Môn chủ một lời khó nói hết mà nhìn hắn, tấm tắc hai tiếng.
Nguyên Hành một phen nắm miệng Tiểu Phượng, nhét vào trong tay áo, nói:
“Ta không cần giải thích, cũng biết ngài không muốn nghe giải thích. Việc này đừng vội nhắc lại.”
Môn chủ dùng tay áo chắn mặt cười nửa ngày, sau một lúc lâu mới dừng lại.
Sợ hãi Nguyên Hành sẽ thẹn quá thành giận, vì thế uống một ngụm trà áp xuống:
“Nghĩ lại lúc trước, Nguyên Hành. Từ lúc ngươi cùng tiểu sư muội hôn sự thất bại về sau, liền không còn đi tìm tiên lữ.”
Nếu là hai trăm năm trước, môn chủ là ngàn lần cũng sẽ không dễ dàng như thế mà nhắc tới sư muội hắn. Chỉ cần nhắc tới, tiểu tử này nhất định cả người sẽ toàn hàn khí, dùng ánh mắt đều có thể lăng trì ngươi.
Hiện giờ hơn hai trăm năm qua đi, Nguyên Hành tuy rằng cả người khí thế càng hung hiểm hơn, nhưng tâm cảnh đã bình thản rất nhiều.
Nguyên Hành dùng đầu ngón tay sờ trên ngọc giản, nói: “Tu hành chú trọng thủ vững đạo tâm. Một mình ta đã đủ, không cần đạo lữ.”
Môn chủ không đồng ý: “Lời này cũng không thể nói như vậy. Ngươi xem Thượng Quỳnh lão thái bà, một năm đổi một đạo lữ, hiện giờ không phải là cùng tu đến rất tốt sao, chỉ cần một đạo lôi chú đánh xuống, ta liền hôn mê đến nửa ngày. Chính ngươi nguyên vẹn, Tu chân giới nhân tài kiệt xuất như thế nào mà không thể tìm đạo lữ?”
Nguyên Hành nói: “Tôn giả trời sinh tính tiêu sái, cùng ta bất đồng.”
“Như thế nào liền bất đồng? Giống nhau đều là tu ---……”
Môn chủ thấy hắn lại muốn nhíu mày, liền dừng nói bỏ chạy thật nhanh.
Nghĩ đến tiểu tử này tính tình hắn so với đả tọa thạch ngàn năm còn muốn cứng hơn, vì thế không thể tự tìm đau khổ.
Miệng nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn lên, Tiểu Phượng lại từ trong tay áo Nguyên Hành lén lút mà ló đầu ra, vì thế cười nói:
“Tiểu gia hỏa này hiện tại còn không thể hóa hình?”
Nguyên Hành nói: “Tư chất quá kém.”
Tiểu Phượng tức giận đến xù lông.
Nó tư chất phi phường! Là nhóm người này có mắt không tròng!
Môn chủ nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Hiện tại giờ đệ tử môn phái nào cũng thuần dưỡng tiên thú quý hiếm. Chỉ có mỗi ngươi chỉ mang theo Tiểu Phượng…..Bất quá nói đến lúc trước, nếu không phải vì Tiểu Phượng là do sư muội ngươi nuôi dưỡng, thì ngươi cũng sẽ không mang theo trên người.”
Nguyên Hành cầm ngọc giản đầu ngón tay khựng lại: ”Không liên quan đến nàng.”
Môn chủ vuốt râu, lắc đầu thở dài.
Giữa trưa, cùng các trưởng lão đối vài chiêu, khó có được lúc không có ma âm của nữ nhân vang lên trong đầu, tâm tình của Nguyên Hành thực không tồi.
Hắn đốt hương tắm rửa, hảo hảo nghỉ ngơi dưỡng sức một phen, cho đệ tử lui ra xa mười dặm, luyện tuyệt âm chú, hạ xuống vòng phòng hộ.
Sau khi đợi Tiểu Phượng ngủ, đem Tổ sư gia lưu lại ngọc giản từ không gian cẩn thận lấy ra, đặt lên bàn.
Hít sâu một hơi, đang muốn thả thần thức.
Liền nghe được: “Ai…..”
Một tiếng thở dài của nữ nhân.
Nguyên Hành: ”……”
Không được, đây là Tổ sư gia ngọc giản, hắn không thể bóp nát. Hắn nhắm mắt, di trừ tạp niệm, sau đó một lần nữa cầm lấy ngọc giản.
“….. Có phải hay không…..Xứng đáng?”
Hắn thu mặt mày, coi như nghe không thấy.
“ Một hai phải chọc……Có hại đi?”
“ Bảy đại cô…..Tám dì cả.”
Nếu như nói hắn nghe được thông thuận còn tốt, nhưng hết lần này tới lần khác nghe được mấy câu đứt quãng. Giống như là ve kêu nhiễu người, để cho người ta càng thêm nôn nóng.
Cuối cùng, Nguyên Hành buông ngọc giản, chuẩn bị thật tốt để nghe nữ nhân này rốt cuộc nói cái gì.
Bởi vì nguyên nhân cùng thần hồn liên tiếp đến đứt quãng, đến tên nữ tử hắn còn không biết, nhưng đã hai mươi ngày tới nay, hắn đứt quãng mà nghe, cũng biết được quy luật cuộc sống hàng ngày của nữ tử này.
Sáng sớm, có lệ mà đi tu luyện, thời gian giữa trưa, khẩn trương đi ra bên ngoài ăn vụng, rồi tới buổi tối, hưng phấn đi uống rượu.
Là hắn chướng mắt hoang phí thời gian.
