Chương 126

Editor : Mel*Meow

“Bao nhiêu?” Sở Triều Dương duỗi tay sờ sờ đầu tiểu Trừng Quang, một bên tiếp điện thoại một bên nhìn cậu.

“680 vạn*!” (6 triệu 8) Trương Đạo thập phần kích động nói.

*Khoảng 24 tỷ VNĐ.

Cũng khó trách Trương Đạo sẽ để bụng như vậy.

Bởi vì Sở Triều Dương không hiểu mấy về giới điện ảnh của thế giới này, cho nên cũng không biết, đạo diễn Trương Trị Bình tuy nói là đoạt huy chương đạo diễn xuất sắc nhất Giải thưởng Kim Tượng, nhưng mấy năm gần đây nền điện ảnh Hong Kong xuống dốc, điện ảnh đại lục quật khởi, cho nên trước đó đạo diễn Trương Trị Bình đã quay qua vài bộ ‘ thối nát ’ cực kỳ.

Đặc biệt là hai bộ võ hiệp gần đây, càng là bị người xem và nhóm các nhà phê bình điện ảnh mắng đến máu chó phun đầu.

Rất nhiều người đều đang nói hắn đây là đang tiêu hao nhân khí trước đó.

Lần này thật vất vả mới tìm được một bộ kịch bản chiến tranh lịch sử, đúng thể loại hắn am hiểu nhất, lại mời được Tạ Mộc Văn về diễn bộ phim này, chủ yếu cũng là vì trước đó Tạ Mộc Văn thiếu Đàm sản xuất một ân tình.

Và càng may mắn thay khi trước đó hắn không biết kỹ thuật diễn của Sở Y Huyên ‘ kém ’, do vậy mới hướng cành oliu mời cô về diễn.

Do đây là một bộ điện ảnh thương mại cho nên hắn cần doanh thu phòng bán vé được bảo đảm.

Càng quan trọng hơn là, trước mắt internet và truyền thông trên cơ bản đều là một mảnh khen ngợi bộ điện ảnh này.

Trong những năm đầu thế kỷ XXI, doanh thu một trăm hai mươi cho đến một trăm ba mươi triệu là đã có thể trở thành quán quân phòng bán vé cả năm, mà hiện tại, chỉ riêng doanh thu phòng bán vé đêm đầu tiên thôi bọn họ đã có con số như vậy rồi, thì doanh số phòng bán vé ban ngày, ít nhất bọn họ cũng phải thu được hơn 1000 vạn, khó trách Trương Đạo kích động như thế.

*Cho những bảo bảo không hiểu về vạn:

10.000 = 1 vạn

100 vạn = 1 triệu

1000 vạn = 10 triệu

10.000 vạn = 100 triệu

Bộ điện ảnh này tuy rằng được xưng là một bộ đại chế tác được đầu tư cả trăm triệu, nhưng trên thực tế có thể có 6000 vạn* đầu tư đã là không tồi rồi, tiếp đó còn phải trả tiền thù lao đóng phim khủng của ba người Vô Danh, Tạ Mộc Văn, Tần Hạng Uân nữa.

*khoảng 215 tỷ VNĐ

Nhìn thì suất diễn của Vô Danh không nhiều, nhưng cô là nữ chính duy nhất, hơn nữa lấy mức độ nổi tiếng của cô, thù lao đóng phim tuyệt đối không thể ít hơn hai người Tạ Mộc Văn và Tần Hạng Uân.

Ai bảo cô ấy có địa vị cao, fans nhiều, lực kêu gọi phòng bán vé lớn chứ ?

Lúc này ngành sản xuất điện ảnh không thể phát triển được như mười mấy năm về sau, số lượng rạp chiếu phim trên cả nước cũng không cùng một cấp độ với sau này, cho nên doanh thu phòng bán vé được vậy đã khiến Trương Đạo kích động không thôi.

Tuy rằng Sở Triều Dương cũng cảm thấy cao hứng, nhưng cô lại không kích động giống như Trương Đạo, sau khi trải qua niên đại doanh số phòng bán vé bùng nổ như mười mấy năm về sau, cô rất khó sinh ra cảm giác chấn động với doanh thu phòng bán vé thời đại này.

Thậm chí lúc mới nghe được doanh thu phòng bán vé chỉ có chừng này, phản ứng đầu tiên trong đầu cô đó chính là: Hỏng.

