Chương 40

Thẩm An An: ". . . . . ."

Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Tu Viễn, cuối cùng Thẩm An An thật vất vả mới ăn xong năm miếng này, buông chiếc đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn anh báo cáo: "Tôi ăn xong rồi."

Haiz, lại bị anh nhìn chằm chằm không chớp mắt như vậy, cô cảm thấy mình có thể bị nghẹn chết.

Lục Tu Viễn nhàn nhạt nói "Ừ" một tiếng.

Trong lòng Thẩm An An muốn mau chóng chạy khỏi đây, mím môi nói: "Buổi chiều tôi phải quay lại đoàn làm phim, tôi xin phép đi trước!"

Lục Tu Viễn liếc mắt nhìn cô, khuôn mặt rất đẹp trai nhưng lại không có biểu cảm gì, thanh âm cũng rất lạnh nhạt: "Được"

Thẩm An An như được tha bổng, nhanh chóng đứng lên khỏi ghế, chủ động nói: "Tôi đi tính tiền." Cô không muốn mình nợ anh.

"Không cần, thư ký Dương đã thanh toán xong." Giọng nói Lục Tu Viễn vẫn thản nhiên như trước.

Đã thanh toán xong, cũng đành vậy.

Thẩm An An đành phải cười cười, nói cảm ơn: "Cám ơn vì ngày hôm nay, tạm biệt." Nói xong liền kéo Từ Hiểu Lộ chạy nhanh ra ngoài.

Do lo sợ Lục Tu Viễn phía sau không cho cô đi, nên Thẩm An An kéo Từ Hiểu Lộ chạy như bay, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Thẩm An An và Từ Hiểu Lộ.

Lục Tu Viễn vẫn ngồi trên ghế, đôi mắt thâm thúy rũ xuống, nâng tay nhấn lên ấn đường, thật sự rất không cam tâm!

Thẩm An An đưa Từ Hiểu Lộ ngồi xe trở về khách sạn, cả đường đi Từ Hiểu Lộ đánh giá Thẩm An An vài lần, do dự nói ra chuyện hoang mang trong lòng mình: “Chị An An, anh Lục giống như có thay đổi rất lớn, em nhìn thấy anh ấy đầu tiên em còn không dám nhận y, anh ấy còn đi cùng thư ký, anh ấy được thăng chức làm giám đốc sao?”

Từ Hiểu Lộ còn chưa biết chuyện Lục Tu Viễn nhận tổ quy tông đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Doãn Thị, Thẩm An An ngoại trừ nói chuyện này với Tưởng Hồng Mai thì vẫn chưa nói với bất kỳ ai về thân phận thật của Lục Tu Viễn.Nghĩ đến chuyện này, Thẩm An An cảm thấy đau đầu, cô ưu sầu thở dài một tiếng: “Anh ta đâu chỉ thăng chức thành giám đốc, anh ta rõ ràng là tổng giám đốc.”

Nói không sai, Lục Tu Viễn chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, từ một người đàn ông nghèo lắc mình biến thành Tổng giám đốc hàng tỷ, ngày xưa đâu bằng hôm nay.

Từ Hiểu lộ nhíu mày một chút, lại nói: “Anh Lục làm tổng giám đốc là chuyện tốt, chị An An cũng không cần sợ anh ấy, nếu như chia tay, cũng có thể làm bạn bè, em cảm thấy anh Lục rất tốt, còn mời chúng ta ăn lẩu thịt nướng.”

Thẩm An An lắc đầu: “Đừng nói nữa.”

Cô cũng không phải sợ anh, chỉ là nghĩ đến kết quả cuối cùng của cô, cô vẫn nhát gan, Lục Tu Viễn có chỗ nào tốt mà Từ Hiểu Lộ lại nói như vậy, rõ ràng chỉ là mặt ngoài phúc hậu và vô hại mà thôi, đừng có bị vẻ bề ngoài giả dối của anh ta che giấu!

Thật ra cũng không trách được việc Thẩm An An nghĩ nhiều, chủ yếu do Lục An Viễn lúc trước vẫn luôn không trả lời Wechat của cô, Thẩm An An cứ thế tự động lý giải thành Lục Tu Viễn đã coi cô như người xa lạ nên cô cũng chuẩn bị làm người xa lạ không quấy rầy ai.

Nhưng ai biết hai người ngoài ý muốn lại gặp nhau, thái độ Lục Tu Viễn so với dự đoán của cô lại không giống nhau, Thẩm An An không thể không hoài nghi anh làm vậy có động cơ, hình ảnh tưởng tượng ra lập tức khiến cô lạnh sống lưng, kiên quyết nhận định Lục Tu Viễn là bạch thiết hắc (*)