Sáng hôm sau
Thẩm Thanh Đường vốn định dậy sớm làm bữa sáng cho Tần Di và Mộ Phi, để họ ăn rồi mới đi.
Kết quả khi cậu thức dậy, cậu chỉ nhìn thấy hộp thức ăn trên bàn và một tờ giấy có nét chữ quen thuộc.
Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười, cất tờ giấy đi, thầm nghĩ sau này nhất định phải tìm cách làm một ít lương khô, nếu không thì Tần Di và Mộ Phi ra ngoài cả ngày, đến tối mới về ăn được bữa cơm, cứ như vậy mãi cũng không cải thiện được gì.
Tuy nhiên, bây giờ Thẩm Thanh Đường càng quan tâm đến chuyện tu luyện hơn.
Thân thể là vốn liếng của cách mạng, chỉ cần thân thể khỏe mạnh, Thẩm Thanh Đường cảm thấy tương lai của mình và Tần Di sẽ rất xán lạn.
Bây giờ cậu vội vàng ăn xong bữa sáng, tìm một tấm đệm, đối mặt với ánh sáng ban mai, ngồi trong sân ở trung tâm hang động bắt đầu thiền định.
Sáng sớm là lúc linh khí của đất trời trong trẻo và thuần khiết nhất, Thẩm Thanh Đường mặc đồ trắng ngồi trong sân, ánh nắng nhẹ nhàn gột rửa khắp cơ thể cậu từ trên xuống dưới, bao phủ mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng phất phới theo động tác vận chuyển chân khí của cậu, mơ hồ tạo thành một vầng sáng mờ ảo.
Cùng lúc đó, chuỗi hạt châu Nam Hồng đeo trên ngực Thẩm Thanh Đường cũng lặng lẽ tỏa sáng lấp lánh, dường như có một làn sương mờ nhạt chậm rãi bay ra từ tấm thẻ gỗ đàn hương đỏ, đọng lại trong tim Thẩm Thanh Đường.
Nếu những người khác nhìn thấy cảnh này, họ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên.
Suy cho cùng, chỉ dựa vào nguyên khí của thiên địa để tu luyện, đối với tu sĩ vừa mới bước vào kỳ Luyện Khí thì có ích lợi rất ít.
Hầu hết các tu sĩ trong thời kỳ Luyện Khí chỉ có thể hấp thụ sức mạnh của linh thạch và đan dược, đồng thời sử dụng linh khí của trời và đất để giúp tăng cường sức mạnh cho họ trong các lớp học buổi sáng và buổi tối hàng ngày.
Nhưng Thẩm Thanh Đường đã làm được.
Hơn nữa, còn rất dễ dàng.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Thẩm Thanh Đường thực sự có thể huy động linh khí vốn được cất giữ trong cây hồng mộc ngàn năm tuổi.
Tất cả những điều này đang nhấn mạnh rằng thiên phú của Thẩm Thanh Đường rất phi thường.
Nhưng bản thân Thẩm Thanh Đường lại không nhận ra điều này.
Bởi vì những cuốn sách tu luyện trong thư các Thẩm gia đều là lý luận chung do các tu sĩ Đại Thừa để lại, chúng đều không nói đến những quy tắc cơ bản.
Thẩm Đình cũng sợ Thẩm Thanh Đường vô tình tu luyện theo mấy quyển sách căn bản mà tẩu hỏa nhập ma nên cũng cất đi hết.
Khi chân khí đi khắp các kinh mạch trong cơ thể, Thẩm Thanh Đường cảm thấy tứ chi và xương cốt bắt đầu hơi nóng lên, nổi lên cảm giác ngứa ngáy từng chút, xông thẳng vào linh hồn...
Đôi lông mày thanh tú và mảnh mai của Thẩm Thanh Đường hơi nhíu lại.
Đột nhiên, trên đầu vang lên một tiếng xì nho nhỏ, Thẩm Thanh Đường bỗng mở mắt ra, khuôn mặt trắng như tuyết có chút ửng hồng.
Một cảm giác thật kỳ quái...
Mím môi, Thẩm Thanh Đường ngập ngừng ngẩng đầu lên, chạm vào đỉnh đầu có hiện tượng kỳ lạ của mình.
Kết quả vừa chạm đến, Thẩm Thanh Đường liền sợ ngây người.
Cảm giác dưới tay có chút mềm mại, còn có hơi mát lạnh...
Lá non to bằng hạt đậu nành, thân mảnh...
