Khi Tần Di và Mộ Phi đến sảnh chính của Thẩm phủ, Thẩm Đình đang đối đầu với gia chủ của Mộ gia và Lục gia với vẻ mặt không hài lòng.
Mộ Thận, gia chủ Mộ gia, Lục Tu, gia chủ Lục gia kiêm thành chủ thành Lăng Dương, một người là Trúc Cơ từng thứ nhất, người kia là Trúc Cơ tầng ba, cộng với Thẩm Đình, người vừa mới tiến lên Trúc Cơ tầng hai.
Ba Trúc Cơ chỉ đứng ở đó mà khí thế đã cực kỳ bức người, hạ nhân chỉ dám đứng ngoài cửa mà vẫn bị uy áp làm cho sắc mặt trắng bệch.
Đương nhiên, Trần Nhạc cũng đến, với tư cách là nhân chứng chủ chốt, lão ta đương nhiên phải đến.
Mà lần này lão ta cũng lấy danh dự của mình như một sự đảm bảo để xúi giục Mộ Thận đi tìm Lục Tu đến trấn áp Thẩm Đình với tư cách là thành chủ.
Nếu không, chỉ có một mình Mộ gia tới đây, Thẩm Đình e là sẽ không nể mặt.
Tần Di và Mộ Phi vừa xuất hiện, ngoại trừ Thẩm Đình, ba cặp mắt khác lập tức đổ dồn vào họ.
Mộ Phi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều Trúc Cơ như vậy, khí thế bức người này khiến người thường ngày tùy tiện như y giờ phút này cũng hơi co rúm lại.
Nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp cùng vẻ mặt lãnh đạm của Tần Di, Mộ Phi vẫn yên lặng đứng thẳng—— thua người không thua trận, không thể để mất mặt!
Lục Tu vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng Trần Nhạc và Mộ Thận liên tục nhấn mạnh sự kỳ lạ của Tần Di và Mộ Phi, còn nói lần này Thẩm Đình tiến giai thuận lợi là nhờ có sự giúp đỡ của những tên tà tu này, ngộ nhỡ sau này Thẩm Đình cũng trở thành tà tu, thì thành Lăng Dương coi như tiêu rồi.
Lục Tu biết Mộ Thận mặc dù có chút mưu mô, luôn gây rối với nhà họ Thẩm, nhưng gã sẽ không bất cẩn trong những vấn đề lớn, nhìn thấy gã liên tục nhấn mạnh điều này, ông ấy không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Suy nghĩ một chút, ông ấy vẫn đến đây.
Tần Di và Mộ Phi vừa xuất hiện, Lục Tu và Mộ Thận tự nhiên nhìn họ ngay lập tức.
Nhưng nhìn lướt qua như vậy, Lục Tu và Mộ Thận trước tiên không phát hiện ra điều gì bất thường, vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên cổ quái.
Thẩm Đình trước đó đã xác minh thân phận Tần Di cùng Mộ Phi, đương nhiên lúc này hoàn toàn tin tưởng con rể, nhìn thấy Tần Di xuất hiện, liền thản nhiên cười nói: “Hai đứa tới rồi, cũng không biết Lục thành chủ và Mộ gia chủ nghe phải lời nhảm nhí gì, cho rằng hai đứa là tà tu, còn ngự giá thân chinh đến đây kiểm chứng, thật sự là buồn cười.”
Nói xong, Thẩm Đình lạnh lùng liếc nhìn Trần Nhạc ở bên cạnh.
Khi Trần Nhạc nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Đình, lão ta không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy và nói một cách giận dữ: “Hai tên họ Tần và họ Mộ này thực sự là tà tu! Thẩm gia chủ đã tiến kỳ Trúc Cơ rồi mà sao vẫn bị che mắt? Chẳng lẽ ông đã nhận lợi ích gì từ bọn tà tu này?”
Thẩm Đình sắc mặt khẽ biến, vừa định nói chuyện, Lục Tu ở bên cạnh liền nhẹ phất tay một cái.
