Chương 45

Nguyên Hành là nam chủ của thế giới kia. Bất đồng với một Ninh Trục không thể tụ khí và một Sở Tùy Chi không làm việc đàng hoàng. Hắn thật sự là thiên chi kiêu tử. Sinh ra đã có căn cốt tuyệt hảo, tuổi còn nhỏ tùy tiện tu tiên cũng có thể đạt tới Nhân giai Tứ phẩm.

Ngẫu nhiên một lần bị chưởng môn tiên môn ---- cũng chính là cha nàng nhặt về, từ đây đóng cửa nhận làm đại đệ tử. Tu vi phát triển cực nhanh, không đến hai mươi tuổi liền trở thành nhân tài kiệt xuất của Tu tiên giới.

Trong lúc nhất thời phong quang vô lượng.

Thẳng đến một lần khi đoàn người bọn họ tham gia thí luyện, Nguyên Hành vì cứu nàng, rơi vào Hóa Tiên Trì, thần hồn thu được bị ảnh hưởng, đời này liền vô duyên với tu luyện.

Thời điểm đó mỗi ngày tiểu sư muội nàng đều ở trong nhà đắc ý ngọt ngào mà gọi “Sư huynh”, nhưng lúc sau liền trở mặt không nhận người.

Chỉ là rốt cuộc Nguyên Hành đã cứu nàng, nàng không thể có chút oán hận, càng là muốn phụ thân an bài gả thấp để bồi thường cho Nguyên Hành.

Lệ Diên còn nhớ rõ một ngày thành thân kia, Nguyên Hành nắm tay nàng chậm rãi đi lên bậc thang, lần đầu tiên nàng làm nhiệm vụ, khó tránh khỏi sẽ có điểm mới lạ, khẩn trương đến thiếu chút nữa lăn từ trên bậc thang xuống.

Nàng bừng tỉnh cảm thấy đó là một giấc mộng, thẳng đến khi nhân tình đột nhiên xuất hiện ở thế giới kia, đem nàng từ trong hôn lễ mang đi.

Từ nay về sau, Nguyên Hành cùng Lệ Diên ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nàng lấy lại tinh thần, lay động bình rượu một chút:

“Còn nhắc đến những chuyện trước kia làm gì, ai mà không trải qua tuổi trẻ a”.

Nhớ tới trước kia chính mình cùng Cốc Phi Tuyết có chút giống nhau, mở miệng ra là gọi một tiếng “Hành ca”, nàng không khỏi giật mình một cái.

[ Nếu như thế, để ta tính toán tuổi tác thật của ký chủ.... ]

“Ai, ai, ai! Dừng lại!” Lệ Diên nói: “Ta hiện tại vẫn còn trẻ, không cần ngươi tính”.

Nàng từ trên cây nhảy xuống: “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải dậy sớm, sớm đi nhìn xem có tiểu sư đệ nào mới tới hay không”.

Nàng đóng lại cửa phòng. Không hề thấy một đạo hư ảnh thong thả mà lại mờ mịt đi theo nàng vào phòng.

Đây là một hồn một phách bị mất của Nguyên Hành.

Cho dù chỉ là một đạo tàn hồn, thì cũng là giữ lại từ trên người Nguyên Hành, cái mũi, đôi mắt, cái miệng một cái cũng không thiếu, chỉ là hắn lấy đi khứu giác cùng thính giác của Nguyên Hành, trước mắt vẫn là cái gì cũng đều không nhìn thấy.

Thần thức yếu ớt chậm rãi ngưng tụ, trở nên rắn chắc. Như là đã bị một cổ lực lượng không hiểu hấp dẫn, vẫn luôn đi theo phía sau Lệ Diên.

Tàn hồn không có thị lực, hắn hiện tại ngây thơ mờ mịt, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà đi theo Lệ Diên. Từ kẹt cửa đi sau chen vào, hắn đi tới trước giường Lệ Diên.



Chỉ là khi đến gần nàng rồi, thân ảnh của hắn liền rắn chắc lên không ít.

Loáng thoáng nghe được âm thanh nàng nói mớ, còn có âm thanh nàng kéo chăn rào rạt.

Cuối cùng là tiếng hít thở đều đều.

Tàn hồn mê mang mà “Nhìn” sườn mặt Lệ Diên, ngửi ra hương rượu từ trên người nàng, thân ảnh hư ảo hơi hơi run lên một chút.

Lệ Diên trở mình, tựa hồ như mơ thấy cái gì, không khỏi nói mớ một tiếng: “Hành ca...”

Tàn hồn nghe không rõ lắm, không khỏi hơi hơi cong eo hạ xuống.....

------

Lệ Diên rót một bụng rượu, đang ngủ ngon lành.

