Editor : Mel*MeowTính cách Hùng Viện Viện vốn nóng nảy tùy hứng, nghĩ sao nói vậy, nhưng không phải ở trước mặt ai cô cũng không lựa lời nói như vậy, chẳng qua Giang Cầm vốn là người ổn trọng, rất ít khi đi bát quái cùng người ta, cũng rất biết giữ mồm giữ miệng, Hùng Viện Viện mới dám ở trước mặt Giang Cầm nói chuyện không cố kỵ như vậy, bởi vì cô biết, bất luận quan hệ của Giang Cầm và mình là tốt thật hay tốt giả thì Giang Cầm cũng sẽ không đi ra ngoài nói lung tung.
Nói cũng kỳ quái, thực tập sinh ở ban huấn luyện không ít nhưng cô lại chỉ thích chơi cùng Giang Cầm, vừa kiêng kỵ thực lực ca hát của cô ấy, vừa không cưỡng lại mà bị cô ấy hấp dẫn.
"Cứ cố gắng mà luyện bài hát của mày đi, mày quản người ta làm gì nhở ?" Biểu tình của Giang Cầm vẫn nhàn nhạt như vậy.
Nhưng trong lòng Giang Cầm đã rõ ràng, hẳn là Hùng Viện Viện lại bắt đầu cảm thấy nguy cơ rồi.
Có thể làm lòng tự phụ của Hùng Viện Viện bị uy hϊếp mà thất thố, xem ra cô ấy phải là người có thực lực thập phần mạnh mẽ.
Tuy Giang Cầm chưa gặp qua Sở Triều Dương nhưng ở trong lòng cô đã âm thầm nhớ rõ.
**
Hùng Viện Viện không nhận ra Sở Triều Dương nhưng Sở Triều Dương lại nhận ra cô ấy.
Ngày đầu tiên mà cô đến truyền thông Tinh Không, người ở trong thang máy hung hăng mà hích bả vai cô chính là cô ấy.
Cô đã sớm biết sẽ có một ngày cô phải tiếp xúc với người mà nguyên chủ biết nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.
Hiện tại khí chất, kiểu tóc, phong cách trang điểm của cô đã hoàn toàn bất đồng với quá khứ của Sở Y Huyên, cô lại còn đeo mặt nạ, một nửa khuôn mặt bị lộ bên dưới cũng được hóa trang qua nên cô cũng không sợ sẽ bị người ta nhận ra.
Thậm chí để tránh cho có việc ngoài ý muốn xảy ra, bên dưới mặt nạ chính, cô còn đeo thêm một chiếc mặt nạ da người mỏng nữa, cả hai chiếc mặt nạ lại được cố định bởi hai sợi dây, một sợi buộc sau gáy, một sợi buộc sau đầu.
Cái này cũng là ý tưởng do trước kia cô diễn phim truyền hình mà ra, khi đó cô diễn một nữ phụ hài hước thích đeo mặt nạ, có lần cô ấy bị người ta giật chiếc mặt nạ ra, lại không nghĩ tới sau chiếc mặt nạ còn có một chiếc mặt nạ nữa.
Từ lúc cô bắt đầu đeo mặt nạ là cô đã suy xét qua đủ các loại khả năng ngoài ý muốn rồi, trong túi xách cô còn dự trữ thêm hai cái mặt nạ nữa kìa.
Cô không định vĩnh viễn đeo mặt nạ như này, nhưng chí ít phải đợi sự việc của Sở Y Huyên lắng xuống đã, vốn dĩ khoảng thời gian trước mọi thứ đã dần lắng xuống rồi, nhưng ai biết lần cô bán giày dép quần áo cũ kia lại khiến cô bị chửi bới trở lại, khiến cho bây giờ Trần Đan Ni cũng không dám đi cùng cô ra ngoài, sợ cô bị người ta nhận ra.
Kết quả của trận thăng cấp đầu tiên không được công bố ngay trong hôm đó mà phải đi một chuyến đến đến đài truyền hình để lấy giấy thông qua, nếu như nhận được giấy thì chứng tỏ bạn đã được đi tiếp vào vòng trong, còn không nhận được giấy là bạn không thông qua rồi.
Nhưng thực ra tất cả những thí sinh được gọi đi đài truyền hình đều là những thí sinh đã thông qua vòng thăng cấp đầu tiên, chẳng qua vì tổ tiết mục muốn quay được các tình huống kịch tính ngoài lề khác nên mới cố ý không nói cho các cô biết, đoạn video ngắn này chính là cảm xúc của các cô khi biết mình nhận được hay không nhận được giấy thông qua mà thôi..
Lúc Sở Triều Dương tới đài truyền hình thì vừa vặn gặp một cô gái trẻ tuổi, thanh tú khác, dáng người cô ấy cao, gầy, khuôn mặt được make up theo đúng kiểu của thời đại này, cho dù nhìn hơi thô ráp, nhưng khi đặt trên một cô gái tràn đầy năng lượng thanh xuân như này thì lại là một hương vị hấp dẫn khác.
Khi hai người biết đối phương cũng là thí sinh tham gia dự thi, liền cùng nhau đi theo bảng hướng dẫn và tiến vào một căn phòng được chuẩn bị sẵn.
Trong phòng ngoài vài chiếc ghế sô pha đơn thì còn có một tấm gương lớn.
Sở Triều Dương đánh giá qua căn phòng một chút, liền ngồi yên tĩnh ở trên ghế sô pha. Còn cô nương kia hình như là hơi khẩn trương thì phải, cô ấy vừa vào đã vội đi đến bên tấm gương lớn kia sửa sang lại dung nhan của mình.