“Đừng tranh cãi nữa.”
Linh khí trong phòng đột nhiên ngưng tụ, uy áp từ từ trút xuống.
Vẻ mặt của Thẩm Đình và Trần Nhạc hơi thay đổi, đều ngừng nói chuyện.
Lục Tu được xem là một Trúc Cơ có uy tín lâu năm, căn cơ thâm hậu, quả thực không thể so sánh với họ.
“Có phải là tà tu hay không, ta thử một chút liền biết.” Lục Tu nhàn nhạt nói.
Thẩm Đình vừa định mở miệng trấn an Lục Tu, thanh âm lạnh lùng của Tần Di khẽ vang lên: “Thành chủ cứ việc tra xét, nếu là tà tu, Tần Di ta liền tự sát tại đây.”
Tần Di vừa mở miệng, sắc mặt những người khác lập tức biến đổi.
Theo đạo lý mà nói, Tần Di là tiểu bối, nếu Lục Tu không mở miệng, hắn không có tư cách nói trước.
Đặc biệt là khi hắn nói những lời khıêυ khí©h như vậy.
Nhưng bọn họ không biết, là Tần Di cố ý.
Chỉ có cách này, mới khiến cho Lục Tu tập trung toàn bộ sự chú ý vào hắn.
Nếu đối phó với Mộ Phi, hắn sợ Mộ Phi sẽ bại lộ bí mật.
Vì vậy, nói xong câu này, Tần Di đổ thêm dầu vào lửa: “Nhưng nếu Tần Di không phải tà tu, thành chủ tính thế nào?”
Sau khi Tần Di nói điều này, ngay cả Thẩm Đình, người luôn lỗ mãng và nóng nảy, cũng trở nên vô cùng khó coi.
Chưa kể những người khác.
Từ khi Lục Tu làm thành chủ, ông ấy chưa từng thấy tu sĩ trẻ tuổi nào ngạo mạn như Tần Di, lúc này ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Phải hay không phải? Ta tra xong rồi nói.”
“Tần Di chỉ là muốn công bằng, thành chủ không chấp thuận sao?”
Vẻ mặt của Lục Tu ngày càng khó coi.
Nhưng từng câu từng chữ của Tần Di nhắc nhở ông, thân là thành chủ, không nên vì tư lợi mà trái luật.
Cuối cùng, Lục Tu lạnh lùng nhìn Tần Di, trầm giọng nói: “Được, nếu như ngươi không phải tà tu, ta sẽ tự mình đi xử lý những kẻ tung tin tức đó.”
“Không cần tự mình ra tay, chỉ cần thành chủ tuyên bố với toàn thành Tần Di không phải tà tu, đã đủ chứng minh Tần Di trong sạch —— “
“Nực cười! Ngươi chỉ là Luyện Khí tầng bảy, ngươi có tư cách gì để thành chủ chứng minh ngươi trong sạch?”
Tần Di thờ ơ, nhưng không nói gì, thậm chí không thèm nhìn Trần Nhạc.
“Đủ rồi!” Lục Tu sắc mặt cực kỳ khó coi — ông nhìn Trần Nhạc bày ra vẻ mặt tức giận cùng hung ác, mơ hồ cảm thấy lần này bản thân đến nhầm rồi.
Nhưng đã đến rồi, Lục Tu không thể cứ như vậy rời đi, ông ấy luôn cảm thấy Trần Nhạc sẽ không đem loại chuyện này ra đùa giỡn.
Có lẽ Tần Di chỉ đang mạnh miệng?
Nghĩ đến đây, Lục Tu lại nhìn Tần Di thật sâu, Tần Di mặt không biểu tình đối mặt với ông.
Cuối cùng, Lục Tu trầm giọng nói: “Được, ta đáp ứng thì có làm sao, nếu ngươi không phải tà tu, ta sẽ tuyên cáo với thành Lăng Dương, trả lại trong sạch cho ngươi!”