Lâm Độ là người đọc sách rất cẩn thận, tiểu thuyết cũng không ngoại lệ, bởi vì phần bình luận của cuốn sách này rất thú vị, Lâm Độ đọc xong một chương còn lật ra xem phần bình luận, vì vậy rất nhiều chi tiết nhỏ đều nhớ được, trong đó có một chương chuyển góc nhìn đã viết về bà Lạc đi đến Bệnh viện Bách Hợp, lúc đó Lâm Độ còn nghĩ tác giả đặt tên thật là tùy tiện, Bệnh viện Bách Hợp, lại vừa đúng là tên của loài hoa mà cậu thích.
Lâm Độ gần như ngay lập tức chuẩn bị mở cửa nói với Lạc Viêm chuyện này, người kia bị Lạc Uyển Nhu đưa đi, rất có thể là đưa vào bệnh viện này! Cậu vừa chạm tay vào tay nắm cửa, liền dừng lại.
Cậu làm sao để giải thích lý do mình biết được chuyện này đây?
*
Lạc Viêm ngồi trên ghế sofa, tay đỡ trán, từ trong phòng tắm vẳng ra tiếng nước chảy, cửa sổ mở hở một khe, gió lùa vào.
Anh bất chợt nhớ lại cảnh tượng Lâm Độ quỳ gối dưới bài vị nói chuyện ở sân sau.
Lâm Độ hỏi anh tại sao lại tin tưởng cậu? Tại sao lại giúp đỡ cậu?
Anh nói là vì mối quan hệ hôn nhân giữa bọn họ nên anh phải bảo vệ cậu, lời này nếu truyền ra có lẽ hơn phân nửa người trong giới kinh doanh ở Hải Thành sẽ nghĩ là anh đang đùa, anh cũng không thực sự nói thật, lý do thực sự, là vì đôi khi Lâm Độ quá giống anh.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, Lâm Độ đứng giữa đám phóng viên, dù cậu có hoang mang bất lực cỡ nào nhưng vẫn dùng vẻ bề ngoài lạnh lùng để che giấu bản thân, lúc theo anh đến biệt thự, rõ ràng cậu không quen với môi trường xa lạ, cả người đều tràn ngập căng thẳng nhưng vẫn gắng gượng, thậm chí muốn mua một miếng bánh nhỏ cũng không biết mở lời.
Quá giống anh, giống anh ngày xưa, chỉ khác là ngày xưa của anh, bị người khác bắt nạt, bị coi thường, anh phải tranh đấu để giành lấy và đứng lên đạp những người đó xuống dưới chân, còn Lâm Độ thì không đòi hỏi cũng không quan tâm, khiến thái độ của anh đối với cậu cũng trở nên ôn hòa không giống như cách hành xử thường ngày của anh, cũng không lạ khi Hoắc Nhị hôm nay ngạc nhiên như vậy.
Nếu Lạc Uyển Nhu tính cài người như vậy đến bên cạnh anh, vậy anh nhất định phải khen một câu thủ đoạn rất cao.
Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, anh sẽ không để bản thân mình có quá nhiều liên quan đến người khác, cũng không quan tâm Lâm Độ có phải là gián điệp hay không, anh cứ để cậu dưới mí mắt mà nhìn, trong khoảng thời gian cuộc hôn nhân này còn tồn tại, nếu có thể bảo vệ thì bảo vệ, còn lại anh sẽ không làm gì thêm.
Nghĩ đến việc Lâm Độ hôm nay đã giúp mình, Lạc Viêm liền gọi điện cho Hoắc Nhị.
"Công ty của cậu có phải đang chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình chiếu mạng đúng không?"
Hoắc Nhị vẫn còn đang ngỡ ngàng vì nhận được cuộc điện thoại của Lạc Viêm: "Ừ, đã thương lượng xong với nền tảng trang web rồi, tôi cảm nhận được mô hình kiểu này sau này chắc chắn sẽ nổi lên, đợi sau này khi nhắc đến phim truyền hình chiếu mạng thì bộ này chắc chắn là thủy tổ rồi!"
"Sao hôm nay cậu lại hỏi tôi chuyện này? Trước đây không phải không quan tâm sao? Dù phim truyền hình chiếu mạng có làm lớn đến mấy cũng không là gì với cậu mà."
Lạc Viêm cụp mắt hỏi: "Nam chính đã định chưa?"
"Ồ? Chưa, chưa định xong, có chuyện gì vậy?"
"Cho đoàn làm phim liên hệ với Lâm Độ đi."
Hoắc Nhị đang xoay chìa khóa xe bỗng nhiên dừng lại: "Này, tôi nói này, cậu..."
"Cá nhân tôi sẽ đầu tư 30 triệu."
"Được được, tôi đồng ý, đoàn làm phim chắc chắn cũng đồng ý, cứ như vậy đi!"
Hoắc Nhị nghe xong liền bật cười, cười xong thì có chút cảm thán nói: "Thật không ngờ, Lạc Viêm của chúng ta, người lạnh lùng và tàn nhẫn nhất Hải Thành, cũng khó qua được ải mỹ nhân."
Lạc Viêm nhẹ giọng: "Không có."
Hoắc Nhị chế giễu: "Đừng phủ nhận nữa, nếu nói cậu không động lòng tôi dám chặt đầu mình ra làm ghế cho cậu ngồi, tôi nói cho cậu nghe, bây giờ đừng có cứng miệng, đến lúc thực sự yêu rồi sẽ khổ lắm đấy."
"Đừng phủ nhận, nếu không thì cược đi, cược viên ngọc lục bảo kia của cậu, ê? Đừng cúp máy chứ... "
Lạc Viêm bình tĩnh cúp điện thoại, nhìn Lâm Độ vừa mở cửa bước ra, khuôn mặt cậu bị hơi nước làm cho đỏ lên, cả người sắc xuân phơi phới, đôi mắt cũng ướŧ áŧ, Lạc Viêm nhìn vài lần, rồi dời ánh mắt đi vào phòng tắm.
Lâm Độ không để ý nhiều, cậu ngồi bên mép giường với mái tóc ướt đang suy nghĩ cách để mở lời, thực sự rất khó để tìm lý do thích hợp.
Mở điện thoại ra xem, bệnh viện Bách Hợp là một bệnh viện tư nhân, nằm trên một hòn đảo cách Hải Thành không xa, trên mạng có người nói rằng người có thể ở trong đó đều là người giàu có hoặc quyền quý, hơn nữa cậu cũng không chắc Lạc Uyển Nhu có thực sự giấu giáo viên của Lạc Viêm ở bệnh viện này hay không.
Cầm điện thoại lên, Lâm Độ nhớ lại miêu tả về Lạc Uyển Nhu trong sách gốc, tính cách của Lạc Uyển Nhu hoàn toàn không liên quan đến tên của bà ta, bà ta là con gái duy nhất của ông Lạc, được nuôi dạy để trở nên xảo quyệt, tàn nhẫn và độc ác.