Thẩm Thanh Đường:???
Ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường không quan tâm đến bất cứ điều gì, cầm lấy vạt áo, nhanh chóng lảo đảo đi về phía trong nhà.
Cuối cùng cũng đến trước bàn trang điểm, Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm vào chiếc gương đồng và như bị sét đánh ngang tai.
Đỉnh đầu của cậu... vậy mà nảy mầm rồi?
Cậu... nảy mầm?
Thẩm Thanh Đường không bao giờ nghĩ rằng một điều kỳ lạ như vậy sẽ xảy ra trong thực tế, mặc dù đã qua một lúc lâu, cậu miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần nhưng vẫn không biết nên cười hay nên khóc.
Lúc này cậu đang đối diện với gương, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mân mê chồi non trên đỉnh đầu, vẫn có thể cảm nhận được một chút tê dại từ chồi non truyền đến toàn thân.
Cái chồi non này vậy mà có liên hệ với xúc giác của cậu, giống như đã trở thành một bộ phận của cơ thể cậu...
Thẩm Thanh Đường vốn cho rằng nếu không ảnh hưởng nhiều thì rút ra cũng không sao.
Nhưng bây giờ có vẻ như nó không thể dễ dàng rút ra được.
Mím môi, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể tạm thời ngồi xuống, vừa quan sát tình trạng của chồi non này trong gương, vừa lục lọi trong đầu những điển tịch về giới tu chân mà cậu đã đọc.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, Thẩm Thanh Đường đã so sánh được tình hình hiện tại của cậu với những gì được đề cập trong một cuốn sách.
Trong sách nói, nếu như một ngày nào đó Mộc linh căn Thiên Phẩm tu luyện đến cực hạn, có thể xảy ra hiện tượng quay về cội nguồn, kích hoạt huyết mạch tộc Cổ Mộc, toàn thân biến thành màu xanh, tứ chi mộc hóa.
Nhưng những gì được đề cập trong cuốn sách là chỉ Mộc linh căn Thiên Phẩm tu luyện đến đỉnh cao, và cơ thể phủ màu xanh lá cây và bị mộc hóa hoàn toàn không phù hợp với trạng thái hiện tại của Thẩm Thanh Đường. Thẩm Thanh Đường cũng không thể trực tiếp đưa ra kết luận này.
Nhưng đây không phải là điều mà Thẩm Thanh Đường quan tâm nhất, việc cậu quan tâm nhất chính là cơ thể này có thiên phú như vậy thì nguyên tác lại chưa từng nhắc đến.
Ngược lại, nhân vật chính thụ Lâm Cẩn Du, chỉ là Mộc Thủy nhị linh căn bình thường, cuối cùng có được cơ hội chuyển hóa thành Mộc linh căn Thiên Phẩm, thời kỳ đỉnh phong có thể khống chế tất cả linh thực vật trên mặt đất để tấn công kẻ thù. Sức mạnh và thiên phú của hắn ta cực kỳ khủng khϊếp.
Mà dòng thời gian trong nguyên tác hình như là sau khi Thẩm Thanh Đường và Tần Di cả hai đều chết, Lâm Cẩn Du mới thành công trở thành Mộc linh căn.
Cộng với việc thẻ gỗ đàn hương đỏ đã bị giả mạo vài ngày trước, Thẩm Thanh Đường thực sự không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Nhưng trực giác của cậu nói cho cậu biết, chồi non này rất phi thường, nhất định phải bảo vệ nó cho tốt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi liếc nhìn Chồi Nhỏ trong gương lần nữa.
Chồi Nhỏ run rẩy đung đưa trên đầu, nó xanh tươi và đáng yêu, nhưng không có biểu hiện gì khác.
Thẩm Thanh Đường sau đó lại vận chuyển chân khí của mình, cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng phát hiện ngoại trừ mầm cây, các bộ phận khác trên cơ thể cậu không có bất kỳ thay đổi nào, hơn nữa chân khí trong cơ thể cũng mạnh hơn so với ban đầu một chút.
Chồi non này đối với thân thể của cậu cũng không có bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào, dường như còn giúp cho các giác quan của cậu càng thêm minh mẫn.
Bởi vì trong không gian sinh trưởng của Chồi Nhỏ, Thẩm Thanh Đường cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của dị vật một cách kỳ diệu, tương đương với việc... mọc ra một cây ăng-ten nhỏ?
