Chương 106

Editor : Mel*Meow

Theo xưng hô của người Đài Loan, tựa hồ như bọn họ rất ít khi gọi tên đầy đủ, bọn họ toàn gọi kiểu trước tên có thêm ‘ a ’, hoặc sau tên có thêm ‘ tử ’, nghe rất thân cận.

Ví dụ như, A Vinh, A Mai, A Tinh, Hoa Tử, Vĩ Tử vân vân...

Sở Triều Dương đương nhiên nghe thấy Kim lão gia tử gọi hắn là A Minh, trước kia cô vẫn luôn cho rằng ‘ tiểu Minh ’ là tên giả hắn đặt, không nghĩ tới tên hắn thực sự có chữ ‘ Minh ’ , cũng không nghĩ tới, sau khi xa cách nửa năm, cô sẽ ở trường hợp như vậy lại lần nữa gặp hắn.

Cô rất là ngoài ý muốn mà hơi hơi nhướng mày với hắn, hô: “A Minh.”

Bị gọi ‘ A Minh ’, Đỗ Cảnh Minh cũng vì vậy mà cười rộ lên.

Từ buổi tiệc kỷ niệm 60 năm thành lập châu báu Kim Sinh, Kim lão gia tử đã biết Đỗ Cảnh Minh và Sở Triều Dương quen biết lẫn nhau, lúc này thấy hai người nói chuyện cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, ngược lại còn nở nụ cười.

Vừa lúc buổi tối Đỗ Cảnh Minh đang không có bạn nữ, bạn nữ của Kim lão gia tử là Mai Văn Lan, bạn nữ của Hoàng Hiểu Tuyền là Dương Vân Lam, bạn nam của Sở Triều Dương vốn dĩ hẳn là Cổ Duệ Chính, nhưng Cổ Duệ Chính lại không có hứng thú với mấy trường hợp xã giao kiểu này, buổi tối không tới, hiện tại gặp được người quen, hai người liền tạo thành một cặp đôi lâm thời Đỗ Cảnh Minh Sở Triều Dương, cùng nhau đi vào.

Nhưng Sở Triều Dương lại không hề vịn lên cánh tay Đỗ Cảnh Minh, nửa năm không gặp nhau, bọn họ còn đang cảm thấy mới lạ, đồng thời cũng rất khách khí với nhau.

Huống hồ đối với việc Đỗ Cảnh Minh không từ mà biệt, nội tâm cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Ngày thường tính cách của cô hơi hướng nội, không hay nói chuyện, cũng chỉ có những lúc nhắn tin nói chuyện phiếm với ‘ tiểu Minh ’, cô mới lộ ra một mặt hay nói ‘ lảm nhảm ’ lung tung.

Đoạn thời gian cô bị mấy vụ kiện tụng quấn thân, áp lực rất lớn, cô không biết nên tìm người nào giải bày tâm tư, cũng từng nhắn tin chia sẻ với ‘ tiểu Minh ’, nhưng mà mọi thứ chỉ như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.

Cô vừa mới nảy mầm tâm tư mà mưa bão đã kéo đến, tựa như một con ốc sên, lúc này không dám hé đầu khỏi vỏ nữa, chỉ yên lặng lùi về sau.

Vì tránh cho xấu hổ, khi bước chân lên cầu thang, hai tay cô đều dẫn theo làn váy, nhìn sườn mặt Đỗ Cảnh Minh, cười lễ phép lại khách khí: “Đã lâu không gặp.”

Cô tươi cười tươi đẹp mà xán lạn, nhìn biểu tình khuôn mặt thì tuyệt đối nhìn không ra cô có ý gì khác, chỉ như cô vừa gặp lại một người bạn cũ, không khí tràn ngập sự vui vẻ, nhưng từ thân thể, động tác và ánh mắt của cô, cô lại xa cách lạnh nhạt cực độ, hai người như đã trở lại trạng thái người xa lạ.

Ngón tay Đỗ Cảnh Minh hơi hơi động, trên mặt lại giống như cô, tươi cười hoàn mỹ không hề sơ hở: “Đã lâu không gặp.”

