Cốc Phi Tuyết liếc mắt nhìn Lệ Diên một cái, cắn môi, thấp giọng nói: “Ninh Trục ca, ngươi không có việc gì thì tốt. Ngươi làm chúng ta lo lắng muốn chết”.
Ninh Trục nói: “Ta không có việc gì”.
Hắn ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua mọi người, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm trên người Phùng Tử Kiệt phía xa, trầm giọng nói:
“Ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm, sao có thể để xảy ra chuyện được”.
Ra khỏi sơn động, lúc này mọi người vừa trải qua thí luyện lại lo lắng hãi hùng suốt một đêm, tất cả đều chật vật không chịu nổi.
Tiểu sư đệ Phương Bạch ngồi bệch xuống đất, thở ngắn than dài: “Ngươi nói chúng ta đến nơi này làm gì a, bị tội một lần không nói, thế mà cái gì cũng không có”.
Lệ Diên ngồi ở bên cạnh hắn, cũng khép mắt lại mà thở dài.
Lúc này đây nàng không nói đến chuyện kém chút nữa đã bị một con rắn ăn, còn cơ hồ bị Sở Tùy Chi dọa mất nửa cái mạng.
Nàng không rõ, rốt cuộc là Sở Tùy Chi xuất hiện ở thế giới này như thế nào, là do trùng hợp hay bởi vì hắn đã biết được phương pháp đả thông đường hầm không gian?
Vấn đề này hệ thống cũng không trả lời được, chỉ nói là đêm trăng tròn, từ trường địa cầu hỗn loạn, tạo thành khe khở không gian.
Nếu là trùng hợp thì tốt, còn nếu như hắn thật sự nắm giữ được phương pháp....
Nghĩ đến đây, Lệ Diên tức khắc không rét mà run.
“Sư tỷ, Ninh Trục đã đi rồi ngươi còn nhìn hắn làm gì?”
Tiểu sư đệ thấy nàng phát ngốc, vì thế liền chế nhạo nàng.
Lệ Diên lấy lại tinh thần, nhìn Ninh Trục mang theo đệ tử Bắc Vực bắt đầu đi về, Cốc Phi Tuyết đi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng hỏi han ân cần, rất là tri kỷ.
Nàng thu hồi tầm mắt, nói: “Ta nào có nhìn hắn”.
Tô Uyển cho cho rằng nàng đang mạnh miệng, nói: “Nếu ngươi đã từ hôn với hắn, hiện tại bên người hắn cũng đã có Cốc Phi Tuyết, muốn nối lại tình xưa đã khó lại càng thêm khó, ta khuyên ngươi nếu muốn theo đuổi hắn thì cần phải tính toán tốt một chút”.
Lệ Diên bắt đầu bực bội: “Ai nha, ta mới không thèm thích hắn”.
Tiểu sư đệ cũng không tin, còn ở đó ai thán: “Sư tỷ, nếu lúc trước ngươi không từ hôn hắn thì tốt biết mấy, hắn hiện giờ là thí luyện đệ nhất, đem phần thưởng nhận được tất cả đều cầm đi, nếu như hiện tại hắn là tỷ phu của ta, ta còn có thể nếm được một chút mùi vị có đúng không?”
Vừa dứt lời, hắn liền đột nhiên híp mắt ngửi ngửi cái mũi: “Đây là mùi gì thế? Thơm quá!”
Hắn như một con chó nhỏ ngửi đông ngửi tây, cuối cùng ngửi được trên cổ tay áo của Lệ Diên: “Sư tỷ ngươi giấu thứ tốt gì a, mau lấy ra đi!”
Lệ Diên bất đắc dĩ: “Đó chỉ là hương rượu mà thôi”.
“Không phải, đó tuyệt đối không phải là hương rượu, ngươi giấu đồ ăn gì, mau lấy ra đi!”
Hai người ở một bên nháo loạn, đột nhiên từ cổ tay áo Lệ Diên lăn ra một vật, Phương Bạch nhanh tay mà nhặt lên:
“Còn nói không phải đò ăn, để ta xem xem đây là cái gì.... Tụ khí đan?”
Lệ Diên sửng sốt, nàng đem tụ khí đan cướp về, cái này không phải là phần thưởng thắng lợi mà sư trưởng nói sao?
Chẳng lẽ là....
Theo bản năng, nàng đột nhiên nhìn về phía bóng dáng của Ninh Trục.
Nửa đêm, Lệ Diên ngồi trên nóc nhà Nam Cảnh uống rượu.
Này là rượu từ trong động Thanh Bình mang về, bởi vì trên người nàng chỉ có một cái túi đựng nước, bởi vậy chỉ lấy được một lượng ít, nàng nhấp từng chút từng chút một, quý trọng vô cùng.
[ Ký chủ, trong lòng có phiền muộn phải không? ]
Lệ Diên quơ quơ bình rượu: ”Phiền muộn? Phiền muộn cái gì? Ngươi không thấy ta hiện tại vui vẻ vô cùng sao? Trên đời này có chuyện gì còn vui vẻ hơn chuyện uống sao?”