Phải biết rằng, trước khi cô trọng sinh, một sản phẩm điện ảnh tối cao trong nước doanh thu phòng bán vé ngày đầu tiên đã là gần 400 triệu, tổng doanh thu phòng bán vé tất cả là 5 tỷ 7.

Chẳng qua giờ đây, thấy Trương Đạo vui vẻ như vậy, cô cũng cao hứng theo.

Không hỏng là tốt rồi.

Hiện tại trên mạng tất cả đều là các đề tài liên quan đến [Giang sơn mỹ nhân], trong đó tự nhiên cũng có thủy quân do đoàn phim [Giang sơn mỹ nhân] mua dẫn dắt tiết tấu, nhưng phần nhiều vẫn là những fans đã xem qua bộ điện ảnh này.

Bọn họ đại đa số đều thảo luận về biểu hiện của Vô Danh, cơ bản đều thống nhất một câu: Trong phim, biểu hiện của Vô Danh quá mức sáng chói.

Trong đó có một đề tài được thảo luận cực kỳ nhiều, tiêu đề là [Rạp chiếu phim vào ban đêm kín hết toàn bộ chỗ ngồi] 【 ảnh 】【 ảnh 】【 ảnh 】

Click mở ba bức ảnh chủ lâu đăng ra liền nhìn thấy trong ảnh chụp rậm rạp tất cả đều là đầu người, trên cơ bản mỗi một chỗ ngồi đều được lấp kín, đập vào trong tầm mắt, thế mà lại không tìm thấy một chỗ trống nào, trên màn ảnh lớn quả đúng là đang chiếu [Giang sơn mỹ nhân].

Tỉ lệ ghế ngồi được mua là hơn 90%, so với rạp chiếu phim Mao Tiểu Bình ngồi xem, tỉ lệ suất ghế của rạp chiếu phim này còn muốn khoa trương hơn.

Phải biết rằng, đây là suất chiếu ban đêm đấy.

Rất nhiều người bình luận ở phía dưới đều spam, hỏi bộ điện ảnh này có hay không, mấy người xem rồi liền vội vàng hiện thân trả lời: “Vượt qua cả mong đợi!”

“Không hay không lấy tiền!”

“Cực kỳ đáng để xem!”

“Tôi nói này, không xem mấy người nhất định sẽ hối hận cả đời! Cả đời!”

“Tạ ảnh đế của tui lần này đẹp trai hết nấc, cảm thấy ảnh diễn siêu MAN, có dã tâm lại còn hơi phúc hắc, chẳng qua tại đây nhân tiện thổ lộ một chút, giá trị nhan sắc của Vô Danh quá là cao luôn! Cô ấy không chỉ có giọng nói được thượng đế hôn qua, mà mặt nhất định cũng thế, ở trên màn ảnh lớn, đẹp không tỳ vết, 360 độ đẹp không góc chết!”

“Lầu trên quá khoa trương rồi đấy, có phải người ta chưa nhìn thấy Vô Danh bao giờ đâu, tôi đã xem phim truyền hình Vô Danh diễn mà lớn lên đấy, tôi công nhận là cô ấy đẹp, nhưng căn bản là không tới cái trình độ cô nói có được không hả???”

Trên mạng sôi nổi hỗn loạn, nhưng không thể không nói, ngày hôm qua xác thật là bộ phim [Giang sơn mỹ nhân] có tỉ lệ suất ghế trên các rạp chiếu phim đều rất cao.

Những người chưa xem có người thì đi hỏi hay hay không, có một số là đặt bom nói xấu, còn có một nhóm nữa là đang chờ bài đăng của những nhà phê bình điện ảnh lớn.

Bài đáng giá của các nhà phê bình điện ảnh có bài thì được đăng trực tiếp trên mạng, có bài lại đăng lên tờ báo chuyên mục giải trí.

Nhưng dù theo cách nào thì bọn họ cũng không nhanh chóng đưa ra bài bình luận, cho nên đại đa số mọi người đều lướt Tieba hoặc một số trang mạng khác xem bình luận đánh giá của những người đã xem.

Đêm qua sau khi Mao Tiểu Bình xem xong đã là giữa khuya, nhưng thức đêm đối với những người vừa mới bước chân sang đầu bốn như hắn cũng không tính là chuyện gì to tát.

Hắn cẩn thận nhớ lại các đoạn ngắn trong phim điện ảnh, suy nghĩ xem bài bình này nên viết như thế nào.

