Editor : Mel*MeowBài hát này Sở Triều Dương lấy từ đâu ra, bỗng nhiên hiện lên trong đầu ư?
Hay là khi phát hiện đế vương thật sự yêu nữ chủ, mà nữ chủ cũng yêu đế vương.
“Yêu giang sơn, càng yêu mỹ nhân, có anh hùng hảo hán nào nguyện mãi cô đơn. Nam nhân tốt, cả người gan dạ, chí khí hào hùng vang danh khắp đại dương.”
Sau khi Dương Vân Lam nghe được liền hít một ngụm khí lạnh, chọc cái trán của cô, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Em nói xem, có bài hát hay lại không nghĩ cho album mà để cho một bộ phim điện ảnh, cho vào phim điện ảnh thì có ích lợi gì? Điện ảnh có thể phân cho bao nhiêu tiền? Em vẫn nên bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu đi, lo mà chuẩn bị cho album thứ ba sắp tới.”
Trước kia Dương Vân Lam tuyệt đối sẽ không làm như vậy đối với Sở Y Huyên, điều này chắc có liên quan đến khí chất của một người chăng?
Bản thân Sở Y Huyên chính là kiểu khí chất thanh lãnh, cách người khác cả ngàn dặm, mà Sở Triều Dương lại như là ánh nắng ngày xuân, làm người ta không tự giác mà cảm thấy ấm áp, muốn thân cận với, đồng thời…… Còn muốn khi dễ.
Ví dụ như Dương Vân Lam, mỗi khi nhìn thấy Sở Triều Dương là chị liền ngứa tay, chỉ muốn ‘ khi dễ khi dễ ’ cô.
Sở Triều Dương bị Dương Vân Lam chọc một cái vào trán liền vội vàng chạy lên trên sô pha, cầm gối nhỏ lên ôm vào trong lòng ngực, “Quân tử động khẩu bất động thủ*.” Cô giơ gối ôm nói: “Dương tỷ, trước hết chị cứ nghe em nói đã, nha~”
*Quân tử động khẩu bất động thủ : Nghĩa là bậc chính nhân quân tử chỉ dùng lý lẽ để phân cao thấp, chứ không thèm động tay động chân.Cái từ ‘ nha ’ kia còn tự mang theo chút âm điệu làm nũng, làm Dương Vân Lam nghe mà cảm thấy trong lòng mềm nhũn.
Đã khôi phục lại thành người đại diện của Sở Triều Dương được mấy tháng, mới đầu chị còn tưởng rằng hai người vẫn sẽ giống như trước kia, vẫn là mối quan hệ không mấy thân cận như cũ, chỉ đơn thuần là người đại diện và nghệ sĩ, không nghĩ tới chỉ ở chung một đoạn thời gian, quan hệ giữa hai người còn muốn hòa hợp hơn bốn năm trong quá khứ kia.
Dương Vân Lam làm ra bộ dáng hầm hừ, đem mái tóc quăn đen nhánh túm gọn ra đằng sau: “Em nói.”
“Chị ngẫm lại xem, tiếp theo đây em còn phải chụp thêm vài cái quảng cáo cấp thế giới nữa, hiện tại đều đã là cuối tháng hai tháng, chụp xong mấy cái quảng cáo này, thế nào cũng phải đến tầm cuối tháng ba. Mà cuối tháng ba thì khác gì là tháng tư đã đến? Tháng tư đến, nửa năm đã trôi qua.”
“Dừng dừng dừng dừng dừng!” Dương Vân Lam đánh gãy lời nói của cô: “Nói trọng điểm!”
“Trọng điểm chính là.” Sở Triều Dương ngồi thẳng thân thể: “Chị không phải nói Trương Trị Bình đã đạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất của Giải thưởng Kim Tượng đấy hay sao? Lại có hai vị ảnh đế là diễn viên chính, hơn nữa còn có em trợ trận, phòng bán vé của bộ phim điện ảnh này dù thế nào cũng sẽ không kém được đúng không?”
Hơn nữa cô đã xem qua kịch bản, tuy rằng kịch bản không có điểm cười, nhưng chuyện xưa hoàn chỉnh, tính tình cảm, mưu lược, dàn diễn viên chính và cách phối hợp diễn đều được lột tả đặc biệt xuất sắc.
Cho dù không đến được mức siêu nổi thì nó cũng sẽ không kém một chút nào, dù đây chỉ là một bộ phim quy quy củ củ, không làm cho người ta kinh hỉ, nhưng nó cũng sẽ không làm cho người xem cảm thấy bỏ tiền ra mua vé là không đáng giá.
