Thẩm An An nghe vậy liền cười, bày ra bộ dáng thật sự rất tích cực nỗ lực, nói: "Cảm ơn đạo diễn, đạo diễn, ông thật là tốt, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Nói xong còn nắm tay ông ta một cái.
Đường Kiến Nghiệp: "..."
Sau đó bắt đầu diễn lại cảnh quay đó lần nữa, nhưng Chu Hồng Sinh lại vẫn bị mắc kẹt ở khúc cự tuyệt Thẩm An An, anh ta chỉ cần nhìn đến khuôn mặt lã chã chực khóc kia của Thẩm An An, trong lòng liền đau đớn mềm nhũn, mặc dù lời nói nhẫn tâm cự tuyệt đã tới miệng rồi, nhưng anh ta vẫn không thốt lên được.
NG rất nhiều lần liên tiếp, cả người Chu Hồng Sinh đều trở nên mệt mỏi, trạng thái cũng càng ngày càng tệ.
"Cậu đóng phim cái kiểu gì vậy? Trạng thái đâu? Trạng thái của cậu đâu?" Đường Kiến Nghiệp không khỏi có ý kiến với Chu Hồng Sinh, khuôn mặt trầm xuống dạy bảo anh ta vài câu, ném kịch bản lên ghế một cái, tức giận nói: "Nghỉ ngơi năm phút lại quay tiếp."
Trong lòng Chu Hồng Sinh rất khó chịu, cúi đầu xuống đi đến chỗ nghỉ ngơi.
"Anh Chu." Thẩm An An gọi Chu Hồng Sinh một tiếng, nhanh chóng tiến lên hai bước đuổi theo anh ta.
Thật ra theo tuổi thật mà nói, Thẩm An An còn lớn hơn Chu Hồng Sinh mấy tuổi, Chu Hồng Sinh hẳn là nên gọi cô một tiếng chị mới đúng, nhưng hiện tại Thẩm An An xuyên thành nữ phụ "Thẩm An An", liền trở thành nhỏ tuổi hơn Chu Hồng Sinh, cũng chỉ có thể để anh ta chiếm chút tiện nghi, gọi anh ta một tiếng ‘anh’.
Chu Hồng Sinh dừng bước chân lại, mắt nhìn về phía Thẩm An An, hỏi cô có chuyện gì.
Thẩm An An mím môi một cái, có lòng tốt giảng giải cho Chu Hồng Sinh cách diễn: "Anh Chu, vừa rồi lúc anh diễn với tôi, đừng bị cảm xúc của tôi làm ảnh hưởng, thật ra Thẩm Mặc Hiên chán ghét quận chúa Gia Ninh như vậy, chán ghét nàng dây dưa bám theo hắn thì hoàn toàn không cần phải nhìn nàng, anh có thể trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, bày ra bộ dáng khinh thường căn bản không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, sau đó lại nói ra những lời thoại cự tuyệt đó."
Đã từng có người nói với Thẩm An An, cô có một đôi mắt biết nói, có thể mê hoặc được lòng người, khi nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô khi diễn xuất thì sẽ bị cảm xúc của cô làm ảnh hưởng theo, những diễn viên lão làng có kỹ thuật diễn tốt có thể cùng nhau đua diễn xuất với cô rất sảng khoái, nhưng nếu là diễn viên có kỹ thuật diễn kém thì rất dễ bị cô chèn ép, thậm chí là không thể phát huy được trình độ bình thường của mình, Chu Hồng Sinh bây giờ chính là thuộc loại tình huống thứ hai.
Đối với lời nói của Thẩm An An Chu Hồng Sinh nửa tin nửa ngờ, không gì có thể đảm bảo lời nói của Thẩm An An nhất định có tác dụng, dù sao kỹ thuật diễn của Thẩm An An cũng như vậy rồi, nhưng anh ta là người hiền lành tính tình tốt, Thẩm An An đã có lòng tốt đưa ra ý kiến với anh ta, anh ta cũng thản nhiên mà tiếp nhận thôi: "Để lát nữa tôi thử một lần xem sao."
Thẩm An An cười "ừm" một tiếng, nói một tiếng với anh ta: "Cố lên nhé."
Chu Hồng Sinh hơi mỉm cười, tâm tình cũng khá hơn nhiều so với vừa rồi.
Thời gian năm phút nghỉ ngơi rất nhanh đã kết thúc, mỗi nhân viên công tác của đoàn làm phim đều vào vị trí của mình.
Thẩm An An và Chu Hồng Sinh vào vị trí một lần nữa, Thẩm An An rất nhanh đã nhập tâm vào nhân vật nói xong lời thoại của mình, lúc này Chu Hồng Sinh dựa theo lời nói của Thẩm An An, quay đầu sang một hướng khác, bày ra bộ dáng không thèm liếc mắt nhìn Thẩm An An lấy một cái, cuối cùng cũng thuận lợi nói ra lời cự tuyệt cô.