Bóng đêm thâm trầm, không biết khi nào không trung tụ lại mây đen.
Một tầng không khí ẩm ướt, thân ảnh Sở Tùy Chi xuất hiện ở vùng ngoại ô.
Kỳ thật Lam Nhu có một câu nói đúng, hắn trong lòng xác thực là có một người, nhưng người kia lại không phải Lệ Diên.
Hắn đã từng cùng Ninh Trục nói qua, thời điểm chính mình bị diệt môn, nếu không phải có người cứu, thì đã sớm trở thành một khối xương khô.
Mà người cứu hắn, chính là nữ nhân ở trong lòng hắn năm năm.
Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được quá khứ, trước ngực hắn bị cắm một cây đao, máu của chính mình cùng cha mẹ trộn lẫn cùng nhau.
Cho dù l*иg ngực lạnh buốt, nhưng trong máu hắn vẫn kiên cường cố gắng, hắn cắn răng từ thi thể của cha mẹ bò ra ngoài, thời điểm hơi thở thoi thóp, thấy một đôi giày thêu màu trắng.
Đối phương đem hắn gian nan mà kéo, mang vào ngôi nhà ở ngoại ô mà giấu đi.
Không có cùng hắn nói qua một câu nào, cũng không đề cập đến chuyện gì của chính mình, chỉ là mỗi ngày tận tâm tận lực mà cứu chữa hắn, rốt cuộc đem hắn từ trong tay Tử Thần kéo về.
Sở Tùy Chi nằm ở trên giường, điều duy nhất làm hắn ấn tượng khắc sâu, đó chính là đối phương là một người ôn nhu, còn có thân ảnh nàng an tĩnh đứng dưới tán cây.
Vì thế nữ nhân kia luôn ở trong lòng hắn suốt năm năm.
Sở Tùy Chi đẩy cửa vào ngôi nhà gỗ ngày xưa, trong phòng toàn tro bụi.
Từ cửa sổ nhìn ra phía hậu viện, không phải là khoảng lớn hoa điền, mà là một phần mộ lẻ loi.
Nàng đã chết.
Lúc hắn trở nên cường đại liển trở về tìm nàng, nàng đã bị bọn cường đạo gϊếŧ chết.
Không có lưu lại tên, cũng không có lưu lại đôi câu vài lời, chỉ có một ngôi mộ.
Sở Tùy Chi đem Linh Lung Quả đặt ở trước mộ, xếp bằng ngồi xuống:
“Ta biết ngươi không thích uống rượu, hôm nay liền không có mang rượu tới.”
Hắn nhổ đi cỏ dại trên phần mộ nói: ”Đã lâu rồi không có ai tới gặp ngươi, cũng không biết ngươi ở chỗ này có cô đơn không. Bất quá ta nhớ tính cách ngươi an tĩnh, nếu ta đem phần mộ ngươi dời đi, chỉ sợ ngươi không muốn.”
Hắn thở dài một hơi, nhìn cái cây bên cạnh phần mộ, cười khổ một tiếng: ”Cái cây này đã ở cạnh ngươi năm năm, vì người che mưa chắn gió, chỉ sợ so với ta còn có chỗ hữu dụng hơn.”
Cái cây này, sinh thời nàng vẫn luôn trồng ở hậu viện, có đôi khi nàng mặc bạch y ngẩn ngơ mà đứng dưới gốc cây, hắn cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì. Nàng thực sự rất thích cái cây này, sau khi nàng chết liền chôn nàng dưới gốc cây.
Hắn cười khổ một tiếng, cảm nhận mưa bụi ở trên má, nói: “Ta vốn dĩ tính toán hôm nay tới gặp ngươi, lúc tới thì đã chậm. Là bởi vì ta… Gặp được nữ nhân kia.”
“Chính là vị hôn thê mà ta từng nói với ngươi. Nàng đã từng lui hôn, lại đem ta đánh ra ngoài cửa. Cuối cùng tự vẫn ở trước mặt ta. Ta cho rằng nàng đã từng rất hối hận, lại không nghĩ rằng nàng ở một thế giới khác sống rất tốt, còn mang theo một tên tiểu bạch kiểm.”
Hắn tâm phiền ý loại lại muốn uống rượu, nghĩ nghĩ vẫn là nhịn xuống.
“Ta không nghĩ ra, nàng vì sao đối với ta cùng tên tiểu bạch kiểm kia bất đồng đến thế. Nàng chịu đi theo hắn lên núi đao xuống biển lửa, lại vì cái gì mà từ trước đến nay cũng không chịu cúi đầu trước ta? Ngươi là không thấy nàng ấy lúc thấy tên tiểu bạch kiểm bị thương liền bày ra bộ dáng ôn nhu, còn đối với ta toàn kêu đánh kêu gϊếŧ hoàn toàn là hai người khác biệt…”.
Hắn hừ một tiếng:
“Chờ ta đem nàng trở về lại đưa tới cho ngươi xem. Ngươi tưởng tượng nhận thức nàng đi, bất quá nàng lớn lên không xinh đẹp bằng ngươi, cũng không ôn nhu bằng ngươi…”
Hắn ảo não mà “Hừ” một tiếng, hắn suy nghĩ cái gì đây, hai người này hoàn toàn không thể so sánh.