Nếu lại được quay chụp xuất sắc một ít, vậy chắc chắn sẽ nổi lớn.
Dương Vân Lam tiếp tục nói: “Trọng điểm!”
“Trọng điểm em vừa nói rồi đấy, phòng bán vé điện ảnh nhiều người mua, vậy về phần ca khúc thì sao? Ca khúc do người trong mộng sáng tác, em biểu diễn, l*иg thêm vài đoạn cắt kịch tính vào, ca khúc chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng.”
Mặt sau không cần Sở Triều Dương nói, Dương Vân Lam cũng đã minh bạch, ánh mắt nhìn về phía Sở Triều Dương lần thứ hai trở nên phức tạp.
Trước kia cô chưa bao giờ sẽ vì phương diện này mà nhọc lòng suy nghĩ, hiện tại cư nhiên còn có thể nghĩ nhiều vì sự nghiệp như vậy.
Thật ra Dương Vân Lam lại suy nghĩ sâu hơn một chút, chị lập tức nghĩ đến, nếu có bộ điện ảnh này thêm vào, không lo bài hát này không nổi, mà với danh khí của Sở Triều Dương cũng sẽ kéo doanh thu phòng bán vé lên, đây là một cục diện cả hai cùng thắng.
Mà nếu bài hát này nổi tiếng, bọn họ lại đem bài hát này đặt vào bên trong album thứ ba, làm ca khúc chủ đề, như vậy doanh số album thứ ba sẽ tăng cao, hơn nữa với nhân khí Sở Triều Dương tích lũy được từ hai album trước đó, album thứ ba liên tục nổi hơn chỉ là vấn đề thời gian.
Cuốn album thứ ba đến nay còn chưa có một chút manh mối nào, không biết giữa Sở Triều Dương và Cổ Duệ Chính đã xảy ra chuyện gì, trở về từ Mĩ được một khoảng thời gian dài như vậy rồi, hai người cũng không liên hệ gì với nhau, Cổ Duệ Chính lại tiếp tục nhốt chính mình ở trong nhà sinh hoạt, nghe nói hắn đang chế tác cuốn album thứ hai cho bản thân hắn.
Hắn chế tác cuốn album thứ hai cho mình, làm sao còn thời giờ chế tác album cho Sở Triều Dương nữa?
Bên kia, Hoàng Hiểu Tuyền cũng đã mời nhạc sĩ nổi tiếng quốc tế về viết ca khúc cho Sở Triều Dương, lần này vẫn là vì muốn phát triển hướng ra quốc tế, cho nên mới mời người viết nhạc nước ngoài.
Nhưng ca khúc cũng không phải là thứ có thể viết ra được trong ngày một ngày hai, cho nên chị có thể không nóng nảy sao?
Hiện tại toàn bộ tất cả mọi truyền thông và ca sĩ đều đang nhìn chằm chằm Sở Triều Dương, đều đang chờ album thứ ba của cô ngã ngựa, bởi vì không ai có thể đủ bảo đảm, mỗi bài hát mình viết ra đều có thể nổi tiếng, càng không thể bảo đảm mỗi cuốn album của bản thân mình đều có thể bán chạy.
Một khi Sở Triều Dương không còn cách nào duy trì địa vị hiện tại của chính mình, vậy thứ mà cô gặp phải, tất nhiên là sự trào phúng của toàn thể truyền thông.
Trừ phi cô có thể tiếp tục phát hành vài album, hoàn toàn ngồi vững vị trí siêu sao quốc tế, ít nhất là trong vòng mười năm, duy trì được địa vị siêu sao quốc tế của cô, như vậy cho dù là mười năm sau, cô không hề ra album nữa, hoặc là không còn nổi tiếng được như bây giờ nữa, thời điểm mọi người nhắc tới cô, cô vẫn như cũ là một siêu sao quốc tế, không ai có thể đủ lay động địa vị của cô.
Rất nhiều ca sĩ trong vòng đều là nhất thời cực kỳ nổi tiếng, sau đó rất mau đã mai danh ẩn tích.
Cho nên Dương Vân Lam sợ cô cũng sẽ bị như vậy.
Dương Vân Lam gật đầu nói: “Chị sẽ nói chuyện với đạo diễn Trương Trị Bình, việc này hẳn là có thể được.”
Đạo diễn Trương Trị Bình vừa nghe nói được ‘ Người trong mộng ’ soạn nhạc cho trong lòng lập tức đáp ứng, lại nghe nói còn được đích thân Vô Danh hát, cho dù bài hát này có là một đống phân, hắn cũng nguyện ý dùng a!