"Aiz..." Thẩm Thanh Đường cuối cùng cũng khẽ thở dài, nói với Chồi Nhỏ trong gương: "Ta không hề chê bàn tay vàng quá nhiều, chẳng qua là mi đến không đúng lúc mà thôi."
Xuất hiện vào lúc này, tu vi của mình quá thấp, không bảo vệ được Chồi Nhỏ, lỡ như bị một tên tà tu cường đại nào đó phát hiện, bắt về thì coi như xong.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường chỉ là tự nói một mình, không ngờ vừa dứt lời, liền nhìn thấy Chồi Nhỏ trên đỉnh đầu vặn vẹo kịch liệt, tư thế tựa hồ có chút không vui, dáng vẻ như quay mặt đi chỗ khác.
Thẩm Thanh Đường:?
Do dự một lúc, Thẩm Thanh Đường nói với Chồi Nhỏ: "Mi có thể nghe thấy sao?"
Hai chiếc lá của Chồi Nhỏ nhàn nhã lắc lư.
Tim Thẩm Thanh Đường như ngừng đập, vô số câu hỏi hiện lên trong đầu cậu.
May mắn thay, cậu có một tính cách ôn hòa và không quá kích động, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu đối mặt với tấm gương và kiên nhẫn đặt câu hỏi cho Chồi Nhỏ.
Lúc đầu, Chồi Nhỏ khá sẵn lòng trả lời các câu hỏi của Thẩm Thanh Đường, nhưng sau một lúc, nó dường như mất hết sức lực, mềm nhũn rũ bỏ lá, nằm nhoài trên đầu Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường thấy vậy, bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng hỏi câu cuối cùng: "Mi có cần ăn không?"
Chồi Nhỏ giãy giụa một hồi, nằm trên đầu Thẩm Thanh Đường không nhúc nhích.
Thẩm Thanh Đường mím môi suy nghĩ, cuối cùng đi tìm một ít linh thủy mà Tần Di thường dùng để tưới cho linh địa, cẩn thận đưa cho Chồi Nhỏ hai giọt.
Sau khi Chồi Nhỏ hấp thụ linh thủy, nó ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng hơn.
Thẩm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này cậu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn - tại sao trước đây cậu không cảm nhận được linh thủy dùng để tưới linh thảo, mà bây giờ cậu lại cảm nhận được mùi thơm khó hiểu...
Thẩm Thanh Đường:...
Cậu sẽ không thực sự biến thành linh thảo đó chứ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường bất giác nhíu mày, lập tức đậy nắp lọ đựng linh thủy lại.
Mà lúc này, Thẩm Thanh Đường dường như cảm giác được Chồi Nhỏ trên đỉnh đầu nhúc nhích, tựa hồ còn muốn ăn.
Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ cười cười: "Mi còn nhỏ, không thể ăn nhiều."
Chồi Nhỏ:...
Tuy nhiên, xét từ cuộc giao tiếp với Chồi Nhỏ vừa rồi, Thẩm Thanh Đường và Chồi Nhỏ thực sự là một, Chồi Nhỏ có thể cảm nhận được suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường, và Thẩm Thanh Đường cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của Chồi Nhỏ.
Đó cũng là một trải nghiệm tuyệt vời.
Chỉ là, việc cấp bách nhất chính là tìm thứ che giấu Chồi Nhỏ...
• •
Tần Di và Mộ Phi hôm nay trở về rất sớm.
Thẩm Thanh Đường chỉ vội vàng tìm một chiếc khăn bông để che mình trong đống quần áo Thẩm gia gửi tới, còn chưa kịp nấu cơm, Tần Di và Mộ Phi đã trở về.
Khi Mộ Phi trở lại, cửa hang mở ra, giọng nói hưng phấn của y truyền vào: "Thẩm ca, hôm nay ta ra ngoài mang cho huynh một thứ thú vị, huynh có muốn xem không?"
Bàn tay quấn khăn quanh cổ của Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, sau đó cậu có chút bất lực bước tới cửa sổ, khẽ nói với bên ngoài qua ô cửa sổ: "Tiểu Phi, đệ khoan hãy vào được không?"
Mộ Phi:?
Mộ Phi còn chưa kịp tò mò, thanh âm lạnh lùng của Tần Di vang lên: "Làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Đường chần chờ một chút, trong lòng có chút do dự.
Khi Thẩm Thanh Đường im lặng, Tần Di lại nói: "Ngươi không khỏe sao? Tối qua tắm xong bị cảm lạnh à?"
