưa lưng cậu ôm vào trong l*иg ngực, cũng không thấy đáy mắt cậu sáng nhạt, vẫn như cũ dạy cậu đánh đàn. Sau vài lần dạy, đặt ngón tay cậu trên phím đàn, cô vỗ tay động viên rồi hướng cậu cười cổ vũ "Nào, con hãy tự mình thử xem !"
Đầu ngón tay của Tiểu Trừng Quang khẽ run, mãi không có đánh xuống mà vẫn để tay ở trên phím đàn, không nhúc nhích.
Sở Triều Dương có chút bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục nắm tay cậu chậm rãi đánh bài [
Ngôi sao nhỏ*]
*Bài Twinkle Twinkle ấy ***
Bởi vì lần trước, cô mang theo Tiểu Trừng Quang đi bệnh viện, nên đã bị phía truyền thông dò xét được bản báo cáo nghiệm thương. Bây giờ, thanh danh của Sở Triều Dương ở trên mạng là hôi thối không ngửi được, người người đều muốn đánh.
Có một lần, cô muốn mang Tiểu Trừng Quang ra cửa đi dạo ở loanh quanh tiểu khu, không biết dì bảo mẫu nhà ai vừa trên đường đi chợ mua đồ trở về, dì ta liền móc từ trong rổ ra vài quả trứng gà ném tới tấp vào người cô.
Sở Triều Dương chưa từng trải qua sự tình này bao giờ, cô ngây ngốc một hồi mới phản ứng lại được, cô lập tức tức giận, một phần là vì sợ bà ta làm như vậy sẽ dọa sợ Tiểu Trừng Quang đang được cô ôm trong l*иg ngực.
Khi cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, cô ôm Tiểu Trừng Quang đi qua chỗ bà dì kìa, ngay lập tức gạt phăng rổ mua đồ của bà ta, còn hung hăng chửi bà ta một trận.
Ngày hôm sau, trên mạng internet tràn ngập bình luận mắng chửi Sở Triều Dương, nói cô không biết hối cải mà còn tiếp tục đi hành hung bà dì trong video kia, đương nhiên người đăng video đã cắt đi đoạn bà dì kia ném trứng gà tới tấp vào người cô, chỉ để lại đoạn cô lao lên gạt phăng giỏ mua đồ rồi hung hăng mắng chửi bà ta.
Hiện tại, Sở Y Huyên ở trên mạng đã hoàn toàn bị biến đen rồi.*
* Mình nghĩ là toàn antifan, không có một mống fan nào cả, người người đều nghĩ là người xấu. Dương tỷ đã hoàn toàn cạn lời với Sở Y Huyên rồi.
Vào thời điểm không khả quan như này, mà đại tiểu thư Sở Y Huyên còn có tâm trạng ôm con đi đánh nhau để gánh thêm việc ?
Cô ( Dương tỷ) đã hoàn toàn không thể đánh giá đầu óc của nữ nhân này nữa, lúc này không ngồi ở nhà đợi, lại còn chạy ra ngoài gây chuyện.
Cô(Dương tỷ) có thể nhìn ra, công ty không hề có ý định tẩy trắng cho Sở Y Huyên, thậm chí lần này cô ấy đã bị bôi đen khắp các mạng xã hội, mọi người trong bộ phận truyền thông công chúng còn đùn đẩy nhau không giải quyết việc này, công ty cũng không hề lên tiếng. Có lẽ, mọi người đều biết Sở Y Huyên đã không còn được Đỗ Cảnh Khôn che chở nữa rồi.
Chẳng có ai nhìn không ra, Tiểu hoa đán Sở Y Huyên một thời nổi tiếng đã hoàn toàn xong rồi.
Sở Y Huyên chìm xuống, tất nhiên phải có người mới tới tranh tài nguyên vốn thuộc về cô, đó cũng là những người cùng nhau bôi đen Sở Y Huyên, nguyên nhân đơn giản chính là họ cũng là các Tiểu hoa đán mới cùng lứa với cô, cạnh tranh với nhau từng vai diễn, quảng cáo, đại ngôn,có thể từ tay Sở Y Huyên cướp đi được cái nào hay cái đó, tự nhiên sẽ không khách khí mà bôi đen cô.
Sau hai ngày ở nhà cùng Tiểu Trừng Quang, công ty cuối cùng cũng đưa ra tin tức, nhắn nhủ cô đến công ty một chuyến.
Trong nhà chưa thuê bảo mẫu mới, Tiểu Trừng Quang lại mới có hai tuổi, nếu như để Tiểu Trừng Quang ở nhà một mình, cô khẳng định không yên tâm, nên cô liền đem theo cậu đến công ty.
Các nghệ sĩ khác trong công ty nhìn thấy Sở Triều Dương trực tiếp bế Tiểu Trừng Quang đến công ty, liền sôi nổi thảo luận:
" Cô ta đang định bất chấp tất cả sao? Làm sao lại bế đứa bé đến công ty cùng "
" Vốn chính là sắp hết thời, mày sẽ không nghĩ rằng cô ta đã đen thành như vậy rồi còn có thể xoay người đi?" Một người khác cười nhạo.