Huống chi thành phẩm của ‘ Người trong mộng ’ kia sẽ là phân sao? Chắc chắn không phải rồi.
Hiện tại mọi người trong vòng âm nhạc cơ bản đều có một nhận thức chung, đó chính là tác phẩm của ‘ Người trong mộng ’, tất là tinh phẩm.
Cái ‘ Người trong mộng ’ này không chỉ thập phần mẫn cảm với xu hướng âm nhạc thị trường mà ở trên phương diện sáng tác ca khúc, người nọ cũng có thiên phú kinh người.
Những nhà sáng tác ca khúc xuất sắc như vậy cũng không phải trong vòng không có, thực ra cũng không thiếu, ca khúc của bọn họ ca sĩ đều cầu còn không được, trên cơ bản, chỉ cần là hát được ca khúc của bọn họ, vậy nhất định sẽ nổi tiếng.
Trương Trị Bình thật ra chính là một đạo diễn điện ảnh thương nghiệp*, tuy rằng từng đoạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất giải thưởng Kim Tượng Hồng Kông, nhưng bản chất của bộ điện ảnh kia cũng là một bộ phim thương mại, chỉ là bộ phim thương mại đó đạt đến mức tận cùng, được giới phê bình khen ngợi là bộ phim ăn khách mà thôi.
*Điện ảnh thương nghiệp : Bộ điện ảnh được tạo ra nhằm mục đích chính là kiếm tiền, đối lập với điện ảnh nghệ thuật được tạo ra một cách hoàn mỹ, khiến người xem mãn nhãn mãn tâm, mục đích chính là có thể đoạt giải thưởng phim lớn.Thứ đạo diễn phim thương mại theo đuổi là cái gì? Đó chính là doanh thu phòng bán vé.
Còn về việc có đoạt được giải thưởng hay không, không có cũng không sao cả, nhưng nếu như đoạt giải, đó chính là dệt hoa trên gấm, không đoạt giải, có doanh thu phòng bán vé là được rồi.
Cái gọi là giải thưởng, nó đều tùy duyên, nhưng doanh thu phòng bán vé lại có thể khống chế được, ít nhất chính trong lòng hắn hiểu rõ, hắn biết thị trường yêu cầu dạng phim điện ảnh thương nghiệp gì.
Hắn sẽ tự mình mời Sở Triều Dương gia nhập bộ điện ảnh [Giang sơn mỹ nhân] mới của mình, một phương diện là bởi vì Sở Triều Dương sở hữu mỹ mạo thanh lệ tuyệt luân xứng với dung nhan khuynh đảo lòng người của nữ chủ; và càng quan trọng hơn chính là bởi vì nhân khí của Vô Danh.
Không có nhân khí, chỉ bằng kỹ thuật diễn thảm không nỡ nhìn của Sở Y Huyên trước kia, cho dù cô có là thiên tiên hạ phàm, hắn cũng sẽ không mời cô tham diễn bộ điện ảnh của chính mình.
Để Sở Triều Dương diễn bộ điện ảnh mới của chính mình, chính Trương Trị Bình ngẫm nghĩ về tương lai thôi đã thấy oải vô cùng.
Hắn đã tính toán xong xuôi, thời điểm hợp tác với Sở Triều Dương, hắn sẽ tận lực giảm bớt lời thoại của cô, suất diễn cũng sẽ giảm đi hết mức có thể, thứ duy nhất muốn duy trì ở trong bộ kịch chính là hình ảnh một bình hoa đẹp đến mức tận cùng.
Một bộ điện ảnh, bắt đầu từ việc có đạo diễn nguyện ý quay, đến xác định diễn viên, lại đến quay chụp, cắt nối biên tập, chiếu, trước khi ra đời nó phải trải qua đủ loại bước đệm ở giữa.
Ví dụ như bước đầu tiên để một câu chuyện xưa ra đời chính là biên kịch viết kịch bản, kịch bản viết xong rồi liền cầm nó đi tìm các nhà làm phim, các nhà làm phim sẽ đánh giá giá trị kịch bản, lại quyết định xem có muốn đầu tư quay chụp hay không, sau khi quyết định đầu tư quay chụp, liền phải đi tìm các nhà đầu tư khác.
Trương Trị Bình vốn dĩ chính là một đạo diễn phim thương mại lớn, các bộ điện ảnh hắn quay chụp rất ít khi không bán được, cho nên rất nhiều người đồng ý tham gia đầu tư vào bộ phim của hắn, hơn nữa có hai đại ảnh đế là Tạ Mộc Văn và Tần Hạng Uân diễn hai vai nam chính, lại càng không thiếu người đầu tư.
