: Sao chàng về muộn thế?
Cẩn thận ăn sáng xong, Thẩm Thanh Đường mặc vào chiếc áo khoác màu thiên thanh mềm mại và trang nhã mà Tần Di đã chuẩn bị cho cậu. Cậu đeo lại chuỗi hạt châu Nam Hồng gắn tấm thẻ gỗ đàn hương màu đỏ.
Bây giờ Thẩm Thanh Đường đeo thẻ gỗ cũng không cảm thấy khó chịu nữa, mà chỉ cảm thấy một cỗ linh lực thuần khiết ấm áp truyền vào l*иg ngực, dần dần nuôi dưỡng trái tim mình, yên bình và thoải mái.
Ngẫm lại, đây là tác dụng vốn có của gỗ đàn hương đỏ ngàn năm tuổi.
Thẩm Thanh Đường hài lòng mỉm cười, dọn bàn xong bước vào trong sân.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay y phục mỏng manh của cậu lên, bồng bềnh lả lướt, ánh xanh lam như làn sương khiến cho gương mặt trắng trẻo của cậu càng thêm xuất trần.
Chuỗi hạt châu Nam Hồng gắn tấm thẻ gỗ đàn hương màu đỏ trước ngực khiến cậu càng tao nhã và trang nghiêm.
Chỉ là trước giờ Thẩm Thanh Đường bệnh tật quấn thân, cậu quá gầy gò, giữa mày và mắt vẫn còn lộ ra vẻ hốc hác, nhưng vẫn có thể thoáng nhìn ra, dung mạo ban đầu của cậu nhất định rất đẹp.
Sức khỏe của Thẩm Thanh Đường đã tốt hơn một chút, nhưng cậu không có ý định nhàn rỗi – một năm qua cậu gần như đã đọc hết tất cả điển tịch trong thư phòng của Thẩm gia, vất vả lắm sức khỏe của cậu mới được cải thiện, cậu không muốn Tần Di xem cậu như một con ma bệnh mà chăm sóc.
Cậu không thể làm nhiều việc chân tay nặng nhọc, nhưng một vài việc lặt vặt cậu vẫn có thể làm được.
Ví dụ như chăm bón linh thảo được trồng ở trong linh điền.
Khi Thẩm Thanh Đường đến, cậu phát hiện ra Tần Di mặc dù chăm sóc tốt những cây thuốc này, nhưng có lẽ anh ấy chỉ tưới linh thủy đắt tiền và thường xuyên xới đất cho chúng, không nghiêm túc tìm hiểu đặc tính và mối quan hệ tương sinh tương khắc giữa bọn chúng.
Ví dụ như Phượng Hoàng thảo và Tuyết Liên thảo, một loại thuộc tính hỏa, một loại thuộc tính hàn, trồng cùng nhau, sẽ tự triệt tiêu sự sống của nhau.
Một ví dụ khác là U Quỳnh hoa thích bóng râm, mà Liệt Diệm thảo lại thích ánh nắng, nhưng Tần Di lại trồng U Quỳnh hoa ở chỗ không có mái che, và trồng Liệt Diệm thảo ở dưới bóng cây.
Thẩm Thanh Đường mỉm cười bất lực, cậu xắn tay áo lên, tìm một cái cuốc nhỏ và một chiếc ghế dài nhỏ cách linh điền không xa, bắt đầu di chuyển những linh thảo này.
Mấy mẫu linh điền diện tích thật sự không nhỏ, Thẩm Thanh Đường vừa mới khỏi bệnh nặng, chỉ chuyển một ít linh thảo có hoàn cảnh không phù hợp với đặc tính sinh trưởng đặc biệt nghiêm trọng.
Lẳng lặng nhìn mặt trời mọc trên đỉnh đầu, cuối cùng Thẩm Thanh Đường dừng lại trước, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, định đi tìm nước uống trước rồi nghỉ ngơi.