Mấy người mới vừa đi vào liền có một vị nam tử văn nhã mặc tây trang đeo kính gọng bạc, tuổi tác xấp xỉ 40 đi tới, nhiệt tình nghênh đón Kim lão gia tử: “Kim lão, hoan nghênh hoan nghênh!”

“A Kha!” Kim lão gia tử cũng thập phần nhiệt tình tiến lên ôm ôm vị nam tử trung niên này, sau đó xoay người giới thiệu mọi người với người tên ‘ A Kha ’ này: “Tới, ta giới thiệu cho ngươi vài vị bằng hữu nhỏ.” Ông cười ha hả mà nói: “A Minh thì không cần giới thiệu nữa.”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Lần này nguy cơ về tài chính làm cho việc thông thương ngoại quốc của chúng tôi gặp phải gian nan chưa từng có, đặc biệt là trên phương diện tiền bạc, việc giao thiệp đàm phán với ngân hàng chúng tôi cũng càng ngày càng không thuận, may mà còn có A Minh giật dây giúp đỡ chúng tôi không ít.” Hắn thập phần khách khí nhiệt tình với Đỗ Cảnh Minh, sau đó nhìn về phía Mai Văn Lan ở bên cạnh Kim lão gia tử, nói “Vị này nhất định là Mai tiểu thư, tôi phi thường thích ca khúc của cô, không nghĩ tới hôm nay có duyên gặp mặt, vinh hạnh vinh hạnh.”

Kim lão gia tử cũng nở nụ cười, nói với ba người Mai Văn Lan, Hoàng Hiểu Tuyền, Sở Triều Dương: “Vị này chính là hội trưởng thương hội Mỹ Quốc, Thịnh Giới Kha, Thịnh tiên sinh.” Ông cường điệu giới thiệu với ba người Hoàng Hiểu Tuyền, Mai Văn Lan, nói: “Thịnh tiên sinh không riêng gì là một thương nhân thành công, mà ông còn là trung tâm thông thương các nhãn hiệu lớn ở Mỹ với Hoa Quốc và là người sáng lập đường dây thông thương Hoa Thương Báo, rất có lực ảnh hưởng ở Mỹ.”

Thịnh Giới Kha cũng vội vàng cười nói: “Quá khen quá khen, không dám nhận không dám nhận.”

Mai Văn Lan vươn tay, tươi cười nhiệt tình mà không mất khéo léo: “Vẫn luôn nghe lão gia tử nhắc về Thịnh tiên sinh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt.”

Kim lão gia tử lại giới thiệu Hoàng Hiểu Tuyền, nói: “Đây là tổng tài công ty chi nhánh đĩa nhạc Hải Báo ở đại lục, Hoàng Hiểu Tuyền, cha hắn là Hoàng Chí Hào.”

Thịnh Giới Kha bắt tay hàn huyên với Hoàng Hiểu Tuyền, cuối cùng Kim lão gia tử mới giới thiệu Sở Triều Dương, nói: “Vị này là Sở Triều Dương, một cái tên khác của cô ấy chắc mọi người đã nghe qua, chính là Vô Danh, được đề cử cho giải Grammy năm nay, lần này ở bên Mỹ, còn hy vọng được A Kha chiếu cố nhiều hơn!”

Thịnh Giới Kha mở to hai mắt nhìn cô: “Vị này cư nhiên lại là Vô Danh?” Thấy cô đi vào cùng Đỗ Cảnh Minh, vẻ mặt của hắn càng thêm nhiệt tình hơn, nắm Sở Triều Dương tay nói: “Sở tiểu thư khỏe, lần này cô được đề cử cho giải Grammy, chính là làm vẻ vang bộ mặt người Hoa chúng ta! Không nghĩ tới tháo mặt nạ xuống Sở tiểu thư lại trẻ tuổi như thế.”

Bất luận lời nói của Thịnh Giới Kha là thật hay là khách khí, thì ít nhất ở trường hợp này, mọi người đều thập phần nhiệt tình khách khí.

