Kết thúc nụ hôn, Thẩm Thanh Đường thở hổn hển một hồi, lặng lẽ tựa vào trong lòng Tần Di.
Cậu lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ và ổn định của Tần Di, cảm nhận được cánh tay nóng bỏng và rắn chắc của Tần Di quanh eo mình, cảm thấy cả người thật ấm áp.
Lúc này, Tần Di yên lặng ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Những lời của Thẩm Thanh Đường đã thức tỉnh hắn.
Hắn không cần phải tự làm khó mình nữa.
Dù sao tu luyện đối với hắn mà nói dễ như ăn cơm, cực khổ mấy cũng không thành vấn đề.
Nếu có thể đạt được thứ hạng, Thẩm Thanh Đường sẽ rất vui, hắn cũng không cần phiền não nữa.
Nghĩ đến đây, Tần Di lại cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Đường trong lòng, không khỏi muốn nói cho Thẩm Thanh Đường biết, chuyện này hắn rốt cục cũng thông suốt rồi.
Đúng lúc này Thẩm Thanh Đường cũng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt va nhau, Thẩm Thanh Đường mỉm cười, sau đó đưa tay chạm vào khuôn mặt gầy gò tuấn tú của Tần Di, nhẹ nhàng nói: “Lan Đình không chui vào ngõ cụt nữa rồi?”
Tay của Thẩm Thanh Đường mềm mại nhẵn mịn, Tần Di bình tĩnh nói: “Ừm, em nói đúng, ta nghĩ thông suốt rồi.”
“Nếu muốn dài lâu, thật sự không nên ở lại thành Lăng Dương.”
Thẩm Thanh Đường thích nhất là thái độ thản nhiên không ngụy biện của Tần Di, lúc này cậu không khỏi khẽ cười, lại quấn quýt lấy hắn, nắm tay hắn, ngẩng mặt lên làm nũng.
Tần Di mấy ngày nay bị lạnh nhạt, lúc này dường như đã được bù đắp bởi nụ cười tươi như hoa của Thẩm Thanh Đường, mây mù trong lòng hắn đột nhiên tan biến, hắn không khỏi cảm thấy lúc đầu mình suy nghĩ quá nông cạn.
Do dự một chút, Tần Di muốn xin lỗi Thẩm Thanh Đường, nhưng Thẩm Thanh Đường lập tức phát hiện ý đồ của hắn, sau đó cười đưa tay đè lên môi Tần Di, lắc đầu nói: “Suỵt, em không muốn nghe mấy lời sáo rỗng.”
Ánh mắt Tần Di khẽ động, hắn nhướng mày, giống như đang hỏi Thẩm Thanh Đường – em muốn ta làm gì?
Đôi mắt Thẩm Thanh Đường trong veo, cậu chỉ nhìn vào mắt Tần Di, nhẹ nhàng nói: “Muốn Lan Đình ôm em thêm một lúc nữa là được rồi.”
Trong mắt Tần Di lóe lên một tia sáng, sau đó chậm rãi ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường.
Một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc đen nhánh của Thẩm Thanh Đường, thân hình gầy yếu nhẹ như mây, lại mềm mại ấm áp trong vòng tay hắn.
Hai người ôm nhau, lúc này tất cả rào cản giữa bọn họ đã được phá vỡ hoàn toàn.
Trong nhất thời, bầu không khí trong phòng yên tĩnh dịu êm, khiến lòng người dễ chịu hơn nhiều so với sự cô đơn trước đây.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Đường đang ở trong lòng Tần Di đột nhiên ngẩng đầu lên, ghé sát vào tai Tần Di thì thầm gì đó.
Tần Di nghe xong lời này, sắc mặt khẽ biến, sau đó cau mày nói: “Thật sự có thể sao?”
Thẩm Thanh Đường thản nhiên cười: “Chàng yên tâm, chuyện có lợi như vậy, phụ thân sẽ hiểu mà.”
Tần Di trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi siết chặt tay Thẩm Thanh Đường, ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói: “Nếu như lần này thật sự thành công, chuyện gì ta cũng sẽ nghe lời em.”
Nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường càng thêm rạng rỡ.
• •
Sau đó, lại là ba ngày tu luyện yên bình.
Ngày thứ tư, Thẩm Đình gọi Thẩm Thanh Đường tới.
Bởi vì số lượng người được đề cử cấp cho mỗi Trúc Cơ đã giảm xuống, theo lý mà nói, ba vị trí của Thẩm Đình lần lượt là Tần Di, Thẩm Thanh Ngạn, và một người còn lại, có rất nhiều tu sĩ muốn mua lại của ông.
Thẩm Đình đến tìm Thẩm Thanh Đường chỉ để thảo luận về chuyện danh sách.
Cùng lúc, ông còn có vài lời trong lòng muốn nói riêng với Thẩm Thanh Đường.
Vì vậy, khi Thẩm Thanh Đường bước vào, Thẩm Đình liền đóng cửa lại.
Nhìn thấy Thẩm Đình đóng cửa, tim Thẩm Thanh Đường như ngừng đập, cậu biết cuộc nói chuyện này có thể không đơn giản như vậy.
Nhưng cậu vẫn mỉm cười, bình tĩnh nhìn Thẩm Đình nói: “Phụ thân muốn nói gì với Đường nhi?”
Thẩm Đình nhìn Thẩm Thanh Đường với ánh mắt nghiêm túc: “Đường nhi, Thanh Ngọc Kiếm Tông chỉ thu nhận tu sĩ dưới 20 tuổi. Trước đó ta đã hỏi thăm, trong số mười tòa thành trực thuộc Thanh Ngọc Kiếm Tông, tất cả tu sĩ trong vòng 20 tuổi đổ lại, Luyện Khí tầng năm trở lên chỉ có 20 người, Luyện Khí tầng bảy trở lên cũng chỉ có ba người, bản thân Tần Di có thiên phú cực kỳ tốt, lọt vào năm thứ hạng đầu là chuyện chắc ăn rồi.”
Thẩm Thanh Đường có chút kỳ quái: “Chuyện này không phải rất tốt sao?”
Thẩm Đình trầm mặc một hồi, đi tới đi lui vài lần, cuối cùng lo lắng nói: “Đường nhi, các trưởng lão ngoại môn của Thanh Ngọc Kiếm Tông đều bắt đầu từ Kim Đan, còn các trưởng lão nội môn đều là đại nhân vật kỳ Nguyên Anh, nếu Tần Di có thể bái sư thành công, thực sự sẽ một bước lên trời.”
“Phụ thân cảm thấy chỗ nào không ổn cứ nói thẳng đi.” Thẩm Thanh Đường đoán được Thẩm Đình đang nghĩ gì, nhưng không trực tiếp vạch trần.
Thẩm Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đây, chuyện đệ tử bái nhập nội môn Thanh Ngọc Kiếm Tông rồi bỏ rơi đạo lữ không phải ít, tu vi của con bây giờ lại thấp, tuy nói con có thể lấy thân phận đạo lữ để đi cùng hắn, nhưng chỉ cần hắn thay lòng đổi dạ, liền có thể vứt bỏ con nhưng vứt cọng rơm ngọn cỏ, cũng sẽ không có ai đứng ra chủ trì công đạo cho con.”
Sau khi Thẩm Đình nói xong, căn phòng rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường khẽ rũ hàng mi dài, nhìn không ra biểu cảm.
Thẩm Đình nhìn dáng vẻ của Thẩm Thanh Đường, trong lòng vừa lo lắng vừa bất lực, chỉ có thể nói tiếp: “Không phải ta không tin tưởng Tần Di, chỉ là lòng người hay thay đổi, Đường nhi nếu con chịu ở lại thành Lăng Dương, phụ thân có thể làm chỗ dựa cho con cả đời, cho dù Tần Di—— “
“Phụ thân, những vấn đề này, thực ra con đã từng nghĩ rồi.”
Thẩm Đình bỗng giật mình.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường mới chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt trong veo: “Cho nên lần này cho dù người không tìm con, con cũng sẽ đến tìm người. Chính là chuyện liên quan đến vị trí cuối cùng.”