Xoay người một vòng, cuối cùng Thẩm Thanh Đường cũng tìm thấy căn bếp ở một góc hẻo lánh trong hang.
Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy căn bếp, cậu vẫn không thể tin được, thậm chí còn nghi ngờ đó là phòng chứa củi.
Mức độ đổ nát trong nhà bếp này không tương thích với toàn bộ hang động.
Cánh cửa gỗ cực kỳ cũ nát, khi đẩy nhẹ phát ra tiếng kẽo kẹt như muốn nát tới nơi, thậm chí còn rơi rớt ra một ít mùn cưa mục nát.
Một mùi rất lạ tỏa ra từ nhà bếp.
Hàng lông mày thanh mảnh của Thẩm Thanh Đường bình tĩnh cau lại, đưa ống tay áo lên bịt mũi, chậm rãi đẩy cửa bước vào.
Phòng bếp không có cửa sổ, tối đen như mực, Thẩm Thanh Đường mở toang cửa cho ánh sáng chiếu vào, lúc này mới có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong.
Chỉ sau một cái liếc mắt, Thẩm Thanh Đường quả thật hít thở không thông.
Mặt bếp bị sơn đen sì, không phân biệt được là tro củi hay vết dầu, phía trên bên phải của mặt bếp treo vài miếng thịt khô đen thui và lạp xưởng hình thù kỳ lạ. Cách đó không xa có mấy con nhện đang giăng tơ.
Vại nước bên trái bếp tương đối sạch sẽ, được đậy bằng nắp gỗ, nhưng bao gạo bên cạnh bị mở bung ra, bên cạnh còn vương vãi vài hạt gạo trắng trộn lẫn với mùn cưa và bụi trên mặt đất.
Sau bếp lò có rất nhiều củi chất thành đống lộn xộn, còn có mấy cây nhỏ chưa được chặt cành lá rơi rớt tán loạn khắp nơi.
Mà dường như có thứ gì đó vẫn còn đang nóng hổi trong chiếc nồi lớn trên bếp, và mùi lạ mà Thẩm Thanh Đường ngửi thấy khi cậu bước vào cửa là phát ra từ đó.
Thẩm Thanh Đường bịt mũi, run rẩy đi về phía trước, chậm rãi nhấc nắp nồi lên, thấy trong nồi còn sót lại một ít thịt khô và rau khô luộc, bên cạnh là một bát cơm đã hơi ngả vàng.
Thịt khô và rau khô giống như xác khô, không thể phân biệt được màu sắc và hình dạng ban đầu, thậm chí cơm còn trông khô khốc và khó nuốt.
Thẩm Thanh Đường hít sâu một hơi, chậm rãi đặt nắp nồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể diễn tả— lúc sáng cậu còn tưởng rằng mình đã đánh giá thấp Tần Di, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ cậu đã đánh giá quá cao rồi.
Thói quen vệ sinh của Tần Di thậm chí còn tệ hơn cả những người bạn cùng phòng thời đại học.
Bây giờ nghĩ lại, những nơi mà cậu cho rằng Tần Di chưa lau dọn sạch, thực tế Tần Di đã cảm thấy bản thân đã lau dọn cẩn thận rồi.
So với nhà bếp này, quả thật là cách biệt một trời một vực.
Nhưng nhìn thấy Tần Di lén lút ăn loại đồ ăn này ở đây, lại còn mua đồ ăn vặt và cháo hảo hạng từ Quỳnh Nguyệt Lâu cho cậu, Thẩm Thanh Đường lại mềm lòng, thở dài một hơi, cuối cùng xắn tay áo bắt đầu giúp Tần Di dọn dẹp phòng bếp.
• •
Cũng may phòng bếp không lớn, bên cạnh còn có giếng nước nên Thẩm Thanh Đường không phải vất vả như cậu tưởng tượng.
Thức ăn trong nồi đương nhiên phải đổ hết, bếp lò cần được cọ rửa lại, sàn nhà cũng cần được lau chùi, Thẩm Thanh Đường bây giờ không còn sức để di chuyển đống củi, đành để qua một bên.
