Chương 129-1

Editor : Mel*Meow

Còn chưa nhìn thấy người đâu, chỉ nghe tiếng thét chói tai vang trời, trong đầu tất cả mọi người liền tự động hiện lên một cái tên: Vô Danh.

Sở Triều Dương đến muộn một chút là bởi vì phải đợi Cổ Duệ Chính.

Cô và Cổ Duệ Chính không cùng nhau tới Hải Thị, cô đến trước một ngày, Cổ Duệ Chính lại là chiều nay mới đến, sau khi đến Hải Thị, hắn liền lập tức tới khách sạn chỗ cô ở.

Ở khách sạn vẫn có chút không tiện, biết cô ở trong khách sạn này, bên ngoài liền có không biết bao nhiêu là phóng viên chực chờ ở đó.

Trải qua lần bị tập kích vào ban đêm kia, bây giờ mỗi lần Sở Triều Dương nhìn thấy phóng viên theo dõi da đầu liền tê dại, cô nói với Dương Vân Lam: “Dương tỷ, xem ra em cũng cần mua một căn bất động sản ở Hải Thị, về sau sẽ có không ít cơ hội tới Hải Thị, không thể vẫn luôn ở khách sạn được.”

Đối với việc ở khách sạn, cô vẫn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.

Dương Vân Lam nói: “ Thù lao đóng [Giang sơn mỹ nhân] và tiền bán bản quyền hai ca khúc kia của em đều đã có rồi, chắc đủ cho em vay mua một căn biệt thự nhỏ ở Hải Thị, chẳng qua em sắp kiếm được tiền từ việc phát hành album thứ ba, hay là để khi đó mua, bằng không nếu bây giờ mua biệt thự luôn, sợ là em sẽ xuất hiện nguy cơ tài chính, không cẩn thận không quản lý tài chính nổi, em lại trở thành một minh tinh phá sản vì không biết quản lý tài sản, kiếm không đủ sài ấy chứ.”

Lại nói tiếp, năm nay nguồn thu của Sở Triều Dương thập phần khả quan, khác không nói, chỉ riêng phí quảng cáo máy tính cho SOLY đã là 3800 vạn đôla, còn có đại ngôn khu vực Châu Á của Valentino, đại ngôn khu vực Trung Hoa của CHANEL, hai cái đại ngôn toàn cầu của di động LTD và châu báu Kim Sinh, thêm doanh số album toàn cầu là 2800 vạn, một vai nữ chính phim điện ảnh có nguồn đầu tư lớn và hai ca khúc nhạc phim với mỗi ca khúc đều có sáu chữ số.

Sau khi hoàn tất thủ tục nộp thuế, một năm này khoản thu của cô còn muốn nhiều hơn tổng toàn bộ số tiền trước đó Sở Y Huyên kiếm được cộng với toàn bộ biệt thự, xe hơi, đồ hiệu Đỗ Cảnh Khôn cho cô, thật phi thường khả quan.

Nếu không phải năm nay cô mua quá nhiều căn hộ biệt thự, lại xây vài cái trường học, tiền mặt của cô quả thật là có thể chất đầy một căn phòng.

Chỉ là một năm này mua hơn mười căn hộ ở Kinh Thị, toàn bộ khoản thu của cô gần như đã sạch bách.

Cũng may còn có phần thù lao đóng phim cuối cùng và tiền phí bản quyền cho hai ca khúc nhạc phim kia.

Dương Vân Lam thật đúng là dù có đau cũng vẫn cười được.

Chị không nghĩ Sở Triều Dương sẽ đem trọng tâm sự nghiệp chuyển từ phim thần tượng sang giới ca hát, sẽ kiếm được khoản tiền lời khủng như thế, cũng kinh ngạc cảm thán bởi hiện tại Sở Triều Dương quá biết ‘ tiêu tiền ’.

Chẳng qua điều này cũng có thể lý giải được, hơn nửa đầu năm nay chuyện tập kích ban đêm kia không chỉ khiến Trần Đan Ni bị dọa mà càng là dọa Sở Triều Dương nhiều hơn.

Chị có thể nhận ra sau sự kiện này, có một đoạn thời gian rất dài tinh thần của Sở Triều Dương đặc biệt kém, mỗi buổi tối đều sẽ tỉnh giấc, sau đó bật dậy kiểm tra cửa sổ, hốt hoảng lo âu.