Thẩm Đình khẽ nhíu mày: “Ý của con là?”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, bước tới, ghé vào tai Thẩm Đình nói mấy câu.
Thẩm Đình không khỏi mở to hai mắt: “Con xác định, lỡ như Tần Di thất hứa thì sao?”
Thẩm Thanh Đường vẻ mặt bình tĩnh kiên quyết: “Chàng ấy sẽ không thất hứa.”
Thẩm Đình nhìn vào đôi mắt trong sáng dịu dàng của Thẩm Thanh Đường, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đấm bàn hung ác nói: “Thôi được, dù sao Trúc Cơ cũng là do tụi con giúp ta kiếm được, lần này cứ nghe lời con vậy.”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười: “Cám ơn phụ thân.”
• •
Cuộc thi sắp cận kề, nhưng mọi người đều cảm thấy rất lạ.
Bởi vì danh sách đề cử của các gia tộc khác về cơ bản đều có thể đoán được đó là ai, nhưng hai vị trí của nhà họ Thẩm đã được định rồi, còn vị trí cuối cùng được cho là đã bán đi, tuy nhiên, không có tu sĩ nào ở thành Lăng Dương mua lại của họ.
Nhiều người suy đoán liệu có phải Thẩm Đình đã bán vị trí này cho các tu sĩ đến từ thành khác với giá cao hơn không.
Nhưng loại hành vi này bị thành Lăng Dương nghiêm cấm, bởi vì bọn họ sợ tài nguyên chảy ra ngoài, số lượng nhân tài trong thành sẽ giảm xuống.
Dần dần, tin đồn ngày càng ầm ĩ, Lục Tu không thể ngồi yên được nữa, thậm chí còn đến Thẩm phủ để hỏi thăm.
Cuối cùng, Thẩm Đình rất bình tĩnh, tuyên bố rằng suất này chắc chắn không rơi vào tay tu sĩ bên ngoài thành Lăng Dương, nếu giống như lời đồn, Lục Tu có thể hủy bỏ suất của họ trong cuộc thi.
Lục Tu đã nhận được sự đảm bảo của Thẩm Đình, ông ấy cũng không hỏi thêm bất kỳ câu nào.
Nhưng sau đó, một giả thuyết khác lan truyền trong thành.
Nói rằng Thẩm Đình thương con nên nóng lòng muốn cho Thẩm Thanh Đường vị trí kia, chỉ để Thẩm Thanh Đường và Tần Di sống cùng nhau.
Sau khi tin tức truyền ra, thí sinh của ba gia tộc còn lại mới thở phào nhẹ nhõm – nếu là vậy, Thẩm Thanh Đường tất nhiên sẽ báo danh vào ngoại môn, không tham gia thi đấu, đồng thời họ sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Về phần Tần Di và Thẩm Thanh Ngạn, nếu một nhóm ba người sẽ không quá khó khăn khi đối phó với hai người họ.
Ai bảo Thẩm gia trước kia có một đoạn thời gian nghèo túng, chuẩn bị này kia sao bằng bọn họ được.
Thậm chí có một số người ở thành trấn khác đã thăm dò được Tần Di là một tán tu Luyện Khí tầng bảy.
Dù sao thì trong ba người Luyện Khí tầng bảy, ngoại trừ Tần Di, hai người còn lại đều là con cháu thế gia có xuất thân cực kỳ cao quý, nội công thâm hậu, không ai dám vượt qua họ.
• •
Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày tranh tài.
Mà bên trong Thẩm phủ lại vô cùng yên tĩnh.
Trước cổng mật thất Thẩm gia, có ba người đang lo lắng chờ đợi.
Tần Di, Thẩm Thanh Ngạn, Mộ Phi.
Sau khi Mộ Phi biết được Thẩm Thanh Đường vậy mà đã xin Thẩm Đình một vị trí cho y, y đã rất ngạc nhiên và biết ơn.
Mặc dù Thẩm Thanh Đường liên tục nói với y rằng chỉ có cách này mới có thể đạt được lợi ích tối đa, nhưng Mộ Phi vẫn cảm thấy mình đã chiếm được một món hời lớn.