" Cô ta còn muốn mang đứa bé tới công ty làm gì? Chẳng lẽ đòi tổng tài cưới cô ta không thànhneen cô ta liền trực tiếp bế đứa bé tới? Chỉ là một thằng bé không rõ nguồn gốc, nếu mỗi người đều đem đứa bé tới đây để nói chuyện cưới hỏi với tổng tài, vậy chẳng lẽ tổng tài của chúng ta phải cưới à? Người này nói xong, mọi người đều phụt cười, ai mà không biết tổng tài công ty giải trí Tinh Không có tiếng trong giới là công tử đào hoa, nói thô tục một chút thì là ngựa giống.*
* Ý nói thằng này XXOO nhiều Trong công ty bọn họ, không biết có bao nhiêu cô nương vì tài nguyên mà bò lên giường của tổng tài, nhưng đáng tiếc, có Sở Y Huyên chặn phía trước, cho dù ghen ghét, bọn họ cũng không thể không thừa nhận, Sở Y Huyên quả thật rất xinh đẹp, nếu không phải lần này cô ta muốn trèo cao, chọc giận tổng tài thì chắc tổng tài cũng sẽ không ghét cô ta đâu.
Một đám người đưa mắt nhìn Sở Triều Dương cười đến hoa chi loạn chiến* : "Trước đây không phải là Ngọc nữ thanh thuần hay sao, chớp mắt một cái đã thành vυ" em, trước kia tôi thấy ngực cô ta to như vậy, còn tưởng tiêm silicon, không nghĩ tới là do trẻ con** a."
*Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên : Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.**Chỗ này trong bản convert có ghi là "uy nãi uy" mình có tra nghĩa hán việt nhưng không có ý nghĩa nên mình đổi sang tiếng Trung để gg dịch thì nó hình như là "dành cho trẻ con" . Mình cũng không chắc dịch thế có đúng không :((Ý của người kia là nữ chính phải cho con bú nên ngực mới to =))Mọi người lại cười một trận thanh thúy nữa.
" Dáng người này, khuôn mặt này ở trên người cô ta thật là lãng phí." Cô ta(người nói câu này) luôn ghen ghét Sở Triều Dương, trong thâm tâm luôn nghĩ rằng nếu cô ta có được khuôn mặt và dáng người như vậy thì chắc chắn cũng có thể hot!
Ông trời thật không công bằng mà.
"Ai.. Bọn mày nói.. Đứa bé kia ..." Có người lặng lẽ chỉ chỉ Tiểu Trừng Quang đang được Sở Triều Dương ôm trong lòng ngực, dùng ngữ khí không thể tin tưởng được mà nói nhỏ : " Bọn mày nói xem... Liệu có phải thực sự là của tổng tài hay không...?"
Vài người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra mà chỉ mở to mắt nhìn.
Truyền thông Tinh Không chính là công ty mà Đỗ nhị thiếu gia mở ra vì Sở Y Huyên, hầu như tất cả tài nguyên tốt đều dùng để nâng đỡ Sở Y Huyên, bởi vậy khuôn mặt của cô ấy mới có thể được nhiều người biết đến như vậy, bằng không lấy chỉ số thông minh không khả quan như cô ấy thì cũng khó mà an ổn ngồi trên vị trí Tiểu Hoa Đán.
" Chắc chắn không phải "
Mọi người đều ăn ý trả lời, nếu như đứa bé đó là của tổng tài, tổng tài sao lại có thể mặc kệ truyền thông bôi đen Sở Y Huyên như thế được ?
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều viết chữ : Khẳng định là cô ta cho tổng tài đội nón xanh.
Trong số đó, có một cô gái khinh thường nói " Đúng là tự mình tìm đường chết "
" Người như cô ta, bị như vậy là xứng đáng. "
Cũng có người đưa ra ý kiến khác : "Nếu không phải là của tổng tài, cô ta làm sao lại dám mang đến công ty ? "
Người này vừa nói xong, những người ban nãy khẳng định không phải liền bắt đầu lung lay suy nghĩ, chẳng lẽ cô ta còn có cơ hội xoay người?
***
Đối với tổng bộ công ty truyền thông Tinh Không, Sở Triều Dương cảm thấy rất xa lạ, những nội dung sơ lược trong ký ức của nguyên chủ không mang lại một tí cảm giác chân thật nào cả, còn trong tiểu thuyết, kể đến ba công ty đầu sỏ trong tương lai, cô không có một tí ấn tượng nào với truyền thông Tinh Không cả, cô đành phải gọi cho Dương tỷ, hỏi xem bây giờ cô có việc ở tầng mấy của công ty.
Dương tỷ hít sâu một hơi : " Tầng 33, văn phòng của tổng tài. "
Bây giờ cô ( Dương tỷ) đã hoàn toàn hết chỗ nói với Sở Y Huyên rồi, tới công ty nên đi tầng mấy cũng không biết.
Sở Triều Dương ôm Tiểu Trừng Quang vào trong thang máy, một đường đi thẳng tới tầng 33, trong thang máy, mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn cô, tránh cô như tránh dịch.
Có người còn trực tiếp trào phúng, cười nhạo ra tiếng, còn có một cô gái mang khuôn mặt khả ái, dễ thương tiến vào thang máy, lúc đi qua cô còn hung hăng đυ.ng vào vai cô một chút.
Thang máy chật hẹp, mọi người đều đẩy nhau, cô đứng ở chỗ ngoặt, cố gắng mà tránh đi bọn họ, sợ bọn họ sẽ đυ.ng vào Tiểu Trừng Quang, cô còn gắt gao ôm Tiểu Trừng Quang vào trong l*иg ngực.
Thấy cô như một con gà mái bảo vệ đàn gà nhỏ của mình, một cô gái trong thang máy khinh thường mà cười nói : " Không phải là thích bạo hành trẻ con hay sao, bây giờ còn vờ vịt bày ra bộ dạng mẹ hiền cho ai xem. "
Sở Triều Dương bình tĩnh mà nhìn cô ta một cái, cô ta cũng câu môi liếc xéo cô một cái, lúc thang máy dừng lại, cô ta ngạo mạn mà dẫm lên giày cao gót đi ra ngoài, cũng không thèm để Sở Triều Dương để vào mắt.
_____
Hết chương 5_____