Sau khi tiến vào bên trong, Kim lão gia tử càng vì bọn họ giới thiệu thêm nhiều người nữa, trong đó đại bộ phận đều là lão đại người Hoa ở khắp các giới, không riêng gì giới kinh doanh, các lĩnh vực đều có, ví dụ như tham nghị viên, luật sư, chính trị gia, lãnh đạo các bang..., còn có một bộ phận người nước ngoài bản địa mắt xanh mũi cao, trong đó cũng có một số người tới từ Hàn Quốc và Nhật Bản, chẳng qua những người như vậy rất ít, chỉ có linh tinh mấy người, phần lớn đều là người làm âm nhạc.

Mel : Tui khổ quá mà, truyện này toàn thuật ngữ thui mọi người ạ, hết thuật ngữ âm nhạc lại sang điện ảnh rồi kinh doanh, bóng đá, du lịch... dịch thì nhanh mà tra tư liệu thuật ngữ thì lâu ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ mà mấy người có nhận ra rằng bà tác giả rất thích đi sâu vấn đề không, kiểu giải thích từng chi tiết ấy, chắc hẳn do đó mà cốt truyện chạy hơi chậm, haizzz QAQ. Chỗ nào Mel dịch khó hiểu thì mọi người nhớ nhắc nho!!

Bọn họ đều khϊếp sợ khi thấy ‘ Vô Danh ’ trẻ tuổi và mỹ lệ như thế.

Ở trong mắt người Châu Âu, Mai Văn Lan mới là một tuyệt thế mỹ nhân chân chính, mị lực bắn ra bốn phía, ở những trường hợp như vậy có vẻ như cá gặp nước, hào quang lan tỏa khắp nơi.

Nhưng người Hoa lại càng thưởng thức với loại mỹ nhân nội liễm không cao ngạo không nóng nảy không nhanh không chậm như Sở Triều Dương, hơn nữa còn đặc biệt thích tính cách của cô.

Mọi người đều có thể nhìn ra được, cô gái này không mấy am hiểu xã giao và giao tiếp như vậy, nhưng cô lại rất nỗ lực thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, thật rõ ràng là cô biết khuyết điểm của mình ở đâu, cho nên không hề thấy cô khoe khoang, ngược lại còn trông rất chân thành, nói cũng không nhiều lắm, các lão đại là con gái ở khắp các giới đều đối xử với cô khoan dung thêm vài phần.

Dương Vân Lam biết tính cách của cô, cô của hiện tại so với Sở Y Huyên trong quá khứ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cô đã ở tích cực dung nhập với mọi người, mà không phải giống như trong quá khứ, thanh lãnh một mình ngồi một góc, tùy hứng đợi người ta chủ động bắt chuyện với mình.

Trên đời này mỗi một địa phương đều có một vòng tròn riêng, người Hoa có vòng người Hoa, người Do Thái có vòng người Do Thái, người Nhật Bản có vòng người Nhật Bản, mỗi vòng đều có một quy tắc riêng, cũng chính là quy tắc mà mọi người tự ngầm hiểu.

Ví dụ như nếu lần này có ca sĩ người Do Thái thành công được đề cử, mà có người làm âm nhạc là người Do Thái có quyền bỏ phiếu, thì cho dù bọn họ có ca sĩ mình thích hơn, bọn họ cũng vẫn sẽ đem phiếu của mình bỏ cho ca sĩ người Do Thái, vì sao ư? Đương nhiên là để gia tăng lực ảnh hưởng và quyền lên tiếng của âm nhạc Do Thái.

Cái thứ gọi là lực ảnh hưởng và quyền lên tiếng, nó không chỉ ảnh hưởng tới một phương diện mà còn liên quan đến các lĩnh vực khác nhau.

Thương nghiệp, âm nhạc, điện ảnh vân vân..

Cho dù từng có ca sĩ nhờ bọn họ bỏ phiếu bọn họ cũng không quan tâm, bọn họ sẽ lợi dụng nhân mạch và quan hệ của mình, kéo phiếu hộ ca sĩ thuộc vòng tròn của mình.

Đây là quy tắc mọi người đều tự ngầm hiểu.

Người Hoa đương nhiên cũng như vậy.