Sau khi dọn dẹp khoảng một giờ, trán và tóc Thẩm Thanh Đường ướt đẫm mồ hôi, cậu mới coi như dọn dẹp xong nhà bếp.
Sau đó, cậu ra ngoài sân hái một ít rau dại tươi mọc kế bên linh điền, đem về rửa sạch, sau đó cắt bỏ phần đen của thịt khô, lộ ra phần thịt đỏ bên trong rồi thái nhỏ, thêm dầu, muối và gạo, nấu một nồi cháo lớn.
Nguyên liệu có hạn, Thẩm Thanh Đường cũng không làm được món ăn nào ngon, nhưng trước mắt nhìn Tần Di ăn những thứ đó, cậu thực sự không đành lòng — chúng chẳng khác nào thuốc diệt chuột, ăn vào không sợ xảy ra chuyện sao.
Thật ra thịt khô này được làm từ thịt yêu thú Tần Di săn được, chất lượng thịt rất tốt, cũng rất béo.
Sau khi nấu một thời gian, trong nồi liền tỏa ra mùi thơm ngát.
Bởi vì nấu cháo lâu như vậy, Thẩm Thanh Đường thực sự rất mệt, vì vậy cậu nhặt một ít củi đốt nhét vào trong bếp, dọn dẹp một chút rồi trở về phòng nghỉ ngơi trước.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường vừa chạm gối đã ngủ bất tỉnh nhân sự.
Công việc này thực sự không để cho người làm mà.
• •
Nửa giờ sau
Thẩm Thanh Đường bị một trận la hét đánh thức, cậu nhíu nhíu mày, do dự mở mắt ra.
"Tần đại ca! Gặp quỷ rồi! Buổi sáng lúc chúng ta ăn cơm nhà bếp không giống như thế này!"
"Huynh học nấu ăn từ bao giờ vậy?"
"Tần đại ca, huynh đâu rồi? Huynh chạy đi đâu rồi?"
Đó là giọng nói của một người thanh niên, nghe vào tràn đầy tinh thần.
Nghe giọng nói của người thanh niên từ xa, Thẩm Thanh Đường đầu tiên cảnh giác, sau đó nhớ ra một chuyện.
Lúc này, cậu gác ngón tay lên trán, trầm tư một hồi, cuối cùng nhớ tới trong nguyên tác Tần Di hình như có một người đồ đệ, tên là Mộ Phi.
Người có thể dễ dàng ra vào động của Tần Di hẳn là Mộ Phi rồi.
Mộ Phi là cô nhi, được Tần Di nuôi nấng, hai người thường cùng nhau đi săn trong đội lính đánh thuê, tất cả tiền Mộ Phi kiếm được đều đưa cho Tần Di, Tần Di lo liệu cuộc sống cho y.
Sau này, Tần Di thành thân với Thẩm Thanh Đường và yêu cầu Mộ Phi dọn ra ngoài, Mộ Phi hình như có chút ghen tị?
Những chi tiết khác Thẩm Thanh Đường không nhớ rõ, nhưng bây giờ khi những đầu mối đã biết này được kết nối với nhau, tim Thẩm Thanh Đường như lệch đi một nhịp — chẳng lẽ đây là chuyện xưa của Trúc Mã và kẻ thứ ba từ trên trời rơi xuống sao?
Nhưng rất nhanh, Thẩm Thanh Đường lại cảm thấy nhẹ nhõm - theo cách nhìn của cậu, Tần Di và Mộ Phi đều là con nít, cậu cũng không định tranh đoạt ân huệ với Mộ Phi, bỏ đi, bỏ đi, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Vì vậy, Thẩm Thanh Đường từ từ đứng dậy, định gặp Mộ Phi trước.
Dù sao đi nữa, tương lai cả hai sẽ phải gặp nhau thường xuyên, giờ gặp nhau càng sớm càng tốt.