Ngay cả đêm qua ở khách sạn, cả người cô đều luôn trong trạng thái sợ hãi, chỉ hơi chút có chút động tĩnh là sẽ lập tức bừng tỉnh, Dương Vân Lam có ngủ ở bên cạnh, cô cũng vẫn không tài nào an giấc được.

Trần Đan Ni cũng giống vậy, lần này các cô thuê một phòng tổng thống lớn, Sở Triều Dương cùng Dương Vân Lam ngủ bên trong, Trần Đan Ni cùng Ngũ Tuấn Phong ngủ bên ngoài, trên sàn nhà đều lót thảm, chân đạp lên thảm cực kỳ nhẹ nhàng, cơ bản sẽ không tạo thành tạp âm, tuy là như thế, nhưng ban đêm chỉ có hơi chút tiếng động Sở Triều Dương cũng vẫn sẽ tỉnh giấc.

Càng khổ hơn chính là, nữ minh tinh vì tránh ngày hôm sau mặt sưng phù, một khi đã vào đêm liền không được uống nước nữa, bằng không chị đã có thể pha cho cô một ly sữa bò nóng trước khi đi ngủ, như vậy có thể giúp cô ngủ ngon hơn.

Cũng may giấc ngủ bất ổn cũng không ảnh hưởng gì đến trạng thái của Triều Dương, buổi sáng ngày hôm sau nét mặt cô vẫn tươi tắn như cũ, sau khi rời giường tập xong một bài yoga, mặc áo ngủ màu trắng phơi nắng dưới ánh sáng mặt trời, cô mỹ lệ như một nàng tiên nữ sắp sửa thành thần.

Có lẽ thượng đế sẽ luôn ưu ái mỹ nhân hơn một chút.

Trước khi Cổ Duệ Chính tới, Sở Triều Dương đã thay quần áo hóa trang xong xuôi, vì không để lớp trang điểm hoàn mỹ bị trôi mất, Sở Triều Dương chỉ ăn một miếng phô mai nhỏ và mấy miếng trái cây bé sau khi đã được cắt gọt xong xuôi.

Cổ Duệ Chính vừa đến liền lập tức bị chuyên viên trang điểm và tạo hình sư kéo đi làm tóc.

Hắn rất không thích trang điểm, mỗi lần trang điểm cho hắn, mày hắn liền nhăn đến mức có thể ép chết người, nhưng bởi vì có Sở Triều Dương ở đây, hắn lại cố khắc chế đi một chút.

Trần Đan Ni chỉ đánh một lớp phấn nền nhẹ nhàng lên gương mặt của hắn, lại vẽ lông mày đậm một chút, tô một lớp son môi nhạt màu, thay âu phục của Armani.

Đang ở giữa ngày hè mà còn phải mặc âu phục, điều này làm Cổ Duệ Chính nhíu mày, nhưng không có biện pháp, tham dự loại hoạt động kiểu này cũng giống như là tham dự một buổi dạ tiệc, mỗi người đều phải trang điểm như là một lễ vật sang quý được đóng gói tỉ mỉ, phải đi đầu tuyến thời trang, như vậy mới có thể hấp dẫn thêm càng nhiều nhãn hiệu thời thượng chú ý.

Đến nơi, Dương Vân Lam còn cẩn thận quan sát lại từng góc một trên người cô, xác định trên người cô không còn chỗ nào không hoàn mỹ, chị mới yên tâm nở nụ cười, giống như một nghệ sỹ kèn thổi bài động viên ra trận, phất phất tay: “Xuống xe.”

Mà trong nháy mắt khi chị thổi kèn kia, biểu tình khuôn mặt Sở Triều Dương lập tức thay đổi, từ vốn không chút để ý, đến toàn bộ khí tràng đều khai hỏa, cô tựa như một nữ thần muôn dáng vẻ sang quý bước chân lên thảm đỏ.

“Mau xem, là Vô Danh, là Vô Danh thật này, Vô Danh tới rồi!” Tô Kỳ kích động múa may bình nước khoáng trong tay, điên cuồng hét lớn: “Vô Danh! Vô Danh!”