Cho dù bài bình luận điện ảnh của hắn có khi khách quan tạo thành thương tổn đối với người bị hắn công kích, nhưng xuất phát điểm của hắn trước sau đều là nhiệt tình yêu thương những bộ phim điện ảnh nghệ thuật, cho nên hắn mới có thể có nhiều fans như vậy.

Đối với rất nhiều người mà nói, ra rạp xem phim chỉ là để giải trí, thả lỏng trong những lúc hưu nhàn, nhưng đối với những nhà phê bình điện ảnh như bọn hắn, đôi khi xem phim điện ảnh sẽ biến thành một loại công việc yêu cầu độ chú ý cực cao, xong việc viết bài bình luận điện ảnh càng là song song tiêu hao thể lực và trí nhớ.

Mao Hiểu Bình lăn lộn trên giường gần hai giờ, mới trợn tròn mắt, bật đèn lên, cầm bút, vội vàng viết lên trên giấy bài phê bình điện ảnh hắn vừa nghĩ xong xuôi.

Đối với hắn mà nói, hắn vẫn quen viết tay bài bình luận điện ảnh trên giấy hơn.

Bởi vì mỗi lần hắn đều lấy việc cay nghiền trào phúng, mắng các bộ phim kia thành ‘ rác rưởi ’, làm các fan hô to đã ghiền, cho nên mới sáng sớm, bọn họ liền nôn nóng chờ đợi bài bình luận điện ảnh của Mao Tiểu Bình.

Mao Tiểu Bình vẫn không làm cho bọn họ thất vọng, vừa lên tới, liền đem bộ điện ảnh này hung hăng mắng một đống, ví dụ như đoạn ngắn nào đó, biên kịch xử lý quá mức dài dòng nặng nề, khác hẳn với chiến sự trước đó mạnh mẽ như thác đổ, một tả ngàn trượng.

Lại ví dụ như về thủ pháp quay chụp, Trương Đạo lố quá mức, sử dụng một màn ảnh dài* quay toàn cảnh tận năm phút.

*Không biết dịch như nào cho phải, đại khái là cái màn hình quay từ xa như khi dùng flycam ấy (ảnh minh họa bên dưới): Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài - Chương 126Mao Tiểu Bình cho rằng, đoạn này căn bản không cần dùng màn ảnh dài.

Mao Tiểu Bình còn cho rằng, Trương Đạo cho Vô Danh quá ít suất diễn!

Là nữ chủ duy nhất trong bộ truyện, toàn bộ thời gian xuất hiện của cô ấy mới chỉ có đúng mười phút!

Nani (cái gì)?

Bọn họ nhìn lầm rồi sao?

Các fan dụi dụi mắt, có chút không thể tin được.

Mao lão sư đêm qua hầm hè xoa tay, không phải là để chờ buổi sáng ngày hôm nay mắng Vô Danh đến máu chó phun đầu đấy hay sao? Như thế nào không những không chửi mà lại còn khen?

Cho một bình hoa diễn mười phút đã là đạo diễn quá châm chước rồi hiểu không? Mao lão sư cư nhiên còn cảm thấy quá ít? Không đủ xem?

Đây nhất định không phải là thật rồi!

Một số fan trung thành ngày thường lập tức nổi giận, ở bên dưới blog của Mao Tiểu Bình điên cuồng chửi bới.

Bọn họ ngày thường trung thành thì đúng là trung thành đấy, nhưng đến lúc chửi Mao Tiểu Bình cũng là không chút khách khí, lời nói sắc bén thô lỗ, trực tiếp mắng Mao Tiểu Bình sa đọa, bị Vô Danh thu mua, hỏi hắn nhận của Vô Danh bao nhiêu tiền, sau đó còn nói một đống lời cực kỳ khó nghe.

Internet quả đúng là một tấm kính chiếu yêu*, nó luôn có thể đem nhân tâm xấu xí nhất hoàn toàn phô bày ra.

*Gương thời Đường Gương soi thấy kẻ có dấu chân tức đó là thần núi, kẻ không có dấu chân chắc chắn đó là ma quỷ". Điều này chứng tỏ, tà ma có thể che giấu bộ mặt thật để lừa người, nhưng sẽ phải hiện nguyên hình trong gương, nên đạo sĩ dùng gương để đối phó với chúng. Như vậy gương còn được gọi là "kính chiếu yêu".

Nhưng Mao Tiểu Bình là ai? Hắn sợ chửi nhau sao?

Là một nhà phê bình điện ảnh có tình yêu mãnh liệt với những bộ phim, người khác càng muốn khẩu chiến với hắn, hắn càng kích động, cả người nhiệt huyết sôi trào.

