Lâm Độ đứng giữa đám đông, xung quanh toàn là micro và máy quay, liên tục có câu hỏi phỏng vấn được đưa ra, hơn nữa càng lúc càng vô lý và sắc bén.
"Xin hỏi tại sao cậu lại chấp nhận quy tắc ngầm? Có phải vì muốn có nguồn tài nguyên tốt hơn không?!"
Ban đầu tâm trạng của Lâm Độ vốn còn khá là bình tĩnh, nhưng cậu bị câu hỏi này chọc giận , đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào phóng viên vừa đặt câu hỏi, cúi mắt đáp lại từng chữ một: "Tôi đã nói, đối với những tin đồn vô căn cứ, tôi sẽ kiện ra pháp luật, tôi nói được làm được."
Lúc cậu nói câu này, vẻ mặt nghiêm túc, toát ra khí chất cô đơn và quyết liệt, mấy phóng viên đang háo hức muốn tìm tin hot đều không dám lên tiếng, hiện trường có sẵn máy quay, ai đặt câu hỏi gì đều rõ ràng, nếu Lâm Độ quyết tâm kiện họ vì xâm phạm quyền danh dự, chưa chắc họ có thể chịu đựng nổi.
Huống hồ câu hỏi này thực sự quá đáng.
Phóng viên kia thấy Lâm Độ bị ném trứng cũng không nổi giận, nghĩ đến yêu cầu của người phía sau, liền muốn hắt thêm chút nước bẩn, nếu có thể khiến Lâm Độ tức giận thì tốt, không tức giận cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ Lâm Độ lại cứng rắn như vậy?
Gã ta cũng không dám hỏi thêm nữa, lúng túng lùi về phía sau.
Gã ta lùi lại, vệ sĩ mà trợ lý Từ nhân cơ hội chen vào, mấy người to con sức mạnh lớn cũng không cần máy quay, dễ dàng chen vào phía trước, bảo vệ Lâm Độ đi ra ngoài.
Đám đông xô đẩy, Lâm Độ bị chen giữa, dù có người chắn phong viến cho cậu thì cũng không dễ chịu lắm, cậu được bảo vệ dẫn vào tòa nhà bên cạnh, phóng viên đều bị chặn ngoài cửa, cậu đi theo vệ sĩ xuống tầng hầm để xe, có người dẫn cậu lên một chiếc xe.
Lâm Độ thở phào nhẹ nhõm, khí lạnh trong xe giúp cậu giảm bớt cảm giác bực bội. Lâm Độ liếʍ liếʍ đôi môi tái nhợt vì thiếu nước, cậu hơi nhớ đến chiếc bánh kem mà mình đã mua nhưng chưa kịp ăn.
Đêm cậu đi ngủ là đêm trước Trung Thu, Trung Thu là một ngày lễ không lớn cũng không nhỏ, cũng chính là sinh nhật của Lâm Độ, cậu đã tự mua một chiếc bánh kem trước đó, chiếc bánh kem nhỏ xinh rắc đầy hạnh nhân và mảnh sô cô la, trên bánh đầy dâu tây, chính giữa đặt một tấm biển, viết bằng mứt:
"Chúc Lâm Độ hai mươi ba tuổi sinh nhật vui vẻ"
Thật đáng tiếc còn chưa kịp ăn.
Lâm Độ thở dài, tựa lưng vào ghế, trong xe chỉ có mình cậu, tài xế vẫn chưa đến, Lâm Độ nghĩ có lẽ công ty đã tạm thời đến cứu nguy, thời gian quá gấp không chuẩn bị kịp.
Cậu cho rằng đó là công ty giải trí mà nguyên chủ đã ký hợp đồng đã cử người đến giải cứu mình, đây là suy đoán hợp lý nhất.
Cậu không phải là nguyên chủ, chỉ là một độc giả đã đọc qua cuốn sách, sau khi xuyên đến, cốt truyện cũng thay đổi, trong tiểu thuyết, nguyên chủ tức giận chửi thề và đánh người, sau đó được xe của công ty đưa về.
Lý do cậu nhớ rõ là vì nguyên chủ và mình cùng tên cùng họ, khi Lâm Độ đọc tiểu thuyết đã đặc biệt chú ý đến tình tiết vật hi sinh nam phụ này.
Nếu biết đọc sách xong sẽ xuyên vào trong sách, lại còn thành vật hi sinh nam phụ, Lâm Độ chắc chắn sẽ không mở cuốn sách đó ra.
Không có ai, Lâm Độ không muốn duy trì vẻ lạnh lùng bên ngoài, cậu hơi thả lỏng cơ thể, tóc mái đen lòa xòa rũ xuống, đầu thoải mái ngẩng về sau, thoải mái khoe dáng cổ thon dài, môi hơi mở ra một chút, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Cảm giác xa cách tan biến đi nhiều, tự nhiên toát ra chút bất lực và mong manh, rất hấp dẫn.
Lạc Viêm mở cửa xe và thấy cảnh tượng này, như một bức tranh đẹp đang tĩnh lặng, tiếc là người đẹp trong tranh bị anh làm giật mình, thấy anh liền lập tức tỉnh táo, tự mình khoác lên lớp vỏ lạnh lùng.
Lạc Viêm nhướng mày đóng cửa xe, thuận tay rút một tờ giấy trong hộp giấy, lúc nãy anh lên lấy tài liệu không may chạm vào chút nước.
Lạc Viêm lau rất cẩn thận, bàn tay dài và mạnh mẽ cầm giấy lau, cẩn thận lau sạch từng ngón tay.
Bệnh ám ảnh cưỡng chế, Lâm Độ nhìn hành động của anh và kết luận.
Không gian trong xe rất rộng rãi, nhưng người đàn ông cao lớn này vừa vào, cả không gian như bỗng chốc trở nên chật chội, Lâm Độ âm thầm quan sát người đàn ông này, người đàn ông có vẻ ngoài rất đẹp trai, không phải kiểu tinh xảo mà khuôn mặt sắc nét, dưới đôi lông mày cao ngạo là đôi mắt sâu thẳm, đẹp trai và phong độ, chỉ là khí thế quá mạnh, lạnh lùng và nghiêm nghị.
Sẽ là ai nhỉ? Không phải là nghệ sĩ cùng công ty chứ, Lâm Độ không chắc chắn lắm.