Mấy người phía sau nghe thấy Vô Danh tới, càng thêm chen về phía trước.

Cha Tô chỉ có thể tận lực khống chế thân thể, bảo hộ con gái, cố để con gái không bị người khác va vào, một tay khác còn cố sức lôi camera từ trong balo ra.

Tiếng hét nhiệt tình chói tai nhanh chóng bao phủ bên tai cha Tô, ông không quen bị người ta xô đẩy chen lên thế này, vẫn luôn nói: “Đừng đẩy, đừng đẩy!”

Phía sau có một tiểu cô nương cực kỳ hung mãnh, trực tiếp túm áo sơ mi ông kéo về phía sau, có thể là bởi vì ông có vóc dáng cao, chắn tầm mắt của cô ta, nên lúc này tuy chân cô ta còn ở phía sau, nhưng thân thể đã chen lên khỏi người Tô Phùng, nắm song sắt điên cuồng kêu: “Vô Danh! Vô Danh!”

“Vô Danh lại tới cùng Cổ Duệ Chính!”

“Bọn họ tới, bọn họ tới rồi!”

“Trời ơi, Vô Danh trắng quá! So với đám con trai Cổ đại tiên nhi đã là trắng lắm rồi, hoàn toàn có thể xưng được là ‘ tiểu bạch kiểm* ’, nhưng Vô Danh đứng ở bên người hắn, so với hắn còn trắng hơn vài tông.”

*Tiểu bạch kiểm: Chỉ những chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo, tuấn tú, mềm yếu và trong sáng sống bám người khác hoặc được người khác bao dưỡng.

“Trời ạ, thật sự quá trắng, không cần nhìn mặt, chỉ riêng nhìn cổ, cánh tay cô ấy là đã thấy trắng rồi, cả đôi chân kia nữa, thật đúng là trắng tinh như ngọc, da như ngưng chi*!”

*Ngưng chi: Dầu mỡ đông, hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.

“Cô ấy đẹp quá! Ngao ngao ngao! Tiểu tiên nữ!”

“Mau nhìn kiểu tóc của cô ấy xem, đẹp dã cả man ngao ngao ngao, tui cũng muốn làm kiểu tóc đó, vừa đơn giản vừa đẹp!”

“Còn có cả chiếc váy kia nữa, tiên khí ngập trời! Là bộ váy được Valentino thiết kế riêng, có thể biến một chiếc váy đen thành loại tiên khí phiêu phiêu như thế, cũng chỉ có Valentino mới làm được, Vô Danh nhà ta chính là một tiểu tiên nữ!”

Thời điểm Vô Danh chậm rãi đi trên trung tâm thảm đỏ, toàn bộ hai bên thảm đỏ đều sôi trào, tất cả các phóng viên đều kêu tên Vô Danh: “Vô Danh, nhìn bên này, mau nhìn bên này!”

“Vô Danh, ở đây ở đây, nhìn máy ảnh một chút nào!”

“Vô Danh, cô và Cổ Duệ Chính cùng nhau xuất hiện thể hiện việc hợp tác phát hành album sao?”

“Cuốn album thứ hai của Cổ Duệ Chính còn chưa phát hành, hai người định ra album của Vô Danh trước hay là của Cổ Duệ Chính trước?”

“Có phải cuốn album thứ ba của Vô Danh này hai người lại tiếp tục hợp tác không?”

“Người trong mộng có tiếp tục viết nhạc cho Vô Danh không, hắn sẽ viết cho Cổ Duệ Chính trước hay Vô Danh trước? Với cường độ sáng tác cao như thế, liệu linh cảm của hắn có cạn kiệt không?”

“Vô Danh, năm nay cô chạy đi diễn phim điện ảnh có phải là vì năm nay Người trong mộng không có ca khúc nào hay hay không? Cuốn album thứ ba của cô chế tác đến đâu rồi? Năm nay sẽ phát hành để fans ca nhạc đón nhận chứ?”

“Vô Danh, có thể dự đoán trước doanh số album thứ ba này không ạ?”

“Đối với doanh số cuốn album thứ ba này, cô có tin tưởng mình sẽ đột phá 3000 vạn không?”

“Cô sẽ không đem trọng tâm sự nghiệp chuyển sang mảng điện ảnh đấy chứ?”