Mao lão sư tức khắc nói có sách mách có chứng, viết một đống bài giảng đạo lý, mắng những anti-fan đó đến mức hoài nghi nhân sinh.

Vốn dĩ tuy rằng suy nghĩ của hắn đã thoáng đổi mới về kỹ thuật diễn của Vô Danh, nhưng bởi vì có thành kiến đối với mỹ nhân, cho nên hắn cũng không tốn quá nhiều bút mực để miêu tả về Vô Danh, mà đại đa số là bắt bẻ phê bình các tình tiết trong phim điện ảnh

Nhưng lúc này nhóm anti-fan đều đang nói hắn thu tiền của Vô Danh, nói hắn là một con chó của Vô Danh, cho nên nhà phê bình có tâm lý phản nghịch đặc biệt nghiêm trọng lại còn có niềm đam mê sâu sắc với phim điện ảnh này lập tức bùng nổ, ở phía dưới blog của mình ngày đêm khẩu chiến với đàn anti-fan, khen Vô Danh đến mức cứ như phải lên trời mới kiếm được.

Mà hắn càng khen, anti-fan lại càng mắng, mắng hắn sa đọa, mắng hắn chạy đi làm chó cho Vô Danh, mắng hắn cô phụ sự tín nhiệm của bọn họ, bị tiền tài ăn mòn.

Mà hắn càng mắng, những anti-fan đó ngược lại càng ngày càng tò mò.

Một số anti-fan tò mò, bộ điện ảnh này hay như vậy sao, Vô Danh thật sự có biểu hiện tốt như vậy?

Những anti-fan còn lại cảm thấy, ông nói chưa xem phim không có quyền lên tiếng, muốn xem rồi mới có thể lại đây cãi cọ với ông đúng không? Được, ngay tối nay tôi liền đi xem!

Vì thế vốn dĩ không phải fans của bộ điện ảnh này, nhưng bởi vì giận dỗi với Mao Tiểu Bình, lại có một lũ chạy đi xem.

Anti-fan giống như vậy còn có trong rất nhiều nhóm khác.

——————————————————

Ngồi một ngày xe và máy bay, Sở Triều Dương cùng tiểu Trừng Quang đã trở lại Kinh Thị.

Một đường tàu xe mệt nhọc, Sở Triều Dương rất là mệt mỏi, về đến nhà liền lập tức đi ngâm bồn tắm tắm rửa, bên trong còn thả một ít cánh hoa hồng.

Hoa hồng có thể điều trị khí huyết, cải thiện nội tiết, đặc biệt thích hợp với những người ra ngoài chơi hẳn mười ngày như cô, cho dù có bôi kem chống nắng, nhưng ánh nắng giữa trời hè vẫn rất dễ tổn thương da dẻ.

Ngâm nước xong Trần Đan Ni sẽ lại đây chăm sóc da mặt cho cô.

Những ngày không bận như thế này, buổi tối cô sẽ tận lực đi vào giấc ngủ lúc mười giờ, bởi những minh tinh ca sĩ phải tiếp xúc thường xuyên với máy quay như bọn cô, việc bảo dưỡng da dẻ là đặc biệt quan trọng, mà ngủ ngon ngủ đủ, thân thể khỏe mạnh, kết hợp thời gian làm việc và nghỉ ngơi đúng cách là cơ sở để có một làn da tốt.

Trước khi đi ngủ cô còn cố ý nhắn Hoàng Hiểu Tuyền và Dương Vân Lam, bảo nếu bọn họ không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không được quấy rầy cô.

Dương Vân Lam thấy vậy lập tức gọi điện thoại qua đây: “Chị thật sự không hiểu, tại sao đến lúc thế này rồi mà em vẫn còn có thể ngủ được cơ chứ, đây chính là bộ điện ảnh đầu tiên của em đấy, còn là bộ điện ảnh đầu tiên em được đóng vai nữ chính, chẳng lẽ em không lo lắng sao?”

“Dương tỷ, em lo lắng cũng vô dụng mà.” Sở Triều Dương thong thả ung dung bôi kem dưỡng da lên mặt, bên tai còn bật một bài nhạc nhẹ nhàng: “Hơn nữa thay vì vô nghĩa lo cho doanh số phòng bán vé, chị không cảm thấy việc bảo trì nhan sắc hoàn mỹ cho bản thân em quan trọng hơn sao?”

Nói như vậy hình như cũng không sai.

