Chương 23

Không phải người một tháng trước ở trong động Thanh Bình gặp được thì là ai ?

“Là ngươi?”

Hắn nới lỏng trường thương, lại không buông đề phòng.

Sở Tùy Chi nhìn lòng bàn tay đỏ ửng, trong mắt giấu đi kinh ngạc, cong môi cười:

“Ngươi cho rằng ta là ai, đêm khuya thích khách đến ám sát sao?”

Ninh Trục nói: “Vừa rồi đang nghĩ đến chuyện riêng, nhất thời phản ứng quá độ, nếu có đắc tội mong được thứ lỗi.”

Sở Tùy Chi không thèm để ý mà cười: ”Là ta không mời mà đến, ngươi có chuyện về tình cảm thì có thể tha thứ.”

“Ngươi vì sao lại đến nơi này?”

Sở Tùy Chi nói: “Ta không phải là đi tu luyện sao, đương nhiên là đi đến đâu tính đến đó. Vốn dĩ tính toán ở trong rừng nghỉ ngơi một đêm, không nghĩ tới sẽ thấy ngươi. Thế nào? “Hắn quơ quơ vò rượu trong tay: ”Tương phùng tức là có duyên, huống chi hai ta tương phùng hai lần, có muốn uống một chén không?”

Ninh Trục ngửi được mùi rượu, không khỏi gật đầu một cái.

Hai người ở bên hồ ngồi xuống.

Ninh Trục trơ mắt mà nhìn Sở Tùy Chi từ trong tay áo (thiết bài) móc ra hai chén rượu, có chút kỳ quái có kiểu người ra cửa đều phải mang theo chén rượu sao, nhưng nghĩ đến người này ra cửa còn phải mang theo một vò rượu, làm cái gì cũng đều không kỳ quái.

Vừa mở bình rượu, mùi hương bốn phía bay ra, Ninh Trục nếm một ngụm, trước mắt sáng ngời: ”Rượu ngon!”

Sở Tùy Chi cười.

Nghĩ thầm có thể không tốt sao, vị hôn thê của hắn thích nhất uống rượu, vì để bắt lấy Lệ Diên nên hắn đã cố ý mang đến, không nghĩ đến tiện thể mời tiểu tử này, đêm nay nếu là “Xúi giục“ không thành công, hắn phải thực xin lỗi vò rượu này.

Hai người uống cạn một chén, trong nhân gian hữu nghị chính là kỳ quái như vậy, vừa rồi còn có chút đề phòng, một chén rượu đi xuống xem đối phương nhìn thấy thuận mắt không ít.

Ninh Trục nói: “Ta còn không biết tên ngươi.”

“Ta kêu Sở Tùy Chi.”

“Ta kêu Ninh…..”

“Ngươi kêu Ninh Trục.” Sở Tùy Chi giấu đi hàn ý trong mắt, gằn từng chữ một nói: ”Ta đã sớm biết.”

Ninh Trục tưởng đối phương ở trong động Thanh Bình nghe được, không có nghĩ nhiều.



Hắn hỏi: ”Rượu này gọi là gì? Ta như thế nào trước nay đều chưa từng uống qua cũng chưa thấy qua loại rượu này.”

Sở Tùy Chi đem vò rượu nhấc tới, trên mặt bốn chữ rất to dễ thấy được:

“Phù Quang hoa tửu.”

“Phù Quang hoa tửu…” Ninh Trục niệm một lần: ”Tên nghe rất êm tai.”

Sở Tùy Chi nhỏ mọn mà nói cho cho hắn biết: ”Đây là rượu mà vị hôn thê của ta thích nhất.”

“Vị hôn thê của ngươi?”

Ninh Trục sửng sốt.

Lần trước hai người ở động Thanh Bình gặp qua một lần, hắn nghe vị hôn thê từ miệng Sở Tùy Chi liền ấn tượng khắc sâu. Nghe đối phương nói nữ nhân này không chỉ có lui hôn, còn đem gia môn đối phương ra đánh gϊếŧ, lúc sau lại dùng một đao đâm vào ngực đối phương. Là nữ nhân độc ác, nếu là hắn sẽ nói không bao giờ dính dáng tới cái gì của nữ nhân này, vì sao Sở Tùy Chi còn mang theo rượu mà nữ nhân kia thích nhất?

Sở Tùy Chi kiềm chế kích động, rốt cuộc cũng tới, lão tử chính là chờ những lời này của ngươi!

Hắn rũ xuống hàng mi dài: ”Là, đây là rượu nàng thích nhất. Ta nhớ rõ thời điểm nàng chưa từ hôn ta, mỗi lần ta ở tửu quán đều có thể gặp nàng, nàng lúc ấy liền cầm một vò rượu cái miệng nhỏ uống từng ngụm, quý trọng vô cùng.

Phù Quang hoa tửu ở nơi đó rất hiếm, ta có đôi khi muốn mời nàng hai chén cũng đều không thành, vừa thấy ta lại liền hận không thể lấy roi đánh chết ta.”