[ Ta thân là người của hệ thống, cảm xúc của ngươi không lừa được người. Có phải là bởi vì sự tình ngày hôm nay? ]
Lệ Diên khoanh tay, nàng cúi đầu không nói.
Sự việc ban ngày, có thể chia làm hai chuyện.
Một là chuyện của Ninh Trục,
Hai là chuyện của Sở Tùy Chi.
Ninh Trục đưa tụ khí đan cho nàng, nàng chậc một tiếng.
“Ninh Trục vẫn là quá trẻ tuổi, chỉ ở cùng hắn trong động một đêm mà đã khiến cho hắn thay đổi, chẳng lẽ là ta còn chưa đủ ác độc?”
Nghĩ đến Sở Tùy Chi không lưu tình chút nào mà gϊếŧ cả nhà mình, nàng hướng hắn cầu xin tha thứ nhưng hắn lạnh lùng mà chỉ xem nàng như một món đồ chơi, thật là làm người ta tức chết.
[ Cho nên yêu cầu ký chủ không ngừng cố gắng, nếu Ninh Trục đối với ngươi thái độ đã xảy ra biến hoá, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tiến trình nhiệm vụ.]
Lệ Diên gật gật đầu.
Con đường tìm đường chết thật là gánh nặng đường xa, hiện tại còn cách xa thời điểm chính mình hướng Ninh Trục “Xin tha”.
Đến nỗi Sở Tùy Chi…
Nàng thở dài: ”Ngươi nói hắn vì cái gì mà muốn tới đây? Hắn ở thế giới kia không phải sống rất tốt sao?”
Nghe hắn nói lời trong lời ngoài, ở thế giới kia đã qua mấy năm.
Thời gian mấy năm, cũng đã đủ để hắn báo thù rửa hận, lực lượng lớn mạnh.
Tông môn của hắn hẳn là đã là thiên hạ đệ nhất, bên người hồng nhan tri kỷ vô số kể, thân là người thắng trong nhân sinh làm sao còn nhớ thương đến nàng một vị hôn thê cũ đã chết 800 năm làm gì…
[ Ký chủ nghĩ đến Sở Tùy Chi sao? ]
Lệ Diên than một tiếng: ”Tức cảnh sinh tình thôi. Tính ra hắn hẳn là người chịu khổ nhiều nhất trong bốn người. Ta còn nhớ rõ toàn tộc hắn bị diệt. Máu tươi đầm đìa mà hắn nằm cạnh mẫu thân hắn, một phen cương đao cơ hồ xuyên ngực hắn, hoàn toàn không có dáng vẻ trước kia cùng ta nhạo báng…”.
[ Sống trong cực khổ mới là người trên người, hắn hiện giờ đã là thiên hạ đệ nhất, chỉ cần đem Từ Thừa Thiên luyện thành, vậy xem như đã có một kết cục mỹ mãn.]
“Từ Thừa Thiên? Ta đều đã quên cái bàn tay vàng này, cũng không biết lão già này ở trong lòng hắn như thế nào …”.
[ Khó có được lúc ký chủ nhắc đến trước kia.]
“Dù sao cũng là nhiệm vụ thứ hai, ấn tượng rất sâu. Ta nhớ rõ lúc ấy cốt truyện bị lệch khỏi quỹ đạo, ngươi lần đầu tiên cho ta diễn thêm, ta đối với chuyện này quá mới lạ, thiếu chút nữa lộ ra dấu vết. Bất quá cũng may hết thảy đều khôi phục bình thường…
Hiện giờ nghĩ đến, ký ức sâu nhất của ta thế nhưng là rượu ở nơi đó. Lúc trở về, Phù Quang hoa tửu uống rất ngon thật đáng tiếc ta giấu nhiều như vậy cũng không thể mang tới đây…”
Nói tới đây, nàng không nghĩ gì mà cười: “Tính ra, không nói. Bọn họ đi là để chứng minh chính mình trở thành người thắng, tiểu pháo hôi như ta tất nhiên cẩn trọng cũng khá tốt. Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là cái gì?”
[ đáp lại thỉnh cầu----]
Tiếp theo phát sinh ở chương 233: >:
Thực lực Ninh Trục trở nên mạnh mẽ, nhưng vẫn là ẩn tàng rồi tiếp tục ở Bắc Vực học tập.
Lúc này, Trung Nguyên bỗng xuất hiện nhiều Thương thú, bá tánh sinh linh lầm than. Ninh Trục phụng sứ mệnh mang theo Cốc Phi Tuyết đi vào Trung Nguyên, lại không nghĩ rằng đυ.ng tới hai người Lệ Diên cùng Phùng Tử Kiệt…
yêu cầu ký chủ làm được:
Một: Kiệt lực giữ gìn Phùng Tử Kiệt.
Hai: Bị Ninh Trục vả mặt.]
Lệ Diên đem ngụm rượu cuối cùng uống một hơi cạn sạch:
“Nhiệm vụ tiếp theo của ta, thời gian là khi nào?”
“Là lúc trăng tròn tháng sau.”
“Phốc…”
Lệ Diên sặc đến ho khan, nàng nhìn bầu trời trăng khuyết, đột nhiên giật mình một cái.
….