Vốn dĩ Trương đạo cũng không định hẹn gặp Vô Danh trước khi khởi động máy, rốt cuộc thì cô cũng chỉ là một cái bình hoa có suất diễn rất ít, có thấy hay không đều không sao cả, hiện tại nghe nói ‘ Người trong mộng ’ sáng tác ca khúc cho hắn, vốn dĩ hắn muốn hẹn gặp người trong mộng, nhưng mà người trong mộng lại không ra ngoài gặp người, vì vậy chỉ có thể để Vô Danh tới thay thế.
Hắn đến nơi liền thấy Vô Danh.
Hắn là người Đài Loan, trước kia chưa từng xem qua phim truyền hình Sở Y Huyên diễn, phải đến tận tiệc tối Grammy hắn mới nhìn thấy Sở Triều Dương rồi lập tức bị mỹ mạo kinh vi thiên nhân*, đả động con tim, lúc ấy trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang: Nàng chính là mỹ nhân hắn muốn tìm kia!
*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.Sau đó hắn mới tự mình gửi lời mời tới Dương Vân Lam.
Lúc sau hắn mới nghĩ nghĩ, trước kia nghe nói Vô Danh đã từng diễn phim truyền hình, vì vậy hắn liền lục lại mấy vai diễn trong quá khứ của cô ra xem một chút, xem xong hắn liền chấn kinh luôn rồi.
Vô Danh này ở trên mảng diễn kịch, hoàn toàn chính là một cây gỗ mục a!
Có chút hối hận khi vội vàng gửi lời mời như thế, làm sao bây giờ? Ngẫm lại đến nhân khí và mỹ mạo của Vô Danh, hắn mới bình thường trở lại.
Có được tất có mất, bạn không thể yêu cầu một người phải hoàn mỹ trên tất cả các phương diện đúng không? Vô Danh đã có mỹ mạo cùng tài hòa âm nhạc như vậy, cô hoàn toàn không cần lại có thêm kỹ thuật diễn làm gì nữa?
Cô không có kỹ thuật diễn, nhưng nhà đầu tư vẫn rất nguyện ý đầu tư nha, fans cũng nguyện ý mua vé xem phim nha, vậy là được rồi còn gì nữa.
Yêu cầu của Trương đạo đối Sở Triều Dương thực sự rất thấp.
Hắn tới địa điểm hẹn trước, địa điểm là ở trong một gian phòng khép kín của một quán trà tư mật, thời điểm Sở Triều Dương đến, phản ứng thứ nhất của hắn chính là quan sát xem rốt cuộc đẹp đến mức nào, liệu có giống như hôm tiệc tối Grammy ngày đó, hắn vừa nhìn đã lập tức bị kinh vi thiên nhân đến như vậy.
Sở Triều Dương đeo kính râm, khẩu trang và đội mũ, đợi đến khi đóng cửa phòng trà lại cô mới tháo mũ, mắt kính, khẩu trang xuống, trong nháy mắt cô ngẩng đầu kia, cả căn phòng rực rỡ ánh vàng.
Trương đạo cảm thấy, Vô Danh đẹp nhất chính là cặp mắt kia.
Cô khác với nàng mỹ nhân lạnh lùng lãnh khốc hắn từng thấy ở trong các tư liệu phim truyền hình kia, mà ngược lại khí chất của cô có chút giống với khi hắn nhìn thấy ở trong tiệc tối Grammy, tựa như một viên ôn ngọc.
Chỉ nhìn cô thôi liền nảy sinh một loại cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân, ấm ấm áp áp.
“Ngài chính là Trương đạo đúng không, ngài khỏe ngài khỏe.” Cô tươi cười cũng rất ấm áp, cho dù bây giờ đều đã nổi đến vậy rồi, nhưng nhìn ở trên khuôn mặt cô lại không hề thấy một chút kiêu căng nào cả, thái độ thập phần khiêm tốn.
Đạo diễn Trương Trị Bình lập tức liền có ba phần ấn tượng tốt với cô, cũng thập phần khách khí mà nói: “Cô khỏe cô khỏe, tôi cũng thuộc nhóm người yêu thích âm nhạc của cô đấy, vợ và mấy đứa nhỏ nhà tôi đều thập phần thích những bài hát của cô.” Hắn gọi người phục vụ tiến vào điểm thêm một cốc trà cho Sở Triều Dương rồi duỗi tay làm động tác: “Mời ngồi.”
“Nghe Dương quản lý nói, người trong mộng đã tự mình viết bài hát cho tôi? Không còn người nào khác tới sao?”