Không biết hôm nay gặp chuyện gì, thế nhưng có thể làm nàng nói ra “Hắc hắc hắc” cùng “Rượu ngon” với bên ngoài.
Hắn nghe xong một hồi, phỏng đoán, nguyên lai là sư huynh nữ tử này bị người đả thương, nàng tới thăm bệnh.
Nguyên lai cũng là một tiểu sư muội.
Nguyên Hành giữa mày nới lỏng.
Đã là thăm bệnh, nói chút hận sắt không thành thép nói cũng có thể lý giải. Nguyên Hành một lần nữa cầm lấy ngọc giản, cảm thấy có thể hơi nhẫn nại.
“Cha mẹ ta…..Phế nhân, từ hôn……”’
Nguyên Hành sửng người.
Hắn nhìn ngọc giản trên tay, sau một lúc lâu, thu mặt mày.
Cũng là từ hôn.
Buổi chiều, nội đệ tử tiên môn phát hiện, Tiên Tôn bọn họ không giống ngày xưa, khuôn mặt trầm lãnh chỉ điểm bọn họ tu luyện, cũng chỉ là mặt vô biểu tình mà nhìn bọn họ chằm chằm.
Nhưng mà như vậy bọn họ không có cảm giác giảm được nhẹ nhàng, ngược lại càng thêm nơp nớp lo sợ, sợ đến run tay run chân.
Luyện sai một chiêu rồi, liền sợ tới mức kêu cha gọi mẹ, một phen nước mũi một phen nước mắt mà kêu chính mình sai rồi tuyệt đối sẽ không tái phạm, làm một hồi tiên quân cũng tha cho hắn.
Nhưng mà sau một lúc lâu, không có động tĩnh.
Lại ngẩng lên, tiên quân không biết suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không phản ứng.
Nguyên Hành tiên quân rốt cuộc làm sao vậy?
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nguyên Hành cũng không biết chính mình làm sao vậy. Hắn cảm thấy mình thực bình thường, có thể đánh có thể sát có thể sử dụng ánh mắt phóng băng đao, chỉ là như trong lòng mông lung, giơ tay lên đều ngưng trệ rất lâu.
Cảm giác này kéo thẳng đến buổi tối, hắn đứng ở cửa nhìn đêm tối trầm mặc.
Hồi lâu không thấy Tiểu Phượng tới trên vai hắn làm nũng, vừa quay đầu lại, thấy Tiểu Phượng đang dẩu đít ngủ ngon lành, khóe mắt cong treo một một giọt nước mắt, miệng kêu: “Diên Diên.…”
Ban ngày hôm nay nghe được môn chủ nói đến Lệ Diên, nó lại bắt đầu trộm khóc.
Có lẽ sự tình ban ngày, có lẽ là nghe được nữ nhân kia nói, hắn lần đầu tiên có một chút xúc động. Đem Tiểu Phượng cầm lấy nhét vào trong tay áo. Hóa thành một trận sương khói giây lát biến mất ở tiên phong.
Cách hai ngàn dặm, hắn dừng ở trước một sơn trang rách nát.
Ngẩng đầu vừa thấy, bảng hiệu xám trắng rách nát, mấy cái chữ to cơ hồ thấy không rõ:
“Lâm Tiên Các”
Đây là nơi sư môn trước đây, cũng là nơi hắn từ nhỏ lớn lên.
Ba trăm năm, nơi này sắp biến thành một mảnh đất hoang, đổ nát thê lương, không còn huy hoàng như ngày xưa.
Nguyên Hành cũng là từ khi trốn đi, lần đầu tiên trở về.
Hắn bước vào tiên các, ký ức ngày xưa như từng làn mây khói bay qua trước mắt. Sư phụ nội liễm thâm trầm, sư muội ngượng ngùng nhát gan,….
Thẳng đến khi đi vào hậu viện, cây cối nơi này trở nên xanh um tươi tốt, hút đủ tiên khí phá lệ cổ xưa.
Tiểu Phượng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, thấy cảnh tượng quen thuộc có chút không phản ứng kịp, thẳng đến khi thấy cây đại thụ mà lúc trước mình bị rơi xuống, đột nhiên bừng tỉnh, phành phạch cánh liền xông ra ngoài:
“Thụ! Thụ!”
Cây kia đã tiếp được Tiểu Phượng, cũng là nơi mà hắn cùng Lệ Diên lần đầu tiên cứu Tiểu Phượng.
Lúc đó Lệ Diên còn nhỏ, thấy Tiểu Phượng đáng thương bị treo lên trên cây, liền năn nỉ hắn cứu nó.
Hắn nhảy lên một cái liền đem Tiểu Phượng từ trên cây bắt lấy, Lệ Diên cười đến nỗi đôi mắt cong thành một đạo trăng non, nói muốn để hắn dưỡng.
Hắn không thích động vật, vì thế đã cự tuyệt. Lệ Diên khuyên vài lần, thấy hắn thật sự không có hứng thú, liền nói: “Ta đây thay ngươi dưỡng nó. Chờ nó trưởng thành thì ngươi lại dưỡng.”
Nguyên Hành không hiểu, điểu này cũng không phải của hắn, vì sao lại nói là “Trưởng thành?”
Huống hồ nó nếu là trưởng thành, tự nhiên sẽ bay đi, sao có thể lưu lại được.
Hắn vốn định phản bác, nhưng nhìn gương mặt Lệ Diên tươi cười, liền cái gì cũng nói không nên lời.
Từ đó về sau, Lệ Diên liền đem nuôi dưỡng, đặt tên là “Tiểu Phượng”.