Chương 32

Buổi tối, mọi người dừng chân trong thành.

Một hàng năm người, muốn thuê năm phòng.

Nàng cùng Cốc Phi Tuyết ở một bên, ba nam nhân ở phòng đối diện.

Lệ Diên tinh thần cùng thân thể cao độ cả một ngày, rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi.

Nàng cơ hồ là nhảy nhót mở cửa phòng ra, mới vừa cảm nhận được phòng ấm áp, nàng liền nghe phía sau truyền đến tiếng khụ.

Vừa quay đầu lại, ba nam nhân đã vào phòng, đồng thời mở cửa phòng ra nhìn nàng.

Sở Tùy Chi nhìn nàng, không tiếng động mà nói: ”Buổi tối chờ ta…..”

Phùng Tử Kiệt có chút ngượng ngùng, đối nàng làm mặt quỷ.

Ninh Trục nhìn nàng thật sâu, muốn nói lại thôi.

Lệ Diên : ” ……”

“Bang“ một tiếng, nàng vọt vào phòng, sau đó dùng cái bàn gắt gao mà chắn vững cái cửa.

Trăng treo trên đầu cành liễu.

“Phanh, phanh, phanh” ba tiếng, bên trong khách điếm trên lầu, có người gõ cửa vang lên.

Mí mắt Lệ Diên vừa kéo, nằm giả chết ở trên giường.

“Phanh, phanh, phanh”, ngoài cửa lại vang lên ba tiếng.

Lệ Diên che lại lỗ tai, coi như không nghe thấy.

Sau một lúc lâu, người nọ ở ngoài cửa nói: “Lệ Diên, ngươi biết một cánh cửa không ngăn được ta.... Cho dù ngươi có chặn thêm một cái bàn”.

Lệ Diên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ mà ngồi dậy, hự hự mà đem cái bàn sát cửa đẩy ra, sau đó mở cửa.

Vừa nhấc mắt, liền thấy Sở tùy Chi bên cạnh khung cửa, mỉm cười nhìn nàng.

Lệ Diên mắt cá chết mà nhìn hắn: “Đã trễ thế này ngươi còn tới làm gì?”

Sở Tùy Chi nói: “Không phải ta đã sớm nói với ngươi buổi tối chờ ta sao?” Hắn chỉ chỉ phía sau: “Ngươi sẽ không muốn để ta và ngươi đứng nói chuyện ở cửa chứ, trừ phi ngươi muốn ta đem chút chuyện nói cho người khác nghe”.

Lệ Diên bất đắc dĩ, để hắn tiến vào.

Sau đó đóng cửa khóa lại.



Sở Tùy Chi rót cho mình một ly trà, híp mắt một chút.

Lệ Diên ngồi vào trước bàn, đoạt lại cái ly của hắn: “Trà cũng không cần uống, cói gì thì nói nhanh đi”.

Sở Tùy Chi nhìn về phía chốt cửa: “Ta cho rằng ngươi đã khóa cửa, là muốn ta lưu lại đêm nay....”

Lệ Diên quay đầu lại nhìn thoáng qua chốt cửa, đột nhiên phát hiện hành vi của mình có ý nghĩa lớn đến mức nào. Nàng là sợ có ngươi fđột nhiên tiến vào thấy Sở Tùy Chi, nào nghĩ được tên vương bát đản này sẽ nghĩ đến cái kia?

Nàng vừa quay đầu lại, thấy hắn chỉ ăn mặc một tầng áo khoác ngoài khinh bạc có chút tùy ý, lỏng lẻo, xương quai xanh dưới ánh trăng lộ ra nốt ruồi màu đỏ rõ ràng đều có thể thấy được.

Oán khí ở trong miệng đột nhiên tan ra, biến thành một cổ nhiệt khí chưng ở trên mặt.

Nàng nháy mắt: “ta chỉ là sợ đột nhiên có người tiến vào mà thôi.... Ngươi muốn nói gì thì nói đi, rối rắm cài này làm gì?”

Sở Tùy Chi nhíu mắt lại, chậm rãi tới gần nàng: “Sợ ai tiến vào? Là sợ vị hôn phu trước của ngươi Ninh Trục, hya là sợ vị hôn phu hiện tại của ngươi Phùng Tử Kiệt? Hai bọn họ vì cái gì sẽ đột nhiên tiến vào? Hya là trước kia đã từng vào phòng của ngươi?”

Lệ Diên không khỏi lui về phía sau, nàng biết nhất thời giải thích sẽ không rõ ràng lắm, đành phải cắn răng nói:

“Việc này không liên quan đến ngươi!”

“Như thế nào lại không liên quan?” Sở Tùy Chi híp mắt: “Chẳng lẽ ngươi đã quên ta chính là vị hôn phu trước của ngươi rồi sao?”

“Đó đều là chuyện trước kia!”

“Đối với ngươi đó là chuyện của đời trước, nhưng đối với ta mà nói thì vẫn là đời này”. Sở Tùy Chi cắn răng: “Không những chỉ là đời này, cho dù ta có đầu thai đến kiếp sau cũng sẽ nhớ rõ”.

