Nếu không phải lúc này đang nước sôi lửa bỏng, thì cái tư thế này rất không tồi....
Tính toán, làm sao cũng đều tránh không khỏi, nàng vẫn nên nằm yên chờ chết đi.
Còn không phải là đối mặt với sự chất vấn của hai vị hôn phu thôi sao?
Còn không phải là bánh xe của mình bị người đời phá hủy hai cái sao?
Nàng lại còn thừa hai cái nữa, cùng lắm thì đời này cũng chết, kiếp sau nàng vẫn là một trang hảo hán!
“Ta không có gì để nói, muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi!”
Nàng mới vừa nâng cằm lên nhắm mắt lại, liền cảm giác đầu ngón tay trên eo mình giật giật, hàng mi dài của Ninh Trục run lên sắp tỉnh lại.
Sở Tùy Chi nheo mắt, hắn xóa đi vết đỏ trên khóe mắt Lệ Diên:
“Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ta muốn để ngươi thấy, vị hôn phu đời này của ngươi sẽ giống với nhân tình Lôi Quang kia như thế nào, chính mắt chết ở trước mặt ngươi!”
Lệ Diên biến sắc.
Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng, vừa định giơ tay lên, bên tai liền truyền đến tiếng nói chỉ có hắn mới nghe được:
“Khụ, Sở tiểu tử, lão phu cũng không muốn quấy rầy ba người các ngươi, nhưng mà ngươi không có phát hiện, trong không khí lại xuất hiện năng lượng dị động....”.
Sở Tùy Chi cả kinh, hắn đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt phá tan trở ngại thật mạnh nhìn về phía trên không.
Thái dương đã dâng lên, lại bị mây đen cuồn cuộn che giấu, ở bên trong tầng mây sấm sét ầm ầm, trời cao bị xé rách phát ra tiếng vù vù, như là đang triệu hoán cái gì đó.
Hắn cảm thấy thân thể của mình không chịu khống chế mà tiêu tán, ám đạo này không lẽ là hành trình dị thế có hạn chế thời gian?
Lệ Diên cũng trơ mắt mà nhìn thân thể đối phương dần trở nên mơ hồ, nàng không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Rốt cuộc đi rồi, chạy nhanh đi!
Sở Tùy Chi nhìn thấy vui sướиɠ trên mặt nàng, trong lòng giận dữ, nắm chặt cổ tay nàng:
“Lệ Diên, ngươi yên tâm, ta sẽ không cứ như vậy tính. Tuy rằng ngươi cùng ta ân oán đã chấm dứt, nhưng mà ngươi còn chưa chết, ràng buộc của ta và ngươi vĩnh viễn cũng không kết thúc. Một ngày nào đó ta sẽ quay trở lại....”
Tay Lệ Diên bị hắn nắm đến đau nhức, nếu không phải vẻ mặt của hắn làm người ta sợ hãi quá mức, thì loại trường hợp này còn có ý vị của sinh ly tử biệt.
Nàng hoảng loạn đập bàn tay của hắn, suýt chút nữa bị hắn kéo đi.
Rốt cuộc, Sở Tùy Chi không cam lòng mang theo thân ảnh hoàn toàn tiêu tán.
Lệ diên thở một hơi dài nhẹ nhõm, hoàn toàn xụi lơ ngồi trên mặt đất.
Cơ hồ là trong nháy mắt, tích một tiếng, hệ thống đang hoạt động:
[ Hệ thống khích lệ nam chủ khởi điểm hết sức trung thành vì ngài phục vụ ]
[ Kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ hiện tại sắc mặt ửng hồng, cảm xúc kích động, hô hấp dồn dập ]
[ Căn cứ theo nguyên tắc tôn trọng riêng tư của ký chủ, hệ thống tự tắt hoạt động ]
“....Lăn!”
Ninh Trục nhíu nhíu mày, hắn khụ một tiếng đột nhiên mở mắt ra.
Lăn lộn một trận này, hắn hiện tại khí thế cường đại, thực lực lại tiến thêm một tầng.
Nhưng mà vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp kiểm tra gân mạch, liền nhìn thấy Lệ Diên quần áo tán loạn, hốc mắt đỏ lên, che lại cổ tay ứ máu mà ủy khuất nhìn mình.
Ninh Trục phát ngốc.
Hắn theo bản năng mà nhìn lại bàn tay mình, lại nhìn đến vết ứ máu trên tay nàng, có chút không biết phải làm sao:
“Lệ Diên, thực xin lỗi!”
Lệ Diên sửng sốt: “A?”
Ninh Trục có chút tự trách: “Ta nhất định là bị đau đến mất đi thần trí, cho nên mới làm ngươi bị thương. Ngươi yên tâm, ta sẽ bồi tội với ngươi”.
