Phùng Tử Kiệt cười lạnh: ”Ninh Trục, sư trưởng đều nói buổi trưa canh ba gặp ở ngoài thành, các ngươi như thế nào lại tới đây muộn như vậy?”
Theo lý mà nói Phùng Tử Kiệt ám hại Ninh Trục hai lần, nói chuyện vốn không nên kiêu ngạo như vậy, nhưng hắn thấy Ninh Trục sau khi trở về không có chút tiếng vang cũng không có cáo trạng, lường trước Ninh Trục chính là người yếu đuối nhát gan, cho dù bị hãm hại cũng không dám đắc tội thế lực Phùng gia.
Bởi vậy không hề sợ hãi, thái độ càng thêm kiêu ngạo.
Hắn nào biết rằng, Ninh Trục chính là người có thù tất báo, đối mặt tùy thời mà hành động, một kích phải chết. Hiện tại hắn bất động là vì chưa tới thời điểm mà thôi.
Ninh Trục không phản ứng hắn, ánh mắt khẽ nâng:
“Trên đường đi chuẩn bị một ít đồ vật, bởi vậy nên…”
Lời còn chưa dứt, ngữ khí liền dừng lại.
Ánh mắt hắn đảo qua Lệ Diên, phát hiện trên hông nàng mang cái roi da mà nàng hay mang, không phải cái roi xà tiên mà hắn đưa cho nàng.
Lại quay đầu vừa thấy, nàng cùng Phùng Tử Kiệt tuy rằng mỗi người cưỡi một con ngựa, nhưng khoảng cách giữa hai người so với hắn cùng Cốc Phi Tuyết gần hơn rất nhiều.
Gương mặt Lệ Diên bị ánh sáng mặt trời nhuộm thành ửng đỏ, mặt Phùng Tử Kiệt nhìn như không kiên nhẫn, nhưng giữa mày là vẻ vui mừng muốn giấu cũng giấu không được.
Ánh mắt hắn chợt lóe, nói tiếp: ”Bởi vậy chậm một chút.”
Phùng Tử Kiệt hừ một tiếng, nhìn Lệ Diên nói: ”Diên muội, một hồi nữa ngươi đi theo phía sau ta, nếu mệt mỏi liền nói cho ta, chúng ta tùy thời nghỉ tạm.”
Từ “Sư muội” đến “Diên muội”, kém một chữ cũng làm quan hệ nhảy vọt về mặt bản chất.
Lệ Diên nhịn xuống toàn thân nổi da gà, gật gật đầu.
Cốc Phi Tuyết cười: ”Phùng sư huynh cũng thật chu đáo, ngươi nói có đúng không Ninh Trục?”
Nhưng mà vừa mới quay đầu, Ninh Trục đã quay đầu ngựa lại.
Cốc Phi Tuyết sửng sốt, miễn cưỡng cười: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi thôi.”
Mấy người cưỡi ngựa, bụi đất ở sau người liền biến thành một đạo tuyến.
Từ nơi này đến Trung Nguyên phải mất thời gian ba ngày, thập phần là do giữa trưa, nhiệt độ không phí vô cùng nóng bức.
Mấy người đi ngang qua một quán trà nghỉ ngơi, thừa dịp thời điểm Phùng Tử Kiệt muốn chọn trà, Cốc Phi Tuyết đi chọn bánh, Lệ Diên bay nhanh mà đem một cái hộp ném tới lòng ngực Ninh Trục.
Ninh Trục sửng sốt, hắn mở hộp ra, phát hiện kia thế nhưng là tụ khí đan hắn đưa cho nàng.
Lệ Diên nói: “Ngươi cho ta roi ta nhận, vậy là đủ rồi. Chỉ là tụ khí đan này không hiếm lạ. Không nói Lệ gia, liền tính là Phùng gia cũng đều có, ngươi vẫn là nên lưu lại cho chính mình đi!”
Ninh Trục nhìn đan dược trong tay, nói: ”Vì sao không có đem roi xà tiên kia mang trên người?”
Lệ Diên nói: ”Sư huynh thấy sẽ không thích.”
Ninh Trục nắm chặt hộp: ”Tùy ngươi.”
Thật sao, ba câu nói đối không lại lại bắt đầu “Tùy ngươi.”
Vừa vặn Cốc Phi Tuyết bưng trà bánh trở về, thấy mặt hai người đều tức giận, hỏi:
“Làm sao vậy? Hai người các ngươi lại cãi nhau sao?”
Lệ Diên nói: ”Không có.”
Cốc Phi Tuyết dừng một chút, thâm tình mà nhìn về phía Ninh Trục nói:
“Ninh Trục ca, ngươi đã quên trước khi ra cửa cha ta đã nói gì sao? Người nói dọc theo đường đi ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, hy vọng bốn người chúng ta có thể hòa thuận cùng nhau”.
“Ta biết ngươi cùng Lệ cô nương có chuyện … Nhưng hai người các ngươi nên lấy đại cục làm trọng, không thể cứ luôn không nói chuyện.”
