Chương 25

Một khi Thẩm An An đã đóng phim thì cô sẽ trở nên rất chuyên nghiệp, chỉ cần máy quay nhắm vào cô là cô lập tức tiến vào trạng thái, nháy mắt đã biến thành nhân vật trong phim.

Lần này là một cảnh quay khác, Đường Kiến Nghiệp nhìn nhìn, rất vừa lòng với màn diễn xuất của Thẩm An An, chỉ có điều là biểu hiện của nam chính Chu Hồng Sinh kém hơn một chút.

Đường Kiến Nghiệp ngẩng đầu nói: "Vừa rồi diễn xuất của Thẩm An An rất tốt, có điều biểu cảm của tiểu Chu cần tự nhiên hơn một chút, chúng ta làm lại một lần nữa đi."

"Được, đạo diễn." Chu Hồng Sinh gật đầu nói.

Thẩm An An cũng không có ý kiến gì, chuẩn bị quay phim một lần nữa.

Chu Hồng Sinh cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, tiến vào trạng thái đóng phim.

Sau đó phân cảnh một lần nữa bắt đầu, Thẩm An An đã diễn xong suất diễn của mình, Chu Hồng Sinh cũng bắt kịp mà diễn tiếp với cô, hai người thông qua phân cảnh này một cách thuận lợi.

"Rất tốt, biểu hiện của hai người đều rất tốt." Đường Kiến Nghiệp rất vui, khen cả Thẩm An An và Chu Hồng Sinh.

Nhà sản xuất phim Trần Tiên Dũng đi tới, nhìn lướt qua gương mặt mang theo ý cười của Đường Kiến Nghiệp, cong cong khoé môi trêu chọc: "Tôi thấy Thẩm An An không tồi, lúc trước ông lại nói cô ấy là người gỗ không có kỹ năng diễn xuất, chi bằng để ông tuyển người ưu tú khác, bây giờ thì sao? Hẳn là còn tốt hơn người ông tuyển nhỉ?"

Đường Kiến Nghiệp liếc mắt nhìn Trần Tiên Dũng, phản bác lại: "Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi, chẳng phải ông cũng giống như tên vuốt đuôi thôi sao, lúc trước ông một hai phải tuyển cô ấy, còn không phải là bởi vì Hàn thiếu à, nếu không phải Hàn thiếu đầu tư cho đoàn làm phim, lại còn nói rõ là muốn cô ấy tham gia quay phim thì ông sẽ để cho cô ấy tới đây đóng phim sao? Cút mẹ nhà ông đi!”

Trần Tiên Dũng cười ha ha, nhìn Thẩm An An đang dặm lại phấn nói: "Mặc dù là tôi nhìn vào lợi ích của đồng tiền, nhưng ít nhất thì thái độ của tôi cũng xứng đáng với số tiền kia nha, tôi không giống như ông, cả ngày hôm qua cũng chẳng cho cô ấy chút sắc mặt tốt, bây giờ chắc là bị vả mặt rồi ha?"

Đường Kiến Nghiệp im lặng một lúc, nói đầy cảm xúc: "Lúc trước quả thật là tôi đã nhìn lầm, cô ấy thật sự rất tốt, rất có thiên phú, đúng là không nên khinh người nghèo, chỉ cần sau này cô ấy không đi sai hướng thì tương lai nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ."

Những lời ông ta nói đều là thật lòng, ông ta tự nhận mình là một người kiêu ngạo, trong lòng hay coi thường những hạng người đi cửa sau, lúc trước Hàn Lâm Chiêu ương ngạnh nhét Thẩm An An vào đoàn làm phim, ông ta coi thường Thẩm An An là có nguyên nhân.

Nhưng mà hiện tại, Đường Kiến Nghiệp đã có cái nhìn hoàn toàn mới về Thẩm An An, thực lực của Thẩm An An rõ như ban ngày, ông ta cũng không phải là đồ cổ chưa được khai thông, không nhất thiết cứ phải một hai mặt sưng mày xỉa đối với Thẩm An An, cô rất có tiềm năng, ông ta đương nhiên cũng nguyện ý xây dựng một mối quan hệ tốt, không phải người xưa đã từng nói càng nhiều bạn bè thì càng nhiều con đường sao!

Trần Tiên Dũng thấy ông ta đã nghĩ thông suốt rồi cũng lập tức yên tâm, vỗ vỗ bả vai Đường Kiến Nghiệp nói: "Lão Đường, ông có thể nghĩ như vậy là được rồi, về sau phải sửa cái tính xấu này của ông đi."