Dù sao nếu đưa vị trí đó ra bán đấu giá, ít nhất cũng được hàng chục nghìn viên linh thạch hạ phẩm.
Thẩm Thanh Đường nói cho liền cho, thật sự quá hào phóng.
Hào phóng như vậy, y cũng không biết phải làm thế nào để đền đáp.
Y chỉ có thể nghe theo lời của Thẩm Thanh Đường, nhất định ngày mai y sẽ giúp Tần Di giành được vị trí đầu tiên.
Bây giờ, điều họ đang chờ đợi là Thẩm Đình đang tẩy kinh phạt tủy cho Thẩm Thanh Đường.
Mặc dù cơ thể Thẩm Thanh Đường hấp thụ linh khí dồi dào nhưng tiêu hóa lại vô cùng khó khăn, dù sao thực vật tấn công cậu lần trước ít nhất cũng là Luyện Khí tầng sáu.
Một chút bất cẩn cũng có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Nếu muốn trong thời gian ngắn ổn định đột phá, nhất định phải tẩy kinh phạt tủy, mở rộng kinh mạch, tăng cường dung lượng của kinh mạch, mới có thể nâng cao cảnh giới của mình.
Chỉ là quá trình đó vô cùng đau đớn.
Hiện tại đã qua một canh giờ, trong mật thất vẫn không có động tĩnh gì, cũng không biết tẩy kinh phạt tủy cần bao lâu.
Cuối cùng, Tần Di rốt cục chịu không nổi, đứng dậy đi về phía cửa mật thất.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Ngạn vội vàng kéo Tần Di lại, trầm giọng nói: “Đừng nóng vội, nóng vội cũng vô dụng.”
Tần Di dừng một chút: “Ta không có ý định đi vào.”
Thẩm Thanh Ngạn hơi sửng sốt.
“Đợi em ấy ở đây sẽ nhanh hơn.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Ngạn khẽ động, trầm mặc một lát mới gật đầu: “Vậy ta cũng đợi ở đây.”
Cũng không biết qua thêm bao lâu.
Màn đêm mát mẻ mang theo một chút ẩm ướt chậm rãi tràn ngập toàn bộ sân viện, gió nhẹ thổi qua, hơi lạnh cơ hồ có thể thổi vào trong xương cốt người.
Mấy lần trăng từ từ ra khỏi mây rồi lại chui vào.
Cuối cùng, cánh cửa gỗ của mật thất mở ra với một tiếng cọt kẹt.
Thẩm Đình ôm Thẩm Thanh Đường cả người tái nhợt và ướt đẫm mồ hôi lạnh ra ngoài.
Thẩm Thanh Đường lúc này tiều tụy đến cực điểm, đôi môi mỏng bị cắn nát chảy rất nhiều máu, tóc mái hai bên thái dương ướt đẫm, hàng mi dài ướŧ áŧ che đi đôi mắt đẹp, cậu chỉ biết cuộn tròn trong lòng Thẩm Đình, khẽ run rẩy.
Thấy Thẩm Thanh Đường như vậy, ba người bất giác giật thót.
Nhưng Tần Di là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn lập tức tiến lên hai bước, đoạt lấy Thẩm Thanh Đường từ trong lòng Thẩm Đình, hắn không thèm để ý đến tôn ti trật tự, tức giận nói với Thẩm Đình: “Sức khỏe của em ấy không tốt, sao có thể để em ấy tiến thẳng lên Luyện Khí tầng ba?!”
Đối mặt với chất vấn của Tần Di, Thẩm Đình sắc mặt tái nhợt, khóe môi mấp máy, nhất thời có chút suy sụp.
Ngược lại, Thẩm Thanh Đường đang ở trong lòng Tần Di, nghe thấy giọng nói tức giận của Tần Di, cậu run rẩy mở mắt ra, kéo nhẹ ống tay áo của Tần Di, thấp giọng nói: “Đừng trách phụ thân, là do em yêu cầu.”
Tần Di sửng sốt.