Vừa dứt lời, Ninh Trục liền đem trà uống một hơi cạn sạch:
“Thời gian không còn sớm, xuất phát đi.”
“Ai?”
Cốc Phi Tuyết nhìn về phía Lệ Diên mà xin lỗi: ”Lệ cô nương, ngươi đừng để ý. Ninh Trục ca hắn tính tình thực sự cố chấp, sự tình trước kia hắn…”.
“Ta biết.” Lệ Diên nhếch miệng cười: ”Rốt cuộc ta cùng hắn là từ nhỏ cùng nhau mà lớn lên.”
Cốc Phi Tuyết sửng sốt, miễn cưỡng cười.
Lệ Diên quay đầu cố hỏi hệ thống:
“Ngươi nói ta vừa rồi có phải hay không thực ác độc?”
[ Có chút ].
“Ha …” Lệ Diên thâm trầm mà gật đầu một cái: “Ác độc thì ác độc. Theo tiết tấu này, hoàn thành nhiệm vụ trong vòng hai ba ngày là không thành vấn đề.”
Mấy người lần nữa lên đường, trong đêm dừng lại trong rừng tá túc.
Lệ Diên công lực không cao bằng bọn họ, thể chất cũng không tốt bằng bọn họ, bởi vậy dựa vào cây liền bắt đầu mơ màng sắp ngủ.
Nàng ngửi được một cổ hương khí, sau đó bị một cái tát nhẹ đánh thức:
“Lệ Diên, ăn cơm.”
Lệ Diên mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy một đạo trăng tròn.
Mây đen dần dần bắt đầu kéo đến, dần dần che lấp trăng tròn.
Nàng theo bản năng mà run lập cập. Tự nói không có việc gì không cần chính mình dọa mình.
Xoa xoa đôi mắt sau đó liếc nhìn thấy Cốc Phi Tuyết đang đứng ở trước mặt nàng, đem cá nướng đưa cho chính mình.
Mỹ nhân dưới ánh trăng, cho dù nàng trên danh nghĩa là “Tình địch” thì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Lệ Diên nhịn không được, trong lòng tiếp nhận nói lời cảm tạ.
Đừng nói, cá nướng này nướng đến thật không sai, ngoài giòn trong mềm, thoạt nhìn hẳn là hao không ít công phu.
“Cá này là ai nướng? Cũng không tệ lắm.”
Cốc Phi Tuyết khảy đống lửa vừa cười nói: ”Là Ninh Trục ca nướng, ta cũng không nghĩ tới hắn nướng ngon đến vậy.”
Ninh Trục ngồi ở trước đống lửa, hơi hơi nghiêng đầu.
Lệ Diên: ”.…”
“Phi phi phi!” nàng nhịn nước mắt đem thịt cá nhổ ra: ”Bất quá cũng chỉ có như thế, so với đầu bếp nhà ta còn kém hơn nhiều.”
Cốc Phi Tuyết xấu hổ mà nhìn về phía Ninh Trục, Ninh Trục không nói chuyện, ánh lửa ánh lên mặt hắn càng hung hiểm hơn.
Vừa vặn, Phùng Tử Kiệt cũng nướng cá, hắn đưa tới:
“Diên muội, ăn của ta đi.”
Lệ Diên nhận lấy, hung hăng mà cắn một miệng to.
“…. Khụ khụ khụ!”
Đúng là chuốc khổ mà!
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện hai ấm nước.
Lệ Diên cứng đờ mà quay đầu, bên trái, là sắc mặt trầm tĩnh của Ninh Trục.
Nàng lại nhìn về phía bên phải, là sắc mặt vui vẻ của Phùng Tử Kiệt.
“.…”
“Ha, vì sao không có Sở Tùy Chi ta sống vẫn gian nan như thế?”
…..
Mấy người đang giằng co, lại không biết phía sau bọn họ, không trung vỡ ra một miệng khổng lồ, giây lát đã bị tầng mây đen vùi lấp.
Một thân ảnh thon dài vô thanh vô tức mà xuất hiện ở cách đó không xa.
Sở Tùy Chi xách theo một vò Phù Quang hoa tửu, sắc mặt phức tạp lẫn chờ mong mà đi tới phía trước.
Vừa nhấc đầu, liền thấy một đống lửa ở phía trước, hai nam hai nữ đang ngồi, hai nam vây quanh một nữ, tựa hồ như đang giằng co cái gì.
Hắn cười nhạo: ”Vô luận ở thế giới nào, nữ nhân đều là tồn tại phiền toái. Nhưng cố tình vẫn có nam nhân ngu xuẩn đối tốt với nữ nhân lả lơi ong bướm xua như xua vịt kia.”
“Khụ.” Từ Lão Quái nhịn không được lên tiếng: ”Sở tiểu tử, có một câu ta không thể không nói… Ngươi có hay không cảm thấy nàng kia tựa hồ có điểm quen mắt…”
“?”
Sở Tùy Chi tập trung nhìn vào:
“….”
Lệ Diên, ngươi chính là nữ nhân lả lơi ong bướm kia!