Bên ngoài, Mộ Phi còn đang kêu gào, hình như Tần Di còn chưa trở về.
Lúc này, Mộ Phi kêu mấy tiếng xong, chẳng thấy Tần Di xuất hiện, có chút hoang mang —— Tần Di lúc nãy nói sẽ trở về trước, sao giờ chẳng thấy đâu?
Nghĩ tới đây, Mộ Phi cau mày đi ra khỏi phòng bếp.
Y lơ đãng đi vào trong sân, đang muốn đi vào phòng ngủ, chợt nhìn thấy một bóng người mặc áo lam chậm rãi đi xuống bậc tam cấp.
Ống tay áo màu thiên thanh tung bay, để lộ lớp áσ ɭóŧ trắng như tuyết bên trong, chuỗi hạt châu Nam Hồng treo trước ngực, thanh nhã uyển chuyển.
Quan trọng nhất là cậu rất xinh đẹp, mày rậm, dáng người như tiên tử bước ra từ trong tranh.
Mộ Phi không tự chủ được khẽ mở to mắt.
Một lúc sau, đồng tử của y hơi co lại, cuối cùng cũng nhận ra thân phận của Thẩm Thanh Đường — nhưng lúc trước khi y nhìn trộm Thẩm gia, Thẩm Thanh Đường có vẻ không được ưa nhìn cho lắm?
Mộ Phi trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng có chút cảnh giác, một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe chậm rãi vang lên.
"Tiểu huynh đệ, cậu là bằng hữu của Tần Di à?"
Mộ Phi nghe thấy giọng nói này, trong lòng run lên, cảnh giác cũng mất đi một nửa, nhưng trong lòng vẫn có thành kiến với Thẩm Thanh Đường nên lúc này sắc mặt cũng không được tốt lắm, kiên quyết nói: "Ta là đệ đệ của Tần đại ca, ngươi là ai?"
Thẩm Thanh Đường cau mày, khẽ mỉm cười: "Ta là Thẩm Thanh Đường, đạo lữ của Tần đại ca ngươi, ngươi hẳn là đã nghe nói đúng không?"
Mộ Phi nhìn khuôn mặt trắng như tuyết đang tươi cười của Thẩm Thanh Đường, tâm thần chấn động, theo bản năng nói: "Ừm..."
Nhưng sau đó y liền tỉnh táo lại, nhíu mày, thay đổi lời nói: "Ta chưa từng nghe thấy."
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy trong mắt Mộ Phi lộ ra thần sắc kiêu ngạo, khẳng định đây chỉ là một tên nhóc, trong lòng cũng thoải mái hơn, lúc này nụ cười cũng dịu dàng hơn: "Chưa nghe nói cũng không sao. Hiện tại chúng ta cũng coi như đã quen biết."
"Tên đệ là gì?"
Mộ Phi:...
Mộ Phi thường có tính cách nóng nảy và bướng bỉnh, nhưng y lại là người bất lực nhất khi đối mặt với tính tình của Thẩm Thanh Đường.
Nhíu mày một hồi, Mộ Phi dùng sức phun ra hai chữ: "Mộ Phi."
"Nghe hay đấy, ý nghĩa của tên này thực sự rất hay." Thẩm Thanh Đường cười nói.
Mộ Phi đột nhiên được khen, sửng sốt một hồi, sau đó mím chặt môi, sắc mặt tuy cứng ngắc, nhưng lỗ tai càng ngày càng đỏ lại phản bội y.
Thẩm Thanh Đường vốn định nói thêm vài câu "viên đạn bọc đường" để Mộ Phi không còn thành kiến với mình nữa, không ngờ Mộ Phi lại là người không giỏi che giấu như vậy, nhất thời cười một tiếng.
Sợ Mộ Phi tiếp tục ngại ngùng, ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động, bình tĩnh chuyển chủ đề: "Tần đại ca của đệ còn chưa về sao?"
