Chương 50

Lệ Diên thở hổn hển chụp đại môn vang lên, chỉ chốc lát, một đệ tử ăn mặc quái dị ra mở cửa:

“Xin hỏi là …..”

Vừa dứt lời, thấy mặt Lệ Diên, ngữ khí đột nhiên trở nên lãnh đạm: “A, là đệ tử Nam Cảnh a.”

Sắc mặt kéo đến đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Lệ Diên sờ sờ khuôn mặt mình, thầm nghĩ khi nào chính mình thành gương mặt của thành Nam Cảnh? Thế nhưng chỉ nhìn nàng là có thể biết là người Nam Cảnh tới?

Tô Uyển tiến lên: “Chúng ta là tới đưa thiệp mời đại hội võ lâm.”

Đệ tử lui một bước, nhàn nhạt nói:

“Mời vào.”

Phương Bạch mắt trợn trắng, nhỏ giọng mà nhìn Tô Uyển nói: “Sư tỷ, ta cảm thấy chúng ta đi vào lành ít dữ nhiều.”

Tô Uyển hung hăng mà đánh hắn một cái: “Câm miệng của ngươi lại.”

Đây vẫn là lần đầu tiên Lệ Diên tới Bắc Vực.

Rốt cuộc Nam Cảnh cùng Bắc Vực địa vị ngang nhau, âm thầm tương đối. Bắc Vực vì Ninh Trục là thiên tài tuyệt thế, còn ẩn ẩn mà áp Nam Cảnh một đầu, bởi vậy viện trưởng các nàng không có việc gì liền âm dương quái khí mà châm chọc người Bắc Vực tất cả đều là chỉ biết tu luyện còn đầu thì đầu gỗ, hai học viện liền rất ít giao lưu.

Nhưng trong mắt người ở Bắc Vực, thì người Nam Cảnh cũng là một đám dựa vào quan hệ.

Lệ Diên sợ chính mình còn không có nhìn thấy Ninh Trục, đã phải bị người Bắc Vực dùng đôi mắt hình viên đạn chọc chết.

Đi theo tiểu đệ tử một đường tiến lên, đi không lâu liền đến chính sảnh. Một đường đi tới thấy đệ tử nơi này tuy ăn mặc lạc hậu, nhưng cũng không phải bọc đến kín mít. Rốt cuộc đều là người luyện võ, điểm này dễ nhận ra được.

Mấy người Lệ Diên một đường nhận đủ các loại con mắt hình viên đạn của đệ tử, rốt cuộc gặp được viện trưởng Bắc Vực, cũng là phụ thân Cốc Phi Tuyết, Cốc Thiên Hàn.

Sau khi biết ý đồ đến gửi thiệp mời, Cốc Thiên Hàn nhìn Lệ Diên liếc mắt một cái, sau đó phái đệ tử dẫn bọn họ tới hậu viện ở một đêm, sáng mai lại trở về.

Mấy người cảm tạ, mới vừa tiến vào phòng cho khách, Phương Bạch liền nhịn không được hắt xì oán giận:

“Sư tỷ, các người nhìn thấy không, vừa rồi những người đó là nhìn chúng ta thế nào, giống như chúng là là thổ phỉ vào quan phủ.”

“Chỉ là ở một đêm thôi, không cần để ý.”

Tô Uyển chọn hoa đèn: “Huống hồ chúng ta sáng ngày mai liền trở về.”

“Chính là nơi này thật sự quá lạnh. Bọn họ sẽ không trơ mắt mà nhìn chúng ta đông chết ở chỗ này…..” Phương Bạch kêu rên: “Bằng không….. Ta hi sinh chính mình một chút, hướng nữ đệ tử Bắc Vực xin ít quần áo?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên có ngươi gõ cửa:

“Xin hỏi bên trong là đệ tử Nam Cảnh sao?”

“Đúng vậy. Có chuyện gì?”

“Ta tới đưa vài thứ.”



Lệ Diên mở cửa, là đệ tử lúc trước vai khiêng một đại tay nải, tay xách theo một cái thùng gỗ, thùng gỗ kia còn bốc hơi nóng.

Này quả thực là đưa than ngày tuyết!

Đệ tử này làm chuyện tốt không lưu danh, buông đồ vật đã rời đi.

Lệ Diên chạy nhanh gọi hắn lại: “Vị sư huynh này, xin hỏi ngươi có biết Ninh Trục không?”

Thân hình đệ tử đột nhiên cứng đờ: “Biết, làm sao vậy?”

Lệ Diên hỏi: “Vậy ngươi có biết hắn ở chỗ nào không?”

“Không, không biết.” Tiểu đệ tử càng thêm cứng đờ, ném xuống hai câu liền chạy trối chết.

Phương Bạch thấy hắn chột dạ như thế, không khỏi nghi hoặc: “Nơi này sẽ không ẩn giấu ám khí hay là độc dược gì chứ?”

Tô Uyển mắng hắn:

“Ngươi nghĩ người Bắc Vực ngốc sao? Chúng ta nếu thật ở chỗ này xảy ra chuyện, bọn họ có thể thoát được can hệ?”

