Chuyện bói toán chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ nhanh chóng bị Vân Ngạn cho vào quên lãng.
Vân Ngạn sớm đã nói với đạo diễn là cậu phải trở lại trường học để tham gia buổi diễn tập cuối kỳ, vì vậy sau khi đuổi kịp tiến độ đoàn phim, cậu lại có thêm vài ngày nghỉ nữa.
Đi học lại cũng là một chuyện rắc rối đấy, Vân Ngạn không biết ký túc xá ở đâu, khu dạy học ở đâu, không quen biết bất kỳ bạn học hay giáo viên nào, cậu phải chuẩn bị sẵn tinh thần trước khi đi, nếu không thì rất xấu hổ.
Cậu dành cả đêm để lục tung danh bạ điện thoại, tìm được một bạn cùng lớp có mối quan hệ khá tốt với "Vân Ngạn" trong quá khứ, lịch sử trò chuyện với bạn bè các thứ cũng xem qua một lần, nhưng chỉ tìm được vài tấm ảnh chụp, thấy ảnh cũng chưa chắc có thể gặp mặt, gặp mặt cũng chưa chắc có thể nhận ra ai với ai, suy cho cùng, camera làm đẹp thật sự quá mạnh.
Vân Ngạn quyết định tới trường học rồi tùy theo hoàn cảnh mà làm.
Nhưng may mắn thay, cậu tìm được ảnh chụp chung của bốn người trong ký túc xá trên QQ của một người bạn học có lẽ là bạn cùng phòng.
Chỉ cần nhận ra những người ở cùng ký túc xá, những vấn đề khác đều không to tác lắm.
Vân Ngạn cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Cách đó mấy căn phòng, Thẩm Sơ Hành thấy Vân Ngạn click vào tài khoản wechat của "đối tượng ái muội số 7" trong báo cáo, thong thả vuốt vuốt, còn lượn vòng bạn bè của người ta, hơi hơi nhíu mày.
Có cơ hội trở về trường học là bắt đầu muốn nối lại tình xưa?
Một lát sau, Vân Ngạn click mở vòng bạn bè của "đối tượng ái muội số 13"...
Thêm một lát nữa, Vân Ngạn lại click mở vòng bạn bè của "đối tượng ái muội số 17"...
...
Cậu chuẩn bị đi học để mở hậu cung à?!
Hừ.
Thẩm Sơ Hành không vui đặt điện thoại lại trên bàn.
Một giờ sau, Thẩm Sơ Hành cáu kỉnh xử lý tất cả công việc trong tay, cuối cùng vẫn không kìm được trước cám dỗ, một lần nữa cầm điện thoại lên.
... Tại sao vẫn còn lướt?
Hắn nhìn Vân Ngạn lướt xong wechat rồi lướt qua QQ, lướt xem lịch sử trò chuyện rồi xem ảnh chụp, thỉnh thoảng còn lưu lại vài bức ảnh, hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Vân Ngạn giống như đang thu thập tin tức hơn.
Thẩm Sơ Hành nhớ là hắn đã nhờ người đi tra xem Vân Ngạn có bị đa nhân cách hay không, kết quả nhận được là không có.
Biểu hiện của cậu hoàn toàn không giống một người bị đa nhân cách, xét cho cùng, hiếm có người nào bị đa nhân cách có thể duy trì một nhân cách trong thời gian dài như vậy.
Vậy thì, rốt cuộc là vì cái gì?
Người không ngừng thu hút sự chú ý của hắn... chính xác là ai? Từ nơi nào đến?
Trường học cách biệt thự của Thẩm gia hơi xa, Vân Ngạn đặc biệt chọn ngày chỉ có một khóa buổi chiều, sau khi ăn trưa xong liền rời đi.
Trước khi đi học, quản gia đưa Vân Ngạn lên xe, hỏi cậu: "Vân thiếu đêm nay ngủ ở trường hay về nhà?"
"Hẳn là sẽ ở trường vài ngày... buổi diễn tập đều sắp lịch vào buổi tối."
"Được, chúc cậu đi học vui vẻ." Quản gia mỉm cười đóng cửa xe giúp cậu.