Lệ Diên: “....”
Tiểu tử, có phải ngươi hiểu lầm cái gì rồi không?
Thực lực Ninh Trục đạt tới Thiên giai nhị phẩm, hắn thiên tư xuất chúng, không bao lâu đã luyện tốt bí tịch do tiền bối lưu lại, hai người lần này không còn sợ hãi, hùng hổ mà đi ra ngoài động phủ, Lệ Diên chỉ lo nhìn, Ninh Trục làm vài cái liền đem con giao xà kia biến thành da rắn.
Cuối cùng, hắn đem xà cốt rút ra, toàn bộ xương rắn trong nháy mắt hóa thành một đầu roi xà tiên dài hai mét, sau đó đưa cho Lệ Diên:
“Cho ngươi”.
“Cho ta?”
Ninh Trục roi đưa tới trong tay nàng: “Roi của ngươi không phải là bị nó thiêu rồi sao?”
Có vũ khí mới, khẩu khí của nàng cũng nhẹ nhàng hơn: “Cái này xem như là bồi tội sao?”
Ninh Trục gật đầu một cái.
Lệ Diên vừa định nói lời cảm tạ, liền nghe được nơi xa có người kêu lên:
“Ninh Trục ca!”
“Lệ Diên sư muội!”
Nàng đột nhiên thu hồi lời muốn nói đến bên miệng, hừ một tiếng nói: “Đây là thứ mà ta nên nhận được, ta sẽ không nói cảm tạ với ngươi”.
Ninh Trục nhìn nàng một cái, gật đầu: “Đây hẳn nên như vậy”.
Lệ Diên: “....”
Hắn lúc này không phải nên lạnh lùng mà nói “Tùy ngươi” rồi quật cường mà chạy lấy người sao? Làm sao tính tình lại mềm như vậy?
Bên kia vài ngài cũng thực mau tới, Tô Uyển thấy nàng, tức khắc đỏ hốc mắt: “Sư muội! Thật sự ngươi không chết?”
Hai người ôm nhau, Lệ Diên cố ý nói: “Như thế nào, các ngươi còn mong ta chết a”.
Tô Uyển hung hăng đánh nàng một cái: “Lúc này rồi mà còn nói bậy, còn không phải bởi vì ngươi một câu không nói liền nhảy xuống, ta cùng sư trưởng đều lo lắng muốn chết. Ngươi nha đầu chết tiệt kia, nếu ngươi lo lắng cho Ninh Trục thì có thể tìm lão sư a, chính ngươi nhảy xuống đó làm gì?”
“ta mới không phải tự mình.... Chờ một chút, ngươi nói ta lo lắng cho ai?”
“Lo lắng cho Ninh Trục a!” Tô Uyển cho rằng nàng không nghe thấy lại lớn tiếng lặp lại một lần: “Ta biết ngươi khẩu thị tâm phi, nếu ngươi không lo lắng cho hắn thì đêm qua đứng ở cửa động lâu như vậy để làm gì? Cái này cũng tốt, ngươi cùng hắn ở cạnh nhau một đêm còn bình an trở về, cũng nên an tâm đi”.
Lệ Diên: “....”
Nàng phát hiện có chút không đúng, theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía mọi người.
Giờ khắc này, nàng mới phát hiện ra ánh của những người đó không thích hợp, vô luận là Nam Cảnh hay là Bắc Vực, đều dùng ánh mắt ý vị sâu xa mà đánh giá nàng.
Cô nam quả nữ, cùng ở trong cơ quan ngầm, quần áo không chỉnh tề.... Nếu không phải trong đầu vừa nghĩ đến chuyện mười tám cộng, thì thật xin lỗi bọn này vì tu luyện mà nhẫn nhịn bao năm bát quái.
Nhưng mà những điều này cũng không phải chuyện mà nàng lo lắng, nàng theo bản năng mà nhìn về phía Ninh Trục.
Đối phương đột nhiên quay đầu lại, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng vành tai đã đỏ lên.
Lệ Diên: “....”
Ngươi mặt đỏ cái gì a, đây là thời điểm mà mặt ngươi nên đỏ sao?
Ninh Trục nói: “Cảm ơn các vị sư trưởng đồng môn đã không màng nguy hiểm mà đi tìm ta, ta cùng Lệ Diên tại đây cửu tử nhất sinh, muốn được về viện tĩnh dưỡng, ngày sau nhất định sẽ đến bái tạ”.
Ý ngoài lời chính là nói đêm nay hai người chỉ lo chạy trốn, căn bản không có làm gì cả.
Chỉ là người sáng suốt thì đều nhìn ra được không khí giữa hai người có sự thay đổi, tất cả mọi người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không nói thêm gì nữa.