Sở Tùy Chi vốn định dùng Lệ Diên dẫn ra đề tài, nhưng không biết nói làm sao, thật sự nhớ lại chuyện trước đây.

Nghĩ đến cái đêm mưa kia, còn có Lệ Diên bộ dạng ngây thơ che chở vò rượu, hắn không tự giác mà nhếch khóe miệng cười.

“Hai người các ngươi từ nhỏ đã có hôn ước sao?”

“Không phải, ta cũng là lúc gặp được nàng sau mới biết được nàng chính là vị hôn thê của ta.”

“Nhưng ta cùng nàng là từ nhỏ có hôn ước từ trước, hai người cùng nhau lớn lên. Nhắc đến rượu, ta giống như cũng gặp qua nàng trộm rượu của võ đạo tiên sinh giấu ở dưới giường mà uống, còn uy hϊếp ta không được nói ra ngoài.”

Sở Tùy Chi: “….”

Tuy rằng hắn thành công mà dẫn ra đề tài, nhưng hắn không muốn biết vị hôn thê của chính mình cùng nam nhân khác là thanh mai trúc mã có chuyện xưa ấm áp.

Sở Tùy Chi hít sâu một hơi, giống như tùy ý hỏi:

“Vậy các người hiện tại tới đâu? Thế nào rồi?”

Ninh Trục không nói gì, buồn không ra tiếng mà uống một ngụm.

Sau một lúc lâu mới nói.



“Ta hiện tại trong lòng hỗn loạn, không biết nói như thế nào với ngươi. Từ lần trước cùng nàng ở Thanh Bình động từ biệt, về sau trong đầu ta luôn xuất hiện bóng hình nàng trước mắt, còn có lúc sinh tử gian nan cũng không rời ta mà đi.

Rõ ràng biết lúc ấy chỉ là dưới tình thế cấp bách mới nói ra, rõ ràng biết bản tính nàng tàn khốc, rõ ràng biết nàng đã từng làm nhục ta, nhưng là ta không khống chế được…”

Sở Tùy Chi: “…..”

Làm sao bây giờ, hiện tại hắn muốn gϊếŧ tiểu tử này.

Đem chuyện Lệ Diên khóc rõ ràng là vì hắn, như thế nào đến miệng tiểu tử này lại thành vì đối phương mà lưu nước mắt?

Đồng sinh cộng khổ cái gì? Hắn cùng Lệ Diên tương ái tương sát không biết bao nhiêu lần!

Hắn hít sâu một hơi, thử nói: Vậy ngươi vừa rồi là vì việc này mà buồn sầu?”

Ninh Trục lắc lắc đầu: ”Không phải. Ta chỉ là…. Bắt đầu nhìn không thấu nằng... Bên nàng đã có nam nhân khác, nhưng mà cuối cùng lại cho ta một loại ảo giác…”

Sở Tùy Chi nghe được “Nam nhân khác” khóe mắt chính là vừa kéo, hắn lần nữa kiềm chế lửa giận trong lòng, cẩn thận phân tích.

Hẳn là Lệ Diên ở cạnh nam nhân kia kí©h thí©ɧ Ninh Trục.

Xem ra Ninh Trục cùng Lệ Diên cảm tình cũng không phải củng cố như vậy củng cố, hiện tại Ninh Trục đối với Lệ Diên bắt đầu có bất mãn, chỉ cần ly gián đem loại bất mãn này biến thành oán hận, đến lúc đó có thể trực tiếp chia rẽ đôi cẩu nam nữ.

Hắn thở dài:

“Năm đó thời điểm ta bị vị hôn thê từ hôn, cũng từng giống như ngươi vậy trắng đêm chưa ngủ.”

Vừa nghe đến lời này, Ninh Trục đã bị khiến cho hứng thú.

Hắn hiện tại đối với tình cảm dốt đặc cán mai, trong lòng như một cuộn chỉ rối, hắn thấy Sở Tùy Chi là người từng trải, khẳng định có thể cho hắn một chút lời khuyên.

Sở Tùy Chi nói tiếp:

“Ngay lúc ta bị gia đinh đánh ra ngoài cửa, vốn định đời này đã vô vọng, lại không nghĩ rằng được đến một đoạn cơ duyên. Ta trị hết các vết thương trên người, nhưng nỗi đau trong lòng lại không cách nào chữa khỏi.”

“Vậy ngươi về sau lại làm như thế nào để được tới như ngày hôm nay?”

Sở Tùy Chi uống một ngụm rượu: ”Ta không phải đã nói với ngươi sao, chỉ cần tu luyện, tu luyện nhiều tựa hồ liền quên được tình cảnh đau xót. Huống chi nàng lúc sau liên tiếp thương tổn ta, chính là lại mềm nhưng tâm cũng sẽ lạnh.”

Ninh Trục không nói gì.

Nếu nói tu luyện hữu dụng, hắn đã sớm có thể buông xuống.