Ở kiếp trước của Sở Triều Dương, khi mọi người trên toàn thế giới bầu chọn đội hình bóng đá mạnh nhất thế giới, lúc ấy cầu thủ bóng đá Đại Diêu* đã may mắn được chọn vào đội hình toàn những siêu sao bóng đá, điều này làm cho Đại Diêu cảm động đồng thời làm hắn cảm thấy có chút xấu hổ, hắn cũng đã tự mình lên tiếng, cảm tạ những người yêu mình đã nhiệt tình ủng hộ, nhưng ‘ không cần quá mức nhiệt tình ’ như vậy, bởi vì toàn bộ những cầu thủ được bình chọn đều là cầu thủ bóng đá đỉnh cấp thế giới, Đại Diêu tuy cũng được coi là có thể đá ở cấp thế giới, nhưng nếu so với những siêu sao đỉnh cấp như James, Kobe, chính hắn còn kém hơn một đoạn.

*Chẳng biết tác giả có chém ra cái tên này không nữa ┐( ̄ヘ ̄)┌, tui không hiểu bóng đá lắm.⚽...

Không thể phủ nhận một điều rằng, việc hắn có thể lọt vào đội hình bóng đá này một phần chính là nhờ toàn bộ người dân cả nước đã yêu quý và bầu chọn cho hắn, đồng thời vì việc này mà quốc gia của hắn cũng đã được phủ sóng toàn cầu.

Cái thứ gọi là tình cảm và vinh quang dân tộc, không chỉ các đất nước khác có, mà cả người Hoa cũng có.

Lần này Kim lão gia tử đưa bọn Sở Triều Dương và Hoàng Hiểu Tuyền tới đây là để mọi người biết, đây là người ông mang đến, hy vọng bọn họ có thể giúp cô một tay, còn việc bọn họ giúp Vô Danh trong lần trao giải Grammy này nhiều hay ít, việc đó phải xem chính bản thân cô.

Lần này Vô Danh có thể được đề cử cho loại giải thưởng âm nhạc tối cao như Grammy, đừng nói Kim lão gia tử cố ý đưa Sở Triều Dương qua đây giới thiệu với mọi người, để cô quen biết những lão đại người Hoa có căn cơ lớn, mà cho dù bọn họ không quen cô, sau khi biết có người Hoa thành công được đề cử cho giải Grammy, bọn họ cũng nhất định sẽ vận hết nhân mạch và mối quan hệ ra để ủng hộ Vô Danh, thậm chí bọn họ còn đi thuyết phục những người khác bỏ phiếu cho cô.

Đương nhiên là để làm được điều đó thì khẳng định là bọn họ phải trả giá chút gì đó, ví dụ như tiền tài, lễ vật chẳng hạn, tiền là phương tiện lưu thông trên toàn thế giới, mấy tờ giấy thôi mà chẳng có ai chịu chê.

Nhưng cũng không tỏ vẻ cứ có tiền là mua được người khác bỏ phiếu cho mình, đầu tiên còn cần phải có con đường, có quen biết những người đó, mà người có thể tranh thủ để họ bỏ phiếu cho mình, cũng sẽ không có nhiều.

Lực ảnh hưởng của mỗi người đều có hạn, cả một vòng tròn xã giao cũng không kéo được bao nhiêu người, mà người có quyền bỏ phiếu cho giải Grammy lên đến tận hơn hai vạn người, bọn họ cũng chỉ đang tận lực tranh thủ, hơn nữa, không phải ai làm âm nhạc cũng bị tiền tài đả động, chỉ là cố giúp đến đây hay đến đấy mà thôi.

Tuy rằng trước đây bọn họ không quen biết Vô Danh, nhưng bọn họ là một cộng đồng làm việc vì lợi ích chung, đều là vì lực ảnh hưởng và quyền lên tiếng của người Hoa trên toàn thế giới.

Có một số phương diện, lực ảnh hưởng không được thể hiện rõ ràng, hoặc cũng có thể nói không thể lập tức đạt được hiệu quả oanh động, nhưng ở trên phương diện điện ảnh và âm nhạc, lực ảnh hưởng của nó lại phi thường dễ dàng lan truyền.

Ví dụ như Vô Danh.

Cô mới chỉ có hai bài hát nổi tiếng, nhưng hiện tại ở New York, Mỹ đã có rất nhiều người nước ngoài biết nói ‘ ní hảo, xia xìa ’, bọn họ sẽ chủ động đi học tập ngôn ngữ của cô, đây chính là lực ảnh hưởng đến từ thần tượng.

