Lâm Hoa