Lệ Diên bất đắc dĩ: “Ngươi nhớ kỹ cái này làm gì a. Ngươi hiện tại đã báo được đại thù, có quyền thế, có tri khỷ khắp nơi, vì cái gì cứ muốn nắm chặt ta?”

Sở tùy Chi cười lạnh, vừa định phản bác, liền thấy Lệ Diên nhíu mi lại, đáy mắt xanh đen cho dù ở dưới bóng đêm cũng phá lệ rõ ràng, bỗng nhiên cái gì cũng đều phun không ra.

Đêm qua nàng ngủ không tốt, hôm nay buổi tối lại không dám ngủ, sắc mặt có chút khó coi.

Hắn dừng một chút, hỏi:

“Trấn Băng Châu lúc trước ta đưa ngươi còn giữ không?”

Lệ Diên đem hạt châu móc ra, đặt ở trên bàn: “Còn, cho ngươi đấy. Về sau loại đồ chơi này không nên tùy tiện lấy ra”.

Sở Tùy Chi cầm lấy hạt châu, không có thu hồi lại, mà là dán ở trên mắt nàng.

Lệ Diên lập tức bị lạnh đến “Tê” một tiếng, theo bản năng mà trốn ra phía sau.

Sở Tùy Chi duỗi bàn tay to ra, liền đè cái ót nàng lại:

“Đừng nhúc nhích”.



Hơi thở của hắn phun ra sau gáy, làm Lệ Diên có chút không được tự nhiên.

Nàng hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”

Sở Tùy Chi nhướng mày: “Ta đang dùng Trấn Băng Châu cứu vớt dôi mắt của ngươi”.

Lệ Diên nói: “Ta nhớ rõ lúc trước ngươi chính là cửu tử nhất sinh mới lấy được hạt châu này, hiện tại làm sao lại có thể tùy tiện đem nó đắp mắt giải nhiệt cho ta?”

Sở Tùy Chi cười: “Đồ trân quý rốt cuộc cũng chỉ là một hạt châu mà thôi, lại dùng cũng không xấu. Huống hồ đúng như lời ngươi nói, ngươi cùng ta đã nhận thức “Hai đời” người. Hà tất phải khách khí như vậy?”

Không biết vì sao, nghe hắn nói đến “Hai đời”, Lệ Diên cảm thấy buồn cười.

Sở Tùy Chi thấy khóe miệng nàng mang theo nụ cười, trong lòng liền mềm nhũn.

Hai người từ lúc vừa thấy mặt đã giương cung bạt kiếm, rất ít khi nào mà bình tĩnh nói đùa như vậy.

Nghĩ đến đã nhận thức nhiều năm như vậy, bình tĩnh mà nói chuyện cũng chỉ có lúc trước khi hai người từ hôn.

Hắn nghĩ đến trước kia, nội tâm chua xót.

Có lẽ là từ lần gặp mặt đến nay đã nghẹn một tháng, cũng có lẽ là bóng đêm quá tĩnh, cũng có lẽ là do không khí này quá tốt đẹp, ngữ khí hắn không khỏi nhẹ xuống:

“Ngươi có còn nhớ đêm qua ta đã nói gì với ngươi không?”

Lệ Diên bĩu môi: “Đêm qua ngươi nói hươu nói vượn nhiều như vậy, làm sao ta có thể nhớ rõ một câu nào?”

Sở Tùy Chi giương mắt, trong mắt như là hình ảnh của bầu trời đêm:

“Ta nói rồi, ta và ngươi lần đầu tiên gặp mặt, lúc ấy nội tâm ta liền chấn động. Đó là nói thật”.

Lệ Diên không khỏi trừng lớn mắt.

Ngữ khí của Sở tùy Chi nhẹ xuống: “Lúc ấy ta liền nói đây là tiểu cô nương nhà ai, xinh đẹp nuông chiều đến thế, thế nhưng sao với ta chỉ có hơn chứ không kém. Sau này ta biết ngươi là vị hôn thê của ta, ngoài miệng thì tức giận, nhưng trong lòng lại nhị không được mà nghĩ, nếu cùng tiểu nha đầu điêu ngoa kia sống cùng nhau cả đời thì chưa chắc là không thể”.

Lệ Diên tay chân bắt đầu luống cuống, không biết nên đáp lại như thế nào.

“Chỉ tiếc….” Sở Tùy Chi cười khổ một tiếng: “Không biết vì sao sau này chúng ta lại trở thành như vậy....”

Hôn thư của hai người bị phế bỏ, sau lại càng vì Lôi Quang mà trở mặt thành thù. Cuối cùng Lệ gia bị bại lộ chính là hung thủ hại Sở gia bị diệt môn, một màn này lúc sau liền không thể quay đầu lại.

Lệ Diên có chút khó chịu mà cuối đầu.

Kỳ thật nàng cũng nghĩ tới, chính mình chỉ làm một nhiệm vụ, nhưng mà đối với người khác lại là cả đời. Chỉ là hệ thống mặc định bọn họ là thiên chi kiêu tử, là chi vương tương lai, bên người có vô số hồng nhan, một hôn thê pháo hôi như nàng không là cái gì.

Thời gian trôi qua, nàng cũng không thèm để ý.