Lòng hắn chợt chua xót, khó chịu vô cùng.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng tựa khuôn mặt trắng nhợt đẫm mồ hôi lạnh vào ngực Tần Di, nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Lan Đình, em mệt quá, chàng ôm em đi tắm rửa trước nhé.”
Tần Di trong lòng mềm nhũn, hắn tận lực nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Được.”
Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường, xoay người lặng lẽ rời đi.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn nhìn hai người họ rời đi, trầm mặc một hồi, cuối cùng quay người, nhìn Thẩm Đình nói: “Phụ thân, Luyện Khí tầng hai đã đạt tiêu chuẩn tới Thanh Ngọc Kiếm Tông, tại sao-“
Thẩm Đình trầm giọng nói: “Đường nhi nói như vậy càng an toàn hơn.”
Thẩm Thanh Ngạn ngẩn ra, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
• •
Trong phòng Thẩm Thanh Đường
Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường, người đã mất hết sức lực, từng chút một chìm vào bồn tắm thuốc bốc khói.
Thẩm Thanh Đường mềm nhũn ôm lấy vai Tần Di, dựa vào ngực hắn, đôi mắt ướŧ áŧ nửa nhắm nửa mở, phờ phạc mang theo chút mệt mỏi.
Nước ấm rất nhanh thấm vào quần áo của hai người, nhưng khi ôm nhau, lại không có một chút cảm giác thân mật nào, chỉ có một loại ấm áp yên tĩnh.
“Thật ra, em không cần phải làm như vậy, ta sẽ cố gắng hết sức để đạt thứ hạng đầu tiên.” Tần Di vòng tay ôm Thẩm Thanh Đường mềm nhũn vào trong lòng, rốt cuộc nhịn không được, trầm giọng nói
Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại dựa vào trong ngực Tần Di, khẽ cười, hàng mi dài run lên: “Nhưng em không muốn liên lụy chàng…”
Tần Di sửng sốt.
“Thanh Ngọc Kiếm Tông có rất nhiều người tài giỏi, em không muốn chàng bị người ta nói là đã cưới phải một đạo lữ vô dụng.”
“Em cũng không muốn không theo kịp bước chân chàng.”
Nói xong, Thẩm Thanh Đường ho khan vài cái, nhíu mày, hiển nhiên có chút không thoải mái.
Bàn tay để ở dưới nước của Tần Di lẳng lặng nắm chặt thành nắm đấm, không khỏi có chút tức giận: “Em không tin tưởng ta như vậy sao?”
Thẩm Thanh Đường không nói nữa, chỉ khẽ hít thở, giống như đang ngủ say.
Tần Di cảm nhận được tình hình của Thẩm Thanh Đường, trong lòng trầm xuống, theo bản năng hắn muốn xem xem Thẩm Thanh Đường có ngất đi hay không.
Kết quả là hắn vừa cúi đầu xuống, Thẩm Thanh Đường đột nhiên mở mắt ra, hôn lên má hắn một nụ hôn mềm mại ướŧ áŧ.
Tần Di sửng sờ.
Sau đó, hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Đường lại nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười, khàn giọng nói với giọng điệu lười biếng mệt mỏi như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Ngoan nào, em buồn ngủ rồi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp……”
Tần Di: …
Cuối cùng, Tần Di nhíu mày, mím môi, yên lặng ôm Thẩm Thanh Đường vào lòng, cằm nhẹ nhàng đặt lên mái tóc mềm mại của Thẩm Thanh Đường.
“Đừng đối xử với ta như một đứa trẻ.” Hắn trầm giọng nói.
Giọng điệu bất lực và có chút cay đắng.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Tần Di còn tưởng rằng Thẩm Thanh Đường đã ngủ, liền nghe thấy một giọng nói rất nhỏ nhẹ mềm mại.
“Ừm… Lan Đình là một người đàn ông, không phải một đứa trẻ.”
Trái tim Tần Di run rẩy một cách khó hiểu, qua một lúc mới thở dài một hơi, áp sườn mặt của mình vào bên mặt Thẩm Thanh Đường.