Lệ Diên lại là nữ nhân vô tình máu lạnh như vậy, sao có thể theo kịp một sợi tóc của nàng?
Phát hiện mưa lớn sắp đến, hàn khí trên người khiến hắn run rẩy: “Bây giờ ta cần tu luyện thêm, có thể thời gian rất lâu sau mới gặp ngươi, ngươi hãy bảo trọng.”
Hắn thở ra một hơi, đứng dậy mới vừa đi, đột nhiên chóp mũi vừa động.
Tựa hồ có một mùi hương quen thuộc lượn lờ ở chóp mũi.
Hắn theo bản năng mà quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn ở rễ cây bên cạnh, đã bị mưa to gột đến lộ ra đầu vò rượu.
Không biết vì sao, trái tim hắn càng lúc đập càng nhanh.
Bước nhanh đi đến dưới gốc cây, một tay cầm vò rượu, mùi hương bay khắp bốn phía, trên bình thình lình bốn chữ to:
“Phù Quang hoa tửu!”
Ầm một tiếng vang, tia chớp xé rách không trung, Sở Tùy Chi nhẹ buông tay, vò rượu nháy mắt nứt thành bốn.
Trước không nói Sở Tùy Chi bởi vì một vò rượu mà nội tâm sông cuộn biển gầm, Lệ Diên bên này, nàng đã xoa tay hầm hè chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.
Sư phụ đem nàng cùng Phùng Tử Kiệt gọi vào trong đại sảnh, đem nơi ở của Thương thú nói cho bọn họ, lại nói lần này đi xa không chỉ là vì dân trừ hại, mà cũng xem đây là một lần thí luyện, bởi vậy cần nghiêm túc thực hiện.
Bởi vì Thương thú hung ác, để ngừa vạn nhất, viện võ đạo Bắc Vực cũng phái hai đệ tử đi ra.
Một là Ninh Trục, hai là Cốc Phi Tuyết, hy vọng bốn người bọn họ cùng nhau thực hiện.
Lệ Diên cũng đã biết trước nhiệm vụ, bởi vậy bình tĩnh mà tiếp nhận, chỉ có Phùng Tử Kiệt nghe thấy tên Ninh Trục, hàn quang trong mắt chợt lóe, giống như bình tĩnh mà đáp ứng.
Trước khi xuất phát, tiểu sư đệ nói: ”Sư tỷ, xem như là ta đã nếm được tụ khí đan nên ta liền vì tỷ phu Ninh Trục nói một câu, hắn thoạt nhìn so với Phùng sư huynh đáng tin cậy hơn nhiều, lần này ngươi và bọn họ cùng nhau đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cần phải đối tốt với hắn một chút, đừng mặt xưng mày xỉa.”
“Việc này không cần ngươi quản… Chờ một chút, ngươi nếm tụ khí đan từ lúc nào?”
Sư tỷ dặn dò nàng: “ Sư muội, ta không biết trong lòng ngươi rốt cuộc hướng về ai, nhưng lần này thí luyện cũng coi như là một cơ hội, ngươi phải quan sát bọn họ thật tốt, rốt cuộc chọn ai cần phải nghĩ kỹ.”
“… Việc này chẳng lẽ có thể chọn dễ dàng như chọn khoai tây sao?”
Bái biệt sư phụ cùng đồng môn, nàng liền cùng Phùng Tử Kiệt lên đường.
Dọc theo đường đi, nàng bởi vì lần trước ở trong động Thanh Bình mà đối với Phùng Tử Kiệt lạnh nhạt, Phùng Tử Kiệt tuy rằng chột dạ, nhưng trên mặt hắn vẫn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, hắn nói lần trước chỉ là không phản ứng kịp, tuyệt đối không phải thấy chết mà không cứu.
Hắn ngước mặt mà nói tâm ta sáng như nguyệt chiếu nếu Lệ Diên không tin hắn thì ngày đi liền tới nhà cầu hôn nàng.
Nàng vừa định hừ một tiếng, liền nhìn đến phía trước khói đặc cuồn cuộn, thấy thân ảnh một đen một trắng đang giục ngựa mà đến.
Là Ninh Trục cùng Cốc Phi Tuyết tới rồi.
Nàng nhếch miệng nói: ”Việc cầu hôn không vội, hiện tại luyện võ càng quan trọng hơn. Sự tình trong động Thanh Bình… Lúc này ta sẽ tha thứ cho ngươi, không có lần sau.”
Phùng Tử Kiệt vui mừng quá đỗi, chỉ là khóe miệng vừa nhếch lên một nửa, liền nhìn thấy thân ảnh Ninh Trục, miệng cười đột nhiên như bị rót nước đắng, ở trên mặt rối rắm thành một đoàn.
Ninh Trục một thân xiêm y màu đen, trường thương dài hơn hai mét ở sau người, sắc bén.
Cốc Phi Tuyết một bộ bạch y, cho dù khói đặc cuồn cuộn vẫn tựa như tiên nữ giáng trần.