Nói xong, nàng vừa định hỏi Lệ Diên vì cái gì hỏi về nơi ở của Ninh Trục, liền nhìn thấy Lệ Diên trong ba tầng ngoài ba tầng mà bắt đầu mặc quần áo.

Tô Uyển hoảng sợ, chạy nhanh giữ chặt nàng: “Sư muội, ngươi nếu là lạnh cũng không thể mặc nhiều như vậy a.”

Lệ Diên đóng nút thắt nói: “Ta đi ra ngoài tìm Ninh Trục.”

Tô Uyển khóe mắt co giật: “Tìm Ninh Trục? Ngươi hơn nửa đêm tìm Ninh Trục làm gì?”

Phương Bạch vừa lăn vừa bò mà kéo Lệ Diên: “Sư tỷ, loại chuyện hy sinh này ta làm là được rồi, ngươi thật sự không cần vì vài món quần áo liền hèn hạ chính mình!”

Lệ Diên ném hắn ra, ngưỡng cằm nói: “Ta là đi cầu hòa. Ta phát hiện Phùng Tử Kiệt không đáng phó thác, Ninh Trục mới là định mệnh chi nhân!”

Tô Uyển: “……”

Hai ngày trước còn ảm đạm thầm thương mà nói chính mình ai cũng đều không muốn nghĩ đến, bà mẹ này chạy đi đâu rồi?

“Tóm lại các ngươi không cần khuyên ta.”

Tô Uyển cản không được nàng, trơ mắt mà nhìn nàng nhảy vào gió lạnh.

Gió lạnh thổi đi mây đen, tối nay trăng phá lệ mà tròn.

Ninh Trục ngồi trên cây ở trong viện, chỉ mặc một thân hắc y đơn bạc, cổ áo một vòng lông tơ màu trắng, làm khuôn mặt non nớt không ít.

Lòng bàn tay hắn bóp ngọc bội vỡ thành hai mảnh.

Ngọc bội này là mẫu thân trước khi chết giao cho hắn, làm tín vật đính hôn đưa cho Lệ Diên.

Nhưng mà ngày nàng từ hôn, hắn ngã ở trên mặt đất trước mặt nàng.

Hắn tức giận đến phun ra một bụng máu, nhặt ngọc bội lên cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi gia môn.



Trong nháy mắt đã qua ba năm. Nói vậy nàng đã sớm đã quên cái ngọc bội này…..

“Sư huynh.”

Ninh Trục đột nhiên hoàn hồn, theo bản năng mà đem ngọc bội bỏ vào trong l*иg ngực: “Chuyện gì?”

Nam đệ tử nói: “Nghe ngài phân phó, ta đã đem đồ vật đến cho mấy đệ tử Nam Cảnh. Bọn họ có ý đồ hỏi ta, bị ta hoàn mỹ mà trả lời có lệ.”

Ninh Trục nói:

“Vất vả rồi. Ta còn muốn tu luyện, ngươi chớ để người khác quấy rầy ta.”

Hắn biết hôm nay sẽ có ba đệ tử Nam Cảnh tới đây đưa thiệp mời. Rốt cuộc việc trọng đại mười năm một lần này đã trở thành một truyền thống.

Hắn cũng biết tính tình đệ tử trong đạo quán, khẳng định sẽ không đối đãi tốt với người Nam Cảnh. Liền tính là xem ở….. Mặt mũi bề trên, hắn cũng không thể ngồi yên không nhìn đến.

Tên đệ tử kia đi rồi, hắn không khỏi cười khổ một tiếng.

Nàng có khả năng sẽ ở trong học viện chăm sóc sư huynh, hắn cần gì phải làm điều thừa?

Tự mình đa tình thôi.

Vừa định từ trên cây nhảy xuống, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, mày hắn nhăn lại:

“Không phải ta đã nói thời điểm ta tu luyện không được đánh …..”

Vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống.

“Lệ Diên?”

Lệ Diên lạnh đến run run: “Ninh Trục, ngươi hiện tại rất bận sao?”

Ninh Trục nhảy xuống, theo bản năng mà nói: “Ta thực…..”

Lệ Diên hắt xì: “Nếu ngươi vội ta liền tìm lúc khác nói.”

Ninh Trục nghẹn họng mà nuốt xuống nửa đoạn lời nói sau: “Không vội.”

“Vậy là tốt rồi.” Lệ Diên hít hít nước mũi: “Dù sao chính là nói tới chuyện.”

Ninh Trục đem nàng đến chỗ cản gió, xem nàng bị lạnh đến khuôn mặt hồng hồng, hỏi: “Ngươi như thế nào tới…..”

Lại cảm thấy lời nói có chút đông cứng, vừa định hòa hoãn một chút ngữ khí, bỗng nhiên nhớ lại nữ nhân trước mắt là lúc ở lạc tiên đầm lầy giữ gìn sư huynh của nàng, bởi vậy ngữ khí cũng biến phai nhạt xuống:

“Ngươi tìm ta có chuyện gì.”

Lệ Diên hít hít cái mũi, còn chưa nói cái gì liền lấy bản lĩnh trà xanh của chính mình, đầu tiên là rưng rưng nước mắt, sau đó chậm rãi ngẩng đầu:

“Kỳ thật ta lần này là chủ động năn nỉ sư phụ cho đi tới đây.”

Ninh Trục ngẩn ra.