Vân Ngạn:... cảm giác của một thiếu gia nhà giàu tới rồi.
Còn cảm giác làm "phu nhân" mà dân mạng đồn, cậu chưa từng trải qua, cũng chưa từng tồn tại, toàn dựa vào dân mạng yy ra.
Xe chỉ đưa Vân Ngạn đến cổng trường, thời điểm xuống xe cũng không có mấy người nhìn, dù sao đối với các trường nghệ thuật thì luôn có không ít siêu xe đậu trước cổng trường.
Vân Ngạn che kín người, cũng không khiến quá nhiều người chú ý, dù sao cũng là mùa hè, chống nắng phải kỹ càng, trong trường có không ít người là minh tinh giống cậu, cho nên cũng không có người vây xem.
Đi trên con đường nhỏ của khuôn viên trường, cả tinh thần và thể xác của Vân Ngạn đều rất hạnh phúc.
Bây giờ đã là đầu hè, những cây ngô đồng ven đường đang nở rộ, ánh mặt trời xuyên qua tầng lá tưới xuống lốm đốm nắng vàng, bên đường là bóng dáng những sinh viên trẻ tuổi, có người vui vẻ mang tai nghe, có người lái xe gào thét lao vun vυ"t qua, có mấy người tụm năm tụm ba cười nói vui vẻ, đâu đâu cũng tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Lâu lắm rồi cậu mới trải qua cảm giác như này.
Tuổi trẻ thật tuyệt.
Cậu đi theo bảng chỉ dẫn và biển báo giao thông đi đến lớp học hôm nay, cậu tới hơi sớm, trong phòng học không có mấy người.
Cậu ngồi một góc trong phòng, sau khi gỡ khẩu trang cùng mũ lưỡi trai xuống, có bạn học nhận ra và chào hỏi cậu, Vân Ngạn mỉm cười đáp lại, nhưng cậu không nói chuyện với đối phương, chỉ giả vờ nghiêm túc đọc sách chuẩn bị nghe giảng.
Số lượng học sinh trong lớp dần dần tăng lên nhưng không tính là dày đặc, Vân Ngạn vốn tưởng rằng mình có thể vui vẻ một mình cho đến hết tiết, lại không ngờ là, lúc sắp bắt đầu tiết học, bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống.
"Cậu tới rồi." Người nọ cười với cậu, ý cười lại không lan tới đáy mắt, thoạt nhìn có chút u buồn.
"...Ừm." Vân Ngạn đáp, trộm đánh giá người bên cạnh.
Thoạt nhìn người này rất gầy yếu, lớn lên trông cũng được, mang cặp kính gọng mỏng, tóc trên trán rũ xuống đến mắt, độ cận thị của đối phương chắc không thấp, có lẽ là học bá.
Người này không xuất hiện trong mấy tấm ảnh chụp mà cậu thấy, không biết là ai trong wechat, nhưng hiện tại phòng học thưa thớt, đối phương chủ động ngồi cạnh cậu, chứng tỏ quan hệ với nguyên chủ không tồi.
Sau khi người nọ người xuống, rất lâu không lên tiếng, cho đến khi giáo viên bắt đầu giảng bài trên bục giảng, tay cậu đang để trên bàn, anh ta đột nhiên chạm chạm vào ngón tay Vân Ngạn.
Vân Ngạn giật mình, lập tức rút tay về.
Người nọ nhìn phản ứng của cậu, thần sắc có hơi ảm đạm, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Cậu... vui không?"
"...???"
Vân Ngạn cảm thấy meme " Anh da đen mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg" đang lởn vởn mọi ngóc ngách trong đầu cậu.
"Rất... rất vui..." Vân Ngạn cảnh giác đáp.
Vẻ mặt của người nọ càng thêm ảm đạm.
Vân Ngạn: "..." Tình cảm của đối phương dành do nguyên chủ có lẽ không bình thường.
Quả nhiên, ngón tay trên bàn của người nọ khẽ siết lại, vẻ mặt bi thương: "Cậu... chỉ coi tôi là bạn bè thôi?"
... Đệt.