Nhưng mà Nguyên Hành đêm nay lại không ngủ được.

Hắn đang đả tọa bên trong phòng, không biết khi nào lại tựa hồ như “Nghe” thấy có tiếng người đang hít thở.

Sửng sốt một hồi mới nhớ tới, hắn hiện tại đã mất đi thính giác, như vậy trận tiếng hít thở này là từ đâu truyền đến?

Hắn nhắm mắt, dùng thần thức nhìn ngọn núi quanh một vòng, vẫn chưa phát hiện ra bất luận kẻ nào.

Chẳng lẽ là... Tàn hồn của hắn?

Nguyên Hành có chút ngồi không yên. Hắn hiện tại còn có cảm ứng với tàn hồn, cho nên hiên tại tàn hồn là đang ở bên ai?

Vì sao lại còn có tiếng hít thở?

Hắn nhíu mi một chút, chóp mũi vừa động, tựa hồ lại ngửi được hương rượu.

Cái này làm cho hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm, dày đặc mùi rượu như thế, thoạt nhìn là tàn hồn đang ở bên một người nam nhân.

Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa tĩnh tâm tới đả tọa.

Tiểu Phượng đứng ở bên cạnh bàn, nhìn Nguyên Hành hơi hơi cau mày, có chút mới lạ.

Nó đi theo bên người Nguyên Hành nhiều năm như vậy, đã quen với mặt như một khối băng của hắn, rất ít khi thấy hắn lộ cảm xúc ra ngoài.

Đang muốn nhảy lên đầu gối của hắn, cẩn thận thưởng thức, lại thấy Nguyên Hành đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt khẽ biến:



“Nữ nhân? Hắn thế nhưng lại đi theo bên người một nữ nhân!”

Tiểu Phượng: “?”

Nguyên Hành theo bản năng che lại cái mũi, nhưng làm thế nào cũng không át được chóp mũi đang tỏa hương khí. Bản thân nữ tử có mùi thơm ngọt lẫn mùi rượu thơm nồng, như là một ngón tay không ngừng trêu chộc chóp mũi hắn.

Hương khí này càng ngày càng nặng, hắn có thể tưởng tượng được đến tàn hồn ngu xuẩn kia đang không ngừng tới gần thân thể nữ tử....

Hắn hận sắt không thành thép: “Vì sao hắn lại chạy tới phòng của nữ tử?”

Hắn vẫn luôn đối với nữ tử kính nhi viễn chi, mỗi khi tu luyện đều kiểm tra thần hồn không có mộng tưởng dơ bẩn, vì sao hồn hắn phân ra lại chạy vào phòng nữ tử lúc nửa đêm thế này?

Hắn theo bản năng bế quan ngũ thức, nhưng lại không ngừng cắt được liên hệ với linh hồn.

Từng đạo hô hấp thanh cạn kia không cần trải qua lỗ tai hắn, liền trực tiếp xuyên qua linh hồn, nền vào đáy lòng hắn.

Nguyên Hành hơi hơi nhăn mi lại, thẳng đến khi lông mày càng nhăn càng chặt.

Hắn phất tay áo lên mở ra cửa phòng, nháy mắt hóa thành một trận sương khói biến mất bên trong phòng.

Nửa đêm, đẩy cửa phòng ra, trực tiếp hỏi:

“Làm thế nào để mở ra khe hở không gian?”

Môn chủ đang vân vê râu, say sưa ngon lành mà nhìn Tiểu nhân thư vơ vét được từ trong tay đệ tử nhỏ, vừa nghe thấy âm thanh sợ tới mức thiếu chút nữa đang ngồi ngã xuống dưới.

“Nguyên Hành? Ngươi nói đánh, mở ra cái gì?”

Nguyên Hành nhận thấy được khẩu hình của môn chủ, vì thế nói:

“Mở ra khe hở không gian”.

Môn chủ đem Tiểu nhân thư nhét vào trong lòng ngực, khụ khụ: “Cái đó cũng không phải là dễ dàng mở ra. Một khi mở ra khe hở không gian, nhẹ thì ảnh hưởng đến khí vận, nặng thì chấn động thiên địa, ngươi....”

“Mở ra không gian như thế nào?”

Nguyên Hành lặp lại.

“Tốt tốt tốt!” Môn chủ sợ hắn, thần thức đảo qua ngọc giản, nói: “Cái này có chút khó khăn, nếu muốn mở ra khe hở không gian, cần phải đạt tới Thiên giai mãn cấp. Lão phu đời này không có khả năng, nếu ngươi muốn thử, còn có thể có khả năng. Trong vòng trên dưới một trăm năm, phỏng chừng là có thể mở ra”.