Mộ Phi đột nhiên tỉnh táo lại, sau đó cau mày lắc đầu: "Không phải. Huynh ấy rõ ràng nói sẽ trở về trước ——"
Nói đến đây, Mộ Phi giật mình, biết mình lỡ miệng, vội vàng không nói nữa.
Thẩm Thanh Đường thấy vậy khẽ nhíu mày, cười như có điều suy nghĩ, không hỏi thêm gì nữa mà nhẹ giọng nói: "Hắn chưa về thì cũng không cần đợi nữa, đã muộn rồi, nếu đệ đói bụng, xuống bếp ăn chút gì đi."
Thẩm Thanh Đường không nói thì thôi, vừa dứt lời khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Phi lại lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ.
"Ngươi nấu cháo trong bếp à?"
Thẩm Thanh Đường mỉm cười gật đầu.
Mộ Phi một mặt không thể tin: "Ngươi biết nấu ăn?"
Thẩm Thanh Đường cười cười, hỏi ngược lại: "Ta không thể biết nấu ăn à?"
Mộc Phi:...
• •
Sau một tách trà
Thẩm Thanh Đường không khỏi có chút buồn cười nhìn Mộ Phi ăn hết ba bát cháo lớn, bộ dáng như ma đói đầu thai, lúc này cậu mới tựa cằm, khẽ nói: "Từ từ ăn thôi, cũng đâu phải món ngon gì."
Mộ Phi khẽ ợ một cái, đặt bát cháo trong tay xuống, nước mắt lưng tròng kích động lắc đầu: "Thẩm ca, huynh không biết đâu, Tần đại ca nấu ăn thật sự rất kinh khủng!"
Thẩm Thanh Đường nghĩ đến thức ăn sáng sớm nhìn thấy trong nồi, cho rằng mình đã biết tỏng.
Nhưng lúc này, cậu cũng không tiện làm mất danh dự của Tần Di, cho nên chỉ yên lặng cười cười: "Hai người thường ngày ra ngoài săn bắn, cho nên Tần đại ca của đệ tự nhiên sẽ nấu nướng đơn giản thôi, đừng có trách hắn."
Khóe miệng Mộ Phi giật giật, y muốn nói Tần Di keo kiệt như vậy là vì để tiết kiệm tiền.
Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thanh Đường, Mộ Phi do dự một chút, cuối cùng mím môi nuốt xuống dự định của mình, chỉ thấp giọng hỏi: "Thẩm ca, sau này... huynh sẽ tiếp tục nấu ăn phải không?"
Thẩm Thanh Đường hơi giật mình, sau khi nhìn vào ánh mắt mong đợi của Mộ Phi, cậu cười nhẹ: "Nếu đệ thích ăn, ta sẽ nấu mỗi ngày."
Mộc Phi lập tức nhe răng cười, lộ ra một hàng răng trắng.
Nhìn thấy nụ cười phấn khởi của Mộ Phi, trong lòng Thẩm Thanh Đường rất vui, vừa định hỏi Mộ Phi về Tần Di lần nữa thì ngoài cửa truyền đến một vang trầm đυ.c.
Thẩm Thanh Đường và Mộ Phi đồng thời quay đầu lại nhìn.
Tần Di vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, hắn vừa mới ném một gói đồ nặng nề xuống đất, lẳng lặng nhìn về bên này.
Mộc Phi nhìn thấy Tần Di xuất hiện, liền lặng lẽ liếc nhìn cháo thịt cách đó không xa chỉ còn lại một nửa trong nồi, không khỏi có chút áy náy, không dám nói nữa.
Thẩm Thanh Đường chủ động đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Di, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi: "Sao chàng về muộn thế?"
Đôi mắt đỏ sậm của Tần Di vốn đã ẩn chứa một chút lạnh lùng, nhưng khi Thẩm Thanh Đường đi đến bên cạnh, ngẩng đầu lên, chỉ dùng lông mày và ánh mắt dịu dàng cười với hắn, hắn trầm mặc một lát, mới lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt đáp: "Tạm thời có chút chuyện."