Đây chắc không phải là đối tượng ái muội của nguyên chủ đi?!
Cậu không biết nguyên chủ cảm thấy thế nào về người này, nhưng Vân Ngạn chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch, cậu thầm mặc niệm cho linh hồn không tồn tại của nguyên chủ "A di đà phật, rất xin lỗi", căng da đầu nói: "Đương nhiên là bạn của tôi rồi."
Sau khi người nọ nghe thấy, cũng không vui thêm được chút nào, ngược lại còn trầm hơn lúc nãy.
Hồi lâu sau, người nọ lại nói tiếp: "Cậu kết hôn, không nói cho ai biết hết."
"... Ừm."
"Cậu thật sự yêu anh ta?" Đôi mắt của người nọ sáng quắc.
"Yêu, rất yêu." Vân Ngạn muốn khiến đối phương hết hy vọng, nói: "Tôi nhất kiến chung tình với anh ấy, anh ấy thật sự rất tốt, tôi rất hạnh phúc."
Sau khi người nọ nghe xong hình như bị đả kích rất lớn, sắc mặt tái nhợt cúi đầu.
Cả người Vân Ngạn đều bao phủ trong bầu không khí khó xử, cậu cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Chăm chú nghe giảng, chăm chú nghe giảng đi.
Cậu cố gắng giữ sự chú ý của mình vào giáo sư đang dạy.
Một lát sau, cuối cùng cậu cũng cảm thấy sự chú ý của mình dời đi rồi, ôi, khóa giảng của giáo sư sinh động làm sao!
Nhưng bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng người bên cạnh thì thào: "Chúng ta đã từng cùng nhau xem pháo hoa, tính là gì đâu..."
"..."
Khóa này không có cách nào học được!
Bạn học cậu thanh tỉnh chút đi! Giữa hai người không có tương lai đâu!!!
Buổi chiều chỉ có một khóa, vất vả đợi tới tan học, Vân Ngạn lập tức đứng dậy, muốn tìm một bạn cùng phòng ký túc xá mà cậu nhớ mặt.
... Tìm được rồi!
Ảnh do vị bạn học kia đăng lên rất tự nhiên, thời điểm cậu nhìn thấy người thật cảm thấy không khác ảnh chụp bao nhiêu, lớn lên không tính là đẹp, nhưng nhìn rất ngầu còn có phong cách riêng.
Vân Ngạn vội vàng chào tạm biệt người bên cạnh, không chú ý tới sắc tái nhợt của đối phương nữa, trực tiếp đi về phía bạn cùng phòng.
"Cuối cùng cậu cũng đi học." Bạn cùng phòng nhìn cậu, tay cắm trong túi quần, chủ động nói.
Nhưng không biết tại sao, Vân Ngạn cảm thấy vẻ mặt của đối phương có hơi lạnh nhạt.
"Ừm, sắp cuối kỳ rồi, tôi trở về tập luyện, ở lại ký túc xá vài ngày... cậu định về phòng hả?" Vân Ngạn tính để đối phương dẫn đường.
"Về." Bạn cùng phòng lời ít ý nhiều nói.
Vân Ngạn đi theo đối phương, trầm mặt đi trên đường về ký túc xá.
Hai người đi ngang qua sân bóng rổ, rất nhiều thanh niên cường tráng đang đổ mồ hôi chạy như bay, Vân Ngạn nhìn những người đó, nhớ lại tuổi trẻ bần cùng đầy nhiệt huyết của bản thân.
Lâu rồi không chơi bóng rổ, Vân Ngạn nhìn bọn họ lấy đà, ném rổ, chợt có loại xúc động muốn tham gia cùng.
Cậu xem đến mê mẩn, người bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Tại sao, kết hôn rồi, đến cả nói cũng không muốn nói với tôi câu nào?"
Vân Ngạn thiếu chút nữa vấp ngã.
"...Cậu nói cái gì?" Vân Ngạn điều chỉnh tốc độ, quay đầu nhìn bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng đang nhìn về phía trước, căn bản không có nhìn cậu.
