Chương 3

Dựa theo kịch bản miêu tả sơ qua, nữ phụ "Thẩm An An" cuối cùng có kết cục rất thảm, Thẩm gia phá sản, còn cô ta thì thân bại danh liệt, nghiện ma túy, cuối cùng nhảy từ tầng 28 xuống, tan xương nát thịt, chết ngay tại chỗ.

Sau khi Thẩm An An nhớ lại nội dung kịch bản, nhẹ chép miệng một cái, đây không phải là kết cục tốt đẹp gì, nghĩ đến cảnh tượng nhảy từ tầng 28 xuống, cô liền cảm thấy xương cốt cả người đều đau, nhịn không được rùng mình một cái.

"Thẩm An An, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy? Chuẩn bị nhanh lên cho tôi!" Tưởng Hồng Mai không kiên nhẫn chờ ở bên ngoài phòng tắm, lại gân cổ kêu to.

Thẩm An An bị giọng nói của cô ta dọa cho hoảng sợ, dòng suy nghĩ cũng bị gián đoạn, cô nhíu mày một cái, quay đầu lại nói với Tưởng Hồng Mai bên ngoài: "Đừng hối nữa, tôi xong ngay đây."

"Nhanh lên một chút." Tưởng Hồng Mai lại đập mạnh một cái vào cửa phòng tắm, thái độ rất tệ, giống như cô ta đang gọi hồn người chết vậy.

"Biết rồi." Thẩm An An tức giận lên tiếng, mở vòi nước ấm ra hứng nước rửa mặt.

Không thể không thừa nhận, có tuổi trẻ thật tốt, khuôn mặt cô trắng nõn không tì vết, tinh tế đến mức ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, không cần trang điểm mà đã đẹp như vậy rồi.

Thẩm An An dùng dây buộc tóc buộc lại mái tóc đen dài, lại nhìn chính mình trong gương, cảm thấy ổn rồi mới mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Tưởng Hồng Mai vẫn chờ ở bên ngoài, ngẩng đầu lên liếc mắt đánh giá Thẩm An An, khi thấy cô còn chưa trang điểm mà vẫn để mặt mộc trắng nõn thuần khiết, cô ta không hài lòng mà cau mày bất mãn, chỉ trích Thẩm An An: "Cô như vậy là không được, đi trang điểm đi."

Thẩm An An liếc mắt nhìn Tưởng Hồng Mai, tràn đầy vẻ "Dù gì chị cũng là người đại diện, vậy mà đến cái này cũng không hiểu sao", cô nói: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt, tôi phải quay phim cổ trang, nếu bây giờ tôi trang điểm, thì sau khi đến đoàn làm phim lại phải tẩy trang một lần nữa, như vậy chỉ gây thêm phiền toái cho chuyên viên trang điểm mà thôi, không bằng cứ để mặt mộc như vậy tới là tốt nhất."

Trong lòng Tưởng Hồng Mai lộp bộp một tiếng, cảm thấy Thẩm An An hôm nay không giống như ngày thường, ngày thường đều là cô ta nói cái gì thì chính là cái đó, hôm nay Thẩm An An lại trở thành một người có chủ kiến, lời nói ra còn nói có sách mách có chứng rất chuyên nghiệp, ngay cả người đại diện là cô ta cũng không phản bác được, hơn nữa ánh mắt vừa rồi khi cô liếc nhìn cô ta, càng làm cho cô ta cảm nhận được một áp lực vô hình và sự khıêυ khí©h, một Thẩm An An như vậy lại khiến cho cô ta không tự chủ được.

Thẩm An An mặc kệ Tưởng Hồng Mai nghĩ như thế nào, mắng Tưởng Hồng Mai xong cô cảm thấy rất sảng khoái, thấy Tưởng Hồng Mai sững sờ không nói được lời nào, cô lại cong môi nói tiếp: "Không phải thời gian đang rất gấp sao? Bây giờ chúng ta đi thôi."

Cô nói xong liền đi trước vài bước, quay đầu lại nhìn Tưởng Hồng Mai vẫn còn sững sờ tại chỗ, nhướng mày hỏi Tưởng Hồng Mai: "Chị không đi à?"

"Đi." Tưởng Hồng Mai cắn răng dặn ra một từ này.

Thẩm An An cười mỉm với cô ta, mở cửa đi ra ngoài.

Trợ lý Từ Hiểu Lộ nhìn thấy Thẩm An An từ trong phòng đi ra, đứng dậy khỏi ghế sô pha, gọi một tiếng: "Chị An An."

Thẩm An An gật đầu một cái với Từ Hiểu Lộ, nhẹ giọng nói: "Xách giúp chị một ít hành lý."