Chương 49

“Nghe đây nghe đây!” Thẩm An An ngoáy ngoáy lỗ tai, lười biếng nói: “Chị không cần phải lớn tiếng như vậy, tôi đều nghe được.”

Tưởng Hồng Mai bị cô làm cho tức giận đến thổ huyết, nương tay mắng một câu với người đối diện, giọng nói không có ý tốt: “Ngược lại tôi mặc kệ cô dùng cách nào, cô cũng phải đi hòa giải với Lục Tu Viễn, bây giờ Lục Tu Viễn không giống như ngày xưa, toàn bộ giới giải trí Trung Hoa phải có đến hơn một nửa đều nằm trong tay anh ta, nếu cô vẫn muốn vào giới giải trí, nhất định phải giữ gìn mối quan hệ với anh ta, trừ khi cô muốn trực tiếp biến mất khỏi giới giải trí, như vậy thì tùy cô.”

Thẩm An An: “…”

Bỗng nhiên cô có một loại cảm giác bất kể cô có trốn như thế nào cũng không trốn thoát được, cảm giác bất lực. Giả thiết của kịch bản quá mạnh mẽ, định luật nam chính của Lục Tu Viễn lại quá trâu bò, nếu như cô thật sự muốn dựa vào sức mạnh của chính mình mà thay đổi tất cả, không khác gì lấy trứng chọi đá. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Tưởng Hồng Mai, Thẩm An An ở trong phòng suy nghĩ rất nhiều, nếu không trốn thoát được ánh sáng cường đại của nam chính Lục Tu Viễn thì cứ làm theo ý tứ của Lục Tu Viễn đi, dù sao thì ứng phó với Lục Tu Viễn còn hơn là ứng phó với Tưởng Hồng Mai cố chấp, như vậy cô còn có thể mượn sức mạnh của nam chính, đuổi người đại diện ngu ngốc Tưởng Hồng Mai này đi, lại không cần phải nghe theo sự sắp xếp của Tưởng Hồng Mai.

Quyết định được ý kiến hay, Thẩm An An mở cửa chạy ra ngoài, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Năm Tháng Vội Vã.

Thẩm An An: Ông xã, em đến rồi, có bất ngờ không? Có vui vẻ hay không?

Chẳng qua là khi Thẩm An An vội vàng chạy tới cửa hàng năm xưa, cửa hàng đã đóng cửa.

Cô đã tới chậm.

Thẩm An An sốt ruột đứng ở trước cửa lớn, nhìn thấy cửa đã bị khóa lại, trong lòng lạnh buốt. Xong rồi xong rồi xong rồi, cô có thể chắc chắn rằng lần này mình đã hoàn toàn làm mất lòng Lục Tu Viễn.

Không biết bây giờ gọi điện thoại cho Lục Tu Viễn còn có thể sửa chữa lỗi lầm không, ngay cả lý do tới trễ Thẩm An An cũng đã tìm ra, cô lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Lục Tu Viễn.

Nhưng mà tiếng chuông của điện thoại di động đã reo hơn mười tiếng, vẫn không có ai nghe máy.

Trong lòng của Thẩm An An càng lạnh hơn, nghĩ thầm, lần này khẳng định chết chắc rồi.

Nếu biết như vậy thì cô sẽ cố gắng tới sớm hơn một chút, có lẽ còn có thể cầu xin Lục Tu Viễn “giơ cao đánh khẽ” tha cho cô một mạng.

Bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn để có thể sửa chữa.

Thẩm An An ủ rũ thở dài, xoay người trở về.

Cô bước hai bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, theo bản năng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy dưới cột đèn đường phía trước có một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang đứng.

Người đàn ông có đôi mắt thâm thúy đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt như hồ sâu có thể làm người ta nguyện chìm đắm vào, trên gương mặt ngũ quan rõ ràng, trong sáng, đẹp trai ấy lại không có chút biểu cảm nào, anh chỉ im lặng đứng tại chỗ, quanh người tản ra hơi thở lãnh đạm, giống như đang chờ cô, lại giống như có thể quay người bỏ đi ngay.

Tưởng tượng đến việc anh có thể quay người bỏ đi, đáy lòng Thẩm An An hoảng hốt, cô không thể để anh đi như vậy, vội vàng chạy một mạch tới nơi cách anh hai bước mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng giải thích: "Tôi cùng bạn bè đi dạo phố ăn cơm nên không nhìn thấy tin nhắn Wechat của anh..."