Lực ảnh hưởng mà thần tượng có thể nhấc lên là phi thường trực quan và hữu hiệu, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nhanh chóng nhìn thấy uy lực của nó, nhưng nếu muốn chế tạo một thần tượng người Hoa ở Âu Mỹ lại không hề dễ dàng, có khả năng vài thập niên cũng không thể có được một người.

Hiện tại đã có một người gần với mục tiêu này nhất, bất luận tương lai cô có thể trở thành thần tượng cấp thế giới hay không, bọn họ cũng nguyện ý đẩy cô một phen.

Đặc biệt là sau khi bọn họ phát hiện Vô Danh cũng không phải là không hề có bối cảnh.

Đương nhiên, ở trong những yến hội như vậy, không thiếu người lại đây đưa ra những ám chỉ muốn X với Sở Triều Dương.

Nhưng đối với Sở Triều Dương mà nói, có thể đoạt giải đương nhiên là tốt, nhưng vì đoạt giải mà phải trả giá bằng những thứ bản thân mình không muốn, như vậy giải thưởng này có đoạt được cũng như không, cho nên những lúc nhận được mấy ám chỉ X như vậy, cô liền làm bộ như tuổi mình còn nhỏ, nghe không hiểu, vừa không biểu hiện mình phản cảm kịch liệt, cũng sẽ không chủ động nịnh nọt, chính vì trạng thái thờ ơ của cô đã ngược lại thu được không ít hảo cảm của các lão đại có giới tính nữ.

Những người phát ra ám hiệu muốn X với Sở Triều Dương cũng sẽ không quá mức, chuyện như vậy vốn chính là ngươi tình ta nguyện, vì đạt được mục đích mà có người muốn trả giá chút gì đó, có người lại không muốn, chuyện này chỉ là chuyện cực kỳ thường tình.

Huống hồ phía sau cô còn có Kim lão gia tử ủng hộ và Đỗ Cảnh Minh có mối quan hệ không rõ ràng với cô nhưng lại ra mặt giúp đỡ.

Sau yến hội lần này, Sở Triều Dương liền không lại tham gia những bữa tiệc tư nhân như vậy nữa, ngược lại Hoàng Hiểu Tuyền mỗi ngày đều bận rộn, hắn muốn giao tiếp cùng các loại nhân sĩ khác nhau.

Nhân mạch của Dương Vân Lam đều tập trung ở Kinh Thị hoặc ở trong nước, chứ ở bên Mỹ chị còn phải yêu cầu Hoàng Hiểu Tuyền ra mặt mới có thể tiếp tục giao thiệp.

Cho dù khả năng cô đoạt giải là cực kỳ nhỏ bé, nhưng mỗi một người trong đoàn đội của cô đều vì cái khả năng cực kỳ nhỏ bé kia mà nỗ lực không ngừng.

Mà theo Sở Triều Dương được đề cử cho hai giải thưởng Grammy lớn là album của năm và bài hát của năm, doanh số cuốn album thứ hai của Sở Triều Dương [Tuyên ngôn độc thân] ở nước ngoài đã leo lên một tầm cao mới, hiện tại tổng doanh số toàn cầu của cô đã vượt qua hai ngàn vạn, sắp tiếp cận 2500 vạn.

Theo doanh số album của cô tăng nhanh, càng ngày càng nhiều người biết đến cô gái đeo mặt nạ ‘ Vô Danh ’, đồng thời càng ngày càng nhiều người nước ngoài biết hát các ca khúc tiếng Hoa.

Thậm chí điều này dẫn tới, khi bạn ngồi tàu điện ngầm ở New York, không biết khi nào, đang yên đang lành lại nghe được những anh trai nước ngoài nhắm mắt lại, dùng chất giọng đau khổ thâm tình gào hát: “Yêu người thật là đau đớn, đau đến mức bật khóc!”

Nếu không phải bọn họ đột nhiên nghe được một câu hát trong phần điệp khúc cao trào, chỉ nghe mỗi phần hát phía trước, có lẽ bọn họ còn không biết mấy anh trai này đang hát một ca khúc tiếng Hoa.

_21/7/21_