Người phục vụ tiến vào, Sở Triều Dương gọi một tách Bích Loa Xuân.
Cô đều đã gọi xong rồi, nhưng người phục vụ vẫn còn đang sững sờ nhìn cô, sau đó chịu đựng sự kích động đầy mặt, hưng phấn mà chạy ra ngoài.
Thời điểm tiến vào một lần nữa đã là một nhân vật tầm cỡ giám đốc bưng trà cho cô, cô ấy tươi cười khéo léo đem chén trà đặt lên bàn, rót một ly trà cho Sở Triều Dương, thanh âm mềm nhẹ mà nói: “Mời thưởng trà.”
Sở Triều Dương cười nói một câu với cô ấy: “Cảm ơn.”
Tươi cười trên mặt nữ giám đốc càng sâu, an an tĩnh tĩnh lui ra ngoài.
Chờ đến khi bên trong không còn ai, Sở Triều Dương mới nói: “Vậy trước tiên tôi sẽ hát qua một lượt cho ngài nghe.”
Cô ra cửa không mang đàn ghi-ta theo, lúc này chỉ là ngâm nga.
Sau khi Trương đạo nghe xong liền ngây ngẩn cả người, bởi vì bài hát này làm hắn có thêm linh cảm mới đối với bộ điện ảnh này.
Vốn dĩ trong bộ điện ảnh này nhân vật xông ra phá cách chính là nhân vật anh hùng mưu lược do Tạ ảnh đế Tạ Mộc Văn đảm nhận, mà nhân vật của Tần ảnh đế Tần Hạng Uân lại càng có khuynh hướng là đế vương hoang đường yêu mỹ nhân hơn yêu giang sơn, là người xông ra phá vỡ đoạn tình cảm của Tạ ảnh đế với vai diễn nữ chủ.
Nhưng ca khúc của Sở Triều Dương lại làm hắn nảy ra một ý tưởng mới đối với nhân vật đế vương hoang đường này, có thể làm cho nhân vật này phóng ra càng nhiều sắc thái tình cảm khác nhau, đó chính là biến người chân chính có cảm tình với mỹ nhân, ngược lại thành chính vị đế vương hoang đường này.
Mà ở cuộc sống sinh hoạt trong cung giữa đế vương và mỹ nhân, hắn có thể thêm vào đó một vài chi tiết, ví dụ như đế vương một mực sủng ái vị sủng phi này, mà cái sủng này không phải là mê luyến hoang đường, mà là sủng do thật tâm yêu nàng, khi hai người ở chung với nhau, xen giữa nhưng phân cảnh ngọt ngào vô tận là một vài tình tiết thú vị gây cười.
Trong lúc nhất thời, linh cảm của Trương đạo ồ ạt kéo đến.
Ở trong quá khứ, có rất nhiều đạo diễn điện ảnh người Hồng Kông thuộc kiểu ‘ vừa biên vừa đạo ’, có nghĩa là vị đạo diễn đó vừa là đạo diễn vừa là biên kịch cho bộ phim điện ảnh của chính mình, ví dụ như đạo diễn Vương Tinh* xuất hiện trong kiếp trước của Sở Triều Dương, ông không chỉ là một đạo diễn cực kỳ giỏi mà ông còn là một biên kịch phi thường xuất sắc.
*Vương Tinh là một nhà làm phim của điện ảnh Hồng Kông. Trong vai trò nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch và diễn viên, ông được xem là một trong những nhân vật thành công nhất của dòng phim thương mại Hồng KôngBiên kịch là trung tâm của điện ảnh, mà một đạo diễn có năng lực biên kịch như thế nào thì phải xem ánh mắt, cuộc sống từng trải và ngộ tính của hắn.
Chờ hắn ngồi đó tự hỏi bản thân mình xong, Sở Triều Dương đã bị bỏ quên ở nơi đó hơn 30 phút.
Cô cũng không nóng nảy, một mình tự ngồi thưởng trà, nghĩ về mấy ca khúc trong album sắp tới, cũng không quấy rầy hắn.
Chờ hắn đột nhiên nghĩ đến cô, hắn mới có chút rối rắm mà nói: “Bài hát này quả thật là một bài hát hay, cũng phi thường thích hợp làm ca khúc chủ đề cho một bộ phim điện ảnh, nhưng nhạc dạo chủ thể cho bộ điện ảnh này của tôi lại được viết theo kiểu thê mỹ bi tráng, phong cách âm nhạc này vẫn có chút không hợp.”
- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha :33 -_11/2/22_