Thẩm Thanh Đường nghe giọng nói bình thường nhưng không hiểu sao mang theo quan tâm của Tần Di, trong lòng mềm nhũn, nhớ tới tối qua bọn họ đã nói với nhau những gì.
Vì cậu đã hứa sẽ không giấu giếm nữa, nên nói được phải làm được.
Huống chi, hiện tại cậu không giấu được Chồi Nhỏ, Tần Di sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Mà Tần Di tu vi cao hơn cậu, có lẽ có Tần Di trợ giúp, sự tình hẳn sẽ giải quyết tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường mím môi. Sau đó, cậu lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, thấp giọng nói: "Lan Đình, chàng vào trước được không? Ta... có chuyện muốn nói riêng với chàng."
Nghe Thẩm Thanh Đường nói xong, Tần Di ở bên ngoài cửa sổ trầm mặc một lát, sau đó quay đầu nói với Mộ Phi: "Đi vo gạo."
Mộ Phi sắc mặt trầm xuống, trong lòng có chút kháng nghị.
Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Di, Mộ Phi lại câm nín, cúi đầu, hậm hực bỏ đi.
Thẩm Thanh Đường lặng lẽ nhìn khung cảnh bên ngoài qua khe hở trên tấm kính cửa sổ, nhìn thấy cảnh này, cậu không khỏi mím môi khẽ mỉm cười.
Tần Di thực sự bảo vệ cậu.
Lúc này, Tần Di dường như vô tình ngước mắt lên, nhưng ánh mắt của hắn lại hướng về phía Thẩm Thanh Đường, như thể hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Đường qua khe hở.
Đối diện với ánh mắt của Tần Di, tim Thẩm Thanh Đường lỡ nhịp, nhưng rồi lại mỉm cười.
Nhìn thì nhìn vậy, dù sao cũng không phải chưa nhìn lần nào.
Mà Tần Di cũng không nhìn Thẩm Thanh Đường quá lâu, liền thu hồi ánh mắt, từ phía trước xoay người, mở cửa đi vào phòng.
Vừa bước vào cửa, Tần Di vô thức cau mày khi nhìn thấy Thẩm Thanh Đường trùm khăn lên đầu.
Nhưng hắn cũng không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đóng cửa lại, sau đó đi về phía Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường đột nhiên nhìn thấy Tần Di đi về phía mình, theo bản năng sờ sờ khăn che bên tai, trong lòng có chút bất an.
Loại chuyện này, thật sự có chút kỳ quái...
Không biết Tần Di sẽ tiếp nhận như thế nào?
Nhưng rất nhanh, không đến lượt Thẩm Thanh Đường suy nghĩ lung tung, bởi vì Tần Di đã đi tới trước mặt cậu.
Hơi thở của Thẩm Thanh Đường hơi ngưng trệ.
Còn Tần Di thì cẩn thận quan sát làn da trắng nõn và mỏng manh của Thẩm Thanh Đường dưới lớp khăn một lúc, không thấy có gì bất thường, trầm mặc một lát, Tần Di mới hỏi: "Có phát ban không?"
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một lúc, sau đó ngây người.
Câu nói của Tần Di lập tức khiến Thẩm Thanh Đường nhẹ nhõm không hiểu nổi.
Quên đi, dù sao cũng là để cho người ta nhìn thấy, không nên giấu diếm càng tốt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường lấy hết can đảm, đưa tay vén khăn che đầu, thấp giọng nói: "Không phải phát ban, ta cho chàng xem, chàng đừng có cười ta."
Tần Di không ừ hử gì.
Ngay sau đó, chiếc khăn trắng trên đầu Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng tuột ra, lộ ra khuôn mặt trong trẻo như băng tuyết.
Lúc này, hàng mi dài đen nhánh như lông chim của Thẩm Thanh Đường khẽ rũ xuống, vẫn còn hơi run rẩy, đôi môi mỏng đỏ mọng mím lại, tựa hồ có chút khẩn trương.
Tần Di nhất thời bị vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường hấp dẫn, lại không chú ý tới chồi non đang nằm trên đầu Thẩm Thanh Đường, ngược lại có chút suy nghĩ lung tung.
Nhưng rất nhanh, một sợi tóc mỏng màu xanh nhạt run rẩy nhô ra từ đỉnh mái tóc đen của Thẩm Thanh Đường, lủng lẳng trước mắt Tần Di.
Giống như đang thở phì phì, trách Tần Di ngay từ đầu không phát hiện ra mình.
Tần Di:?