Sở Triều Dương đã tham gia không ít tiết mục, gameshow thực tế nên vừa nhìn thấy tấm gương này là cô đã có thể đoán được đại khái tình hình, nhưng trên mặt thì cô vẫn bất động thanh sắc, không thể hiện ra điều gì.
"Tôi tên là Trương Hinh Tâm, cô tên là gì vậy ?" Cô gái kia vừa sửa sang lại dung nhan vừa hỏi cô.
"Cô có thể gọi tôi là Vô Danh."
"Vô Danh." Cô gái kia thẹn thùng cười cười.
Sở Triều Dương rút ra một chiếc khăn giấy, "Lông mi của cô bị lem kìa."
Trương Hinh Tâm vội vàng nhận lấy chiếc khăn giấy rồi lau lau mi mắt, Sở Triều Dương thấy cô ấy càng lau thì quầng thâm dưới mắt càng đen, cô liền rút ra một chiếc khăn giấy khác rồi tinh tế lau cho cô ấy.
Tiểu cô nương kia lại thẹn thùng nói cảm ơn.
Một lát sau, một MC nữ của tổ hậu trường tiến vào.
Người chủ trì kia vừa đến đã nhiệt tình mà lôi kéo tay Sở Triều Dương, "Cô chính là Vô Danh hả ? Nghe nói khả năng ca hát của cô đặc biệt đặc biệt tốt."
" Đâu có, đâu có, cô tâng bốc tôi quá rồi đó." Sự nhiệt tình của người chủ trì làm cô chống đỡ không nổi.
" Tôi có thể hỏi tại sao cô lại gọi là Vô Danh hay không ? Tôi vẫn cảm thấy cô nhất định sẽ không Vô Danh đâu."
"Đấy là nghệ danh của tôi thôi, bởi vì tôi vẫn luôn cảm thấy cái tên đó tương đối phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của tôi."
"Thế bây giờ cô có thể tháo chiếc mặt nạ này xuống không ? Tôi vẫn luôn cảm thấy chiếc mặt nạ này của cô nhìn khá quen mắt."
"À đây là chiếc mặt nạ được tự tay họa sĩ Miêu Miêu vẽ cho." Sở Triều Dương lôi kéo Trương Hinh Tâm ngồi bên cạnh : "Hinh Tâm, cô có biết ông ấy không."
"Tôi có xem qua ở trang mỹ thuật, hóa ra là chiếc mặt nạ này được đặt ở chỗ đó." Người chủ trì vì để tạo hiệu quả cho tiết mục nên vừa đến đã nhiệt tình lôi kéo tay Sở Triều Dương, rồi cố ý mà bơ Trương Hinh Tâm, khiến cho bây giờ Trương Hinh Tâm đang xấu hổ muốn chết, sau khi bị Sở Triều Dương lôi kéo vào cuộc trò chuyện liền nhanh chóng tiếp lời.
Trong lòng cô (THT) đang vô cùng thấp thỏm, không biết có phải cô đã bị loại khỏi chương trình rồi hay không mà người chủ trì không hề để ý đến cô một tẹo nào.
Máy quay ẩn trong phòng vẫn luôn đúng sự thật mà ghi lại tất cả mọi việc đang diễn ra, đương nhiên cũng bao gồm cả phản ứng thấp thỏm bất ổn của Trương Hinh Tâm lúc này.
Người chủ trì vẫn tiếp tục tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Sở Triều Dương, Sở Triều Dương cũng thường thường đem chủ đề chuyển đến lên người Trương Hinh Tâm, không để cho cô ấy bị vắng vẻ một chỗ nữa, người chủ trì thấy mục đích của mình không đạt được liền lui ra ngoài.
Người chủ trì vừa đi, nét tươi cười gượng gạo trên mặt Trương Hinh Tâm hoàn toàn sụp đổ, mắt đã bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Sở Triều Dương đành vỗ vỗ lưng trấn an cô ấy
Một lúc sau, người chủ trì lại đi vào, trên tay cô ấy còn cầm theo một tờ giấy thông qua, cô ấy nhìn hai người rồi nói : "Hiện tại tôi có một tin tức tốt và một tin tức xấu, các bạn muốn nghe tin nào trước ?"
Trương Hinh Tâm khẩn trương không nói nên lười, sắc mặt đã thập phần khó coi, nhưng vẫn cố gắng trấn định lại.
Sở Triều Dương cười nói : "Tin tức tốt."
"Tin tức tốt là ở đây có một tờ giấy thông qua, chỉ một." Bởi vì trước đó MC này đã quá mức nhiệt tình với Sở Triều Dương, nên Trương Hinh Tâm đã khẳng định rằng mình bị loại rồi, tuy rằng bây giờ còn kiên cường tươi cười chống đỡ, nhưng nụ cười đã thập phần miễn cưỡng, vậy mà lúc này MC lại khoa trương mà kêu lên một tiếng : " Trương Hinh Tâm, chúc mừng bạn đã lọt vào top 50 của khu vực Kinh Thị !"
Trương Hinh Tâm không hề nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, cô ấy liền kích động che mũi lại khóc nức nở, rồi qua đó ôm MC nữ, lại đi tới đây ôm Sở Triều Dương.
Sở Triều Dương cười cười vỗ lưng cô : "Chúc mừng nhé !"
Lúc này camera ẩn trong phòng lại bắt đầu quay phản ứng của Sở Triều Dương, đáng tiếc từ đầu đến cuối cô đều vô cùng bình tĩnh.
Người chủ trì lại tiếp tục vì hiệu quả của chương trình mà quay ra tỏ vẻ xin lỗi với Sở Triều Dương : "Tin tức xấu chính là, thật đáng tiếc... "
_28/7/2_