Chương 8

Mọi người nghe say sưa, Tào Phi Yến lẳng lặng nghe, cô ta chỉ chào hỏi và cười một cái lúc vừa tới đây. Thời gian còn lại, chỉ yên lặng nhìn ánh lửa yếu ớt của đèn dầu hỏa, kinh ngạc xuất thần. Cô ta nhớ tới người đàn ông của mình, người đàn ông của Tào Phi Yến cũng là quân nhân, nhưng mà hắn đã hy sinh, chỉ để lại một mình cô ta, còn có mấy đứa nhỏ.

Nếu hắn ta vẫn còn ở đây, hẳn là cũng sẽ náo nhiệt như vậy đi.

Lúc trước lẽ ra cô ta nên ngăn cản hắn mới đúng.

...

Nói xong, dưới sự dẫn dắt của Vương Nguyệt Quế, đề tài đi về phương diện bà muốn biết.

“Tôi nghe người ta nói, lúc con trở về mang theo một cái bao của thằng cả, thằng tư, con mang theo cái gì về đó? Có cái gì hiếm lạ, mau đem ra để chúng ta cùng nhau mở rộng kiến thức.”

Nụ cười trên mặt Vương Nguyệt Quế rất xán lạn, sáng đến mức làm cho hai đứa con trai của bà đều có chút ngượng ngùng. Hai người bọn họ và người em họ này chênh lệch vài tuổi, lúc trước cũng ít khi chơi cùng nhau, bởi vì cả hai đều sớm lập gia đình.

Hiện tại đã lâu không gặp, nhất thời cũng không có đề tài gì, ở bên cạnh mang theo bọn trẻ thành thành thật thật làm thính giả. Vừa nghe thấy lời này của mẹ bọn họ, liền biết bà có chủ ý gì, lập tức cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt Lâm Hoa Hoán.

Lời này cũng là điều mà Phương Phán Xuân và Tào Phi Yến muốn biết, hoặc là nói, tất cả mọi người đều muốn biết.

Vệ Hỉ Nhạc đã sớm có chuẩn bị, bà đã phân đồ vật xong xuôi.

Tào Phi Yến và Vương Nguyệt Quế lần lượt nhận được một miếng vải màu xanh đen, một gói đường hoa quả, một nắm kẹo sữa thỏ trắng, Lâm Đại Hải và Phương Phán Xuân là ông bà nội của bọn nhỏ, ngoại trừ những thứ này ra, còn có thêm một túi sữa bột và hoa quả đóng hộp.

Toàn bộ trẻ con đang ngồi ở đây đều nhận được hoa quả ngào đường mà bà phân chia, mỗi người hai viên.

Nhìn thấy mấy thứ bà lấy ra, Phương Phán Xuân vui rạo rực vuốt ve vải vóc, toàn bộ chỗ này, đủ làm cho hai đứa cháu trai mỗi đứa một bộ quần áo, Vương Nguyệt Quế bên kia cũng vậy, khoa tay múa chân một chút, biết được lớn nhỏ, liền vui vẻ quyết định cất lại, hiện tại quần áo còn đủ mặc, chờ sau khi cháu trai lớn lên, không có quần áo cũ để vá nữa, thì sẽ lấy ra làm quần áo cho bọn họ.

Tào Phi Yến vuốt ve mảnh vải, tươi cười trên mặt rất nhạt, chỉ có một miếng vải này, nếu như người đàn ông của cô ta còn ở đây, thì làm sao cô ta còn phải phiền não chuyện quần áo của mấy đứa nhỏ? Bây giờ miếng vải này cũng giống như đồ bố thí vậy.

Tào Phi Yến âm thầm đẩy con gái mình, Lâm Tú Hồng đứng ở bên cạnh cô ta, một tay vuốt vải, một tay đặt ở trong túi áo, vững vàng che chở hai viên kẹo, bị mẹ đẩy một cái, có chút không hiểu mà nhìn cô ta, kết quả liền nghe được mẹ nhỏ giọng nói: “Con đi hỏi anh tư Hoán, hỏi xem hắn tặng cho ba mẹ hắn còn có em gái và em trai hắn cái gì, còn nhớ rõ mẹ đã nói gì với con không.”

Lúc hắn trở về mang theo một cái bao của thằng cả, khẳng định không chỉ có mấy thứ này.

Nghe được lời nói của mẹ, ngón tay Lâm Tú Hồng bất giác cọ sát, cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của mẹ, chậm rì rì đi tới trước mặt Lâm Hoa Hoán.

Hiểu Hiểu không phải đứng, cũng không phải ngồi trên mặt đất, cô rúc vào trong l*иg ngực của Lâm Hoa Hoán, bởi vì Lâm Hoa Hoán vừa tắm rửa xong liền bế cô lên, không muốn buông tay.

Lâm Tú Hồng có chút hâm mộ, khẽ đưa mắt nhìn Hiểu Hiểu, hai người anh trai của cô chưa từng thân thiết với cô như vậy.

Cô và cô bé em họ này có điểm giống nhau, cả hai đều là đứa con gái duy nhất trong nhà, phía trên đều là các anh trai.