“Vậy em ngủ đi, gần đây còn mất ngủ không?” Dương Vân Lam có chút lo lắng hỏi.

“Đi ra ngoài chơi hơn mười ngày, phương tiện giao thông không có, lúc nào cũng phải đi bộ, ở trong một thôn sơn nhỏ, mỗi ngày theo bọn họ lao động, chị nói xem em có ngủ được không?”

“Lao động?” Dương Vân Lam lập tức phản ứng lại đây, “Trời nóng như vậy em còn chạy ra ngoài lao động! Trời ơi!” Dương Vân Lam lập tức chú ý đến điểm mấu chốt: “Da em có bị phơi đến đen rồi không đấy.”

Sở Triều Dương vì sự khẩn trương của chị mà bật cười: “Yên tâm đi, không có.”

“Yên tâm? Chị làm sao yên tâm cho được? Em quá mức tùy hứng, em có biết nữ minh tinh quan trọng việc da trắng đến mức nào không hả, em tưởng da em trắng đến mức phơi thế nào cũng không đen ư? Em cư nhiên lại dám đứng dưới trời nắng ngày hè gần mười ngày liền! Mấy ngày nay em đừng đi đâu nữa, bảo Đan Ni chú tâm chăm sóc làn da cho em, mau chóng làm da trắng trở lại đi!”

Sở Triều Dương nhìn chính mình trong gương, không biết có phải do ngày nào mình cũng soi gương hay không mà cô thật sự soi không ra mình đen đi chỗ nào, nhưng trong miệng vẫn như cũ nói: “Được được được, chị cũng ngủ sớm một chút, doanh số phòng bán vé buổi sáng ngày mai mới có cơ, chị lo lắng cũng vô dụng.”

“Ừ, em ngủ đi, sáng mai chị gọi em.”

Buổi sáng vừa mới sáu giờ, Dương Vân Lam đã gọi điện thoại sang.

“Có doanh số phòng bán vé đầu ngày rồi!” Cho dù là người đại diện nổi danh trong vòng, nhưng đối mặt với doanh số phòng bán vé bộ điện ảnh đầu tiên Vô Danh tham diễn, chị vẫn kích động và khẩn trương như cũ.

Sở Triều Dương rời giường, uống một ngụm nước muối nhạt.

Cô gác một chân lên tường, nhìn phong cảnh bên ngoài ban công, “Bao nhiêu”

“1900 vạn!*”

*Khoảng 67 tỷ VNĐ

Sở Triều Dương lại nhấp một ngụm nước muối nhạt, thay đổi chân gác lên trên tường “À.”

“À?” Dương Vân Lam không thể tưởng tượng được mà lặp lại một tiếng kêu nhỏ.

“Cho nên?” Sở Triều Dương vẫn thong thả ung dung như cũ: “Cái doanh số phòng bán vé này là tốt hay không tốt?”

Dương Vân Lam hỏng mất!

“Đương nhiên là tốt rồi! Doanh số phòng bán vé đầu ngày đã gần hai ngàn vạn, chỉ cần cái xu thế này chậm rãi đi xuống, chưa đến một tuần toàn bộ vốn đầu tư đều trở về hết, khoản tiền sau đó đều là tiền lời, em nói tốt hay không tốt đây?”

Dương Vân Lam không thể ngừng kích động: “Triều Dương, đây là bộ điện ảnh đầu tiên của em, bộ điện ảnh đầu tiên làm nữ chính mà đã có doanh số phòng bán vé cao như vậy, điều này sẽ là một sự trợ giúp lớn nếu chúng ta muốn tiến chân vào vòng điện ảnh, sau này sẽ có càng ngày càng nhiều bộ điện ảnh có chế tác lớn tìm đến chúng ta, về sau em cũng sẽ không bị gắn mác nữ chính bình hoa nữa, người khác khi nhắc tới em càng là không mở mồm mở miệng mắng em là bình hoa nữa.”

“À.” Sở Triều Dương ừng ực ừng ực uống hết cốc nước trong tay, đặt cốc lên trên bàn, hỏi lại chị: “Nhưng mà không phải sự nghiệp của em chủ yếu là nằm ở tuyến ca sĩ đấy hay sao?”

“Ừ nhỉ.” Dương Vân Lam đã bị phòng bán vé đầu ngày làm cho kích động đến hồ đồ, lập tức bình tĩnh trở lại: “Cho nên khi nào cuốn album thứ ba của em mới xong?”

- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -

_6/5/22_