“Cô có thể dự đoán doanh số phòng bán vé [Giang sơn mỹ nhân] không ?”

Vấn đề của phóng viên hai bên đại đa số đều xoay quanh việc phát hành album mới và bộ điện ảnh [Giang sơn mỹ nhân], bởi vì mọi người đều minh bạch, hiện tại [Giang sơn mỹ nhân] hot lớn, về sau sự nghiệp của cô khẳng định là lại phải chuyển sang mảng ca hát, rốt cuộc thì ca hát mới là nơi tập trung phần lớn nhân khí của cô.

Ngoài các phóng viên, fans hai bên thảm đỏ cũng thập phần kích động, tiếng thét chói tai một lần lại cao hơn một lần, theo bước di chuyển chậm rãi của Sở Triều Dương và Cổ Duệ Chính, fans hai bên ai nấy đều vươn tay ra với hết cỡ, cứ như Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước, không ngừng kêu tên cô.

Sở Triều Dương thấy mấy thanh niên thiếu nữ phía trước quá mức kích động, nếu cứ duỗi tay về phía trước như thế, cô sợ bọn họ sẽ xô gẫy song sắt rồi ngã về phía trước mất, cho nên thời điểm đi đến bên người bọn họ, cô lễ phép mà chạm tay bọn họ một cái, đều chỉ là đầu ngón tay chạm đầu ngón tay, cực nhanh mà lướt qua.

Cô còn nhìn thấy một nam trung niên cầm đèn LED nhỏ ghi tên cô đang cố chống đỡ ở trong đám người.

Nhìn thấy fans lớn tuổi như vậy, Sở Triều Dương liền kinh ngạc một hồi, đối với những fans kiểu này, cô rất khó có thể sủng nịch như với mấy fans trẻ tuổi, cô chỉ có thể chân thành nói lời cảm ơn với bọn họ, bảo bọn họ buổi tối nên trở về sớm một chút, đừng ở nên ngoài quá muộn, chú ý an toàn.

Lúc sau phất phất tay rời đi, thời điểm rời đi còn quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại phất phất tay.

Tô Kỳ bị sự kinh hỉ thật lớn này bao phủ, cô vẫn luôn vươn tay về phía trước, thẳng cho đến khi Vô Danh tiến vào hội trường, hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy nữa, cô mới không thể tin được mà nhìn mu bàn tay của chính mình, kích động ngây ngô cười cùng với nhóm bạn: “Vô Danh nắm tay của mình!”

“Vô Danh cũng nắm tay của mình!”

“Cả mình nữa! Cô ấy cũng nắm tay!”

“Cô ấy quá mức ấm áp, giống y như trong tưởng tượng của tui!”

“Cô ấy đẹp thật, các cậu nhìn thấy không? Ở khoảng cách gần như vậy, cô ấy cứ như là đang phát sáng!”

“Quá đẹp, vừa trắng vừa gầy!”

“Mình vẫn luôn nghe người ta nói, lên hình phải béo lên tầm mười cân, cho nên mình cứ nghĩ rằng ngoài đời khẳng định là Vô Danh gầy trơ xương, không nghĩ tới tuy nhìn qua cô ấy có gầy, nhưng người lại rất chắc, đúng kiểu gầy đẹp, dáng người quá hoàn hảo!”

“Khẳng định là cô ấy thường xuyên vận động.”

“Nụ cười của cô ấy thật ấm áp!”

Phía sau bọn họ còn có một số fans với không tới, không được Vô Danh nắm tay, lúc này đều đang thập phần ghen ghét nhìn bọn họ, hận bản thân mình không thể hóa thành vượn tay dài, lúc nãy có thể với dài một chút, được chạm vào tay Vô Danh.

Bởi vì tuy Vô Danh có nắm tay một số fans, nhưng cô không thể đứng quá sát rìa thảm đỏ, nếu không cẩn thận bị các fans lôi kéo, ngã ngửa ngay giữa thảm đỏ, truyền thông sẽ được một bữa tiệc mừng.

Mấy người được nắm tay lúc này đều vui vẻ cứ như vừa trúng giải thưởng lớn: “Tôi cảm thấy mình có thể không rửa tay cả tháng!”

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_20/5/22_