"Trước kia cậu luôn đối với tôi... thôi quên đi." Bạn cùng phòng tựa hồ nhớ đến ký ức gì đó, lại chợt tỉnh mộng, có chút buồn bã và tức giận: "Cậu kết hôn rồi, nói mấy cái này còn có lợi ích gì?"
"..." Đệt.
Nếu nguyên chủ xuất hiện trước mặt cậu, Vân Ngạn nhất định sẽ tặng ngón giữa cho đối phương, đến cả bạn cùng phòng mà cậu cũng xuống tay?!
Lỡ như một ngày nào đó hai người tình chàng ý thϊếp củi khô lửa bốc, cậu tính để những người bạn cùng phòng khác sống sao!!!
Không có ý thức công cộng, nhất định phải bóp ch.ết từ trong nôi!
Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đến ký túc xá, nhìn quần l.ót đang bay phe phẩy ngoài ban công là biết đúng chỗ rồi.
Vân Ngạn nhìn số nhà trước mặt, số 12, đúng rồi, chính là tòa nhà này.
Hai nam sinh vừa tắm xong đi qua trước mặt họ, trong tay còn xách giỏ đồ dùng vệ sinh cá nhân.
"Có muốn cùng đi tắm một lát không?" Bạn cùng phòng chợt hỏi.
"..."
Cậu muốn gì?
Nhà tắm lớn ở phía bắc toàn là đàn ông, cậu mời một người có thể là đồng tính đi tắ.m chung, muốn làm gì?!
Vân Ngạn vô cảm nói: "Không cần, buổi sáng tôi tắm rồi, đúng rồi, tôi có việc, đi trước đây."
Bạn cùng phòng như cười như không nhìn cậu: "Đi tắm thôi mà, đâu phải trước kia chưa từng tắ.m chung... cậu sợ chồng cậu biết?"
"..." Biết rồi còn hỏi?
"Này không phải." Vân Ngạn bình tĩnh nhìn cậu ta: "Tôi chỉ thích tắ.m chung với chồng tôi thôi."
"..."
Vân Ngạn xoay người rời đi, loanh quanh trong khuôn viên trường, thầm nghĩ sống trong ký túc xá cũng... gì vậy chứ.
Bất quá buổi diễn tập kết thúc hơi muộn, nếu không buổi tối trễ chút trở về ký túc xá cũng được, thời tiết ấm áp, tùy tiện dọn giường một tí, mặc đồ ngủ vào, thôi thì cứ cho là vì học tập mà ăn chút khổ đi.
Huống chi ký túc xá còn hai người nữa, cậu ta không thể làm gì mình đâu ha.
Đang rối rắm, bỗng nhiên có người vỗ cậu từ phía sau.
Vân Ngạn quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa nhìn cậu cười khanh khách: "Sao cậu không về ký túc xá? Định làm gì?"
"...Lâu rồi chưa trở lại trường học, đi dạo khuôn viên trường ngắm cảnh thôi."
"Tôi đi với cậu nha ~"
Vân Ngạn lộp bộp trong lòng.
Có hai vết xe đổ phía trước, hiện tại cậu rất cảnh giác.
Rốt cuộc nguyên chủ có bao nhiêu đối tượng ái muội vậy! Tại sao ở đâu cũng gặp được thế này!
"Không cần đi..." Vân Ngạn muốn uyển chuyển từ chối: "Tôi tính gọi điện thoại giải quyết một số việc..."
"Được rồi..." Cô gái có hơi ủy khuất, lại tràn đầy hy vọng nhìn cậu: "Thật sự không thể xem ảnh của chồng cậu?"
... Thì ra là đối phương!
Vân Ngạn thở phào: "Không được."
Cô gái uể oải: "Tôi chỉ muốn xem siêu cấp đẹp trai trong mắt cậu là bộ dạng gì..."
Vân Ngạn cười rộ lên: "Không cho xem, tôi sợ có người tranh với tôi mất."
"Được rồi." Cô gái giả vờ tức giận trợn mắt: "Vậy cậu tiếp tục đi, buổi tối 7 rưỡi đừng quên tới phòng tập số 3 diễn tập!"
"...Từ từ, không phải phòng tập số 1 à?" Vân Ngạn hỏi.
"Đổi rồi." Cô gái chớp chớp mắt nhìn cậu: "Đội trưởng không nói cho cậu hả?"
Vân Ngạn lắc đầu.
"Lạ thật... lần trước cậu ta cũng không nói gì về buổi diễn tập cho cậu, hai người đã xảy ra chuyện gì hả?"
... Cậu thật sự không biết gì hết.
Vân Ngạn chỉ đem chuyện này ghi tạc trong lòng - đội trưởng này, e rằng đối với nguyên chủ cũng không tốt.
Cô gái sớm đã đưa kịch bản của buổi diễn tập cho cậu, trước đó cậu cũng xem qua vài lần rồi.
Cậu luôn nhớ lời thoại rất nhanh, chỉ cần tới hiện trường diễn mấy lần là đủ để cậu giải quyết bài tập cuối kỳ, dù sao cậu vẫn còn việc phải làm, cậu muốn đẩy nhanh tiến độ.
Buổi diễn tập diễn ra rất thuận lợi, tới lượt Vân ngạn diễn về cơ bản chỉ một lần là qua, các bạn học rất kinh ngạc, có người muốn hỏi kinh nghiệm của cậu, đều bị cậu dễ dàng giải quyết cho qua.
Một đêm dễ chịu.
Xem ra, đối tượng ái muội của nguyên chủ ước chừng chỉ có hai người đó, cậu không cần nhìn cỏ cây ra binh lính*.
*Đại khái là nhìn cỏ cây cũng ra quân địch, trái xung phải đột, bị đối phương uy hϊếp sinh ra hoang tưởng đâu đâu cũng là địch.
Mặt khác, đội trưởng kia thoạt nhìn đối xử không tệ với cậu, cậu ta không thông báo cho cậu có lẽ là do quên mất thôi.
Hơn 9 giờ thì buổi diễn tập kết thúc, nghe nói Vân Ngạn phải trở về ký túc xá, đội trưởng đã đề nghị cùng nhau trở về.
"Cậu tiến bộ rất nhiều."
Dưới ánh đèn đường mờ ảo của khuôn viên trường, đội trưởng nói với cậu.
"Ừm, vào đoàn phim mới rồi, thời gian qua vẫn luôn được huấn luyện."
Đội trưởng gật gật đầu.
Hai người trầm mặc không nói gì, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên hai người, kéo ra cái bóng thật dài.
Một lát sau, đội trưởng đột nhiên nói: "Không ngờ cậu ở trước mặt chồng cậu, thế nhưng lại... khụ khụ."
"..."
Vân Ngạn không ngờ có người nhắc đến vụ này trước mặt cậu.
Nhớ đến giọng nói lẳиɠ ɭơ của mình trong đoạn ghi âm, cậu vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
"Tình thú thôi, không ngờ lại bị người khác đưa ra ánh sáng."
Đội trưởng khẽ cười, sau đó nói: "Cách một người đối xử với người họ thích và không thích, quả nhiên khác nhau."
Vân Ngạn:...?
Nụ cười của đội trưởng dần dần biến mất, trong mắt lộ ra vẻ cô đơn: "Lúc cậu từ chối tôi, giọng điệu của cậu lạnh như băng vậy."
Vân Ngạn: "..." Vẫn là đánh giá thấp nguyên chủ rồi.
Vân Ngạn cảnh giác, lúc này mới nhận ra hai người đang đi dọc theo con đường mòn xuyên qua rừng cây nhỏ tối đen.
Đội trưởng chợt dừng bước chân, sau đó giữ chặt cậu rồi ôm cậu vào lòng!
"Tiểu Ngạn, anh thật sự thích em, tại sao em không thể chấp nhận anh..."
... Đệt!
Dậm chân, nhấc đầu gối lên!!!
"Ôi!" Đội trưởng lập tức thả lỏng tay, che nơi nào đó lại rồi nhảy tới nhảy lui, đau đến mức vặn vẹo cả mặt.
"Không ai nói với anh là đừng động tay động chân với người không thích anh à?"
Vân Ngạn hít sâu một hơi, tức giận đi về một hướng khác trong rừng cây, đội trưởng vội vàng đuổi theo, luống cuống tay chân xin lỗi cậu, hiển nhiên là bộ dạng chó liế.m.
Vân Ngạn thật sự không chịu nỗi nữa, tiếp tục tặng cho nguyên chủ ngón giữa: Đấy cứ tán đi! Cho dù Du Lãng với Thẩm Sơ Hành không động thủ, cậu sớm muộn gì cũng bị nhốt trong phòng tối!!!
Hiện tại cậu chỉ muốn chạy thật nhanh về phòng ngủ, thoát khỏi người sau lưng.
Rốt cuộc cũng tới ký túc xá, phòng của hai người không cùng tầng, đội trưởng tới lầu 3, lưu luyến tạm biệt cậu.
Vân Ngạn bước nhanh trở về phòng của mình.
Mở cửa.
Trước mặt, một nam nhân đang để lộ cơ bụng, quần áo cởi đến một nửa.
Đúng là người bạn cùng phòng cậu gặp hôm nay.
Vân Ngạn không nhìn cậu ta nữa, vô cảm đi vào: "Hai người khác đâu?"
Bạn cùng phòng ném áo ra chỗ khác, ngón tay chạm vào th.ắt lưng: "À, một người đi hẹn hò với bạn gái, một người trong nhà có việc, hôm nay... chỉ còn hai chúng ta."
Vân Ngạn dừng bước.
Bạn cùng phòng cởi th.ắt lưng ra.
Vân Ngạn lui về phía sau một bước, xoay người rời đi.
"Cậu chạy cái gì?" Tiếng của bạn cùng phòng vang lên sau lưng: "Đi đâu vậy, buổi sáng mai có tiết."
"Về nhà." Vân Ngạn vẫy vẫy tay, để lại cho đối phương bóng dáng cậu rời đi: "Tôi nhớ chồng tôi rồi."
...
Một phút sau, Vân Ngạn trốn vào một góc khuôn viên gọi cho quản gia.
"Chú, con cảm thấy, vẫn là ở nhà thì tốt hơn, chú có thể kêu người đến đây đón con được không... hoặc là kêu xe cho con về cũng được, chú nhớ để cửa cho con."
"... Vâng? Có tài xế ở gần đây sao ạ? Vân Ngạn kinh hỉ, cảm giác được cứu rồi: "Được được được, con ra cổng trường ngay!"
Vân Ngạn về đến nhà đã gần 11 giờ.
Ngẫm lại một ngày qua, cậu cảm thấy kiệt sức đến nơi rồi.
Nguyên chủ trước kia sinh hoạt kiểu gì vậy! Đâu đâu cũng là đối tượng không mệt hả?!
Vân Ngạn thật sự không có cách nào hiểu nỗi.
Thở dài đi vào đại sảnh, vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Sơ Hành, người gần đây ít khi xuất hiện trước mặt cậu.
"Muộn rồi sao anh còn chưa ngủ?"
Thẩm Sơ Hành gật đầu: "Ngủ không được."
Vân Ngạn cười rộ lên: "Sao vậy? Nghĩ về người trong lòng kia hả?"
Cậu vốn chỉ thuận miệng đùa chút thôi, không ngờ Thẩm Sơ Hành thật sự gật đầu.
... Chút phiền muộn trong lòng lại ập đến.
"Vậy anh tiếp tục đi, em đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."
Chưa đi được vài bước, Thẩm Sơ Hành bỗng nhiên nói: "Không phải trước đây em nói giúp tôi theo đuổi người ta à?"
Vân Ngạn xoay người lại.
Thẩm Sơ Hành thờ ơ nhìn cậu: "Nếu em nói em có kinh nghiệm... có thể nói với tôi không, tôi nên làm thế nào mới tốt?"
Lần này Vân Ngạn thật sự kinh ngạc.
Anh ấy quyết định đối mặt với cảm xúc của mình rồi? Thật đáng mừng!
Mấy giao ước trước đây có thể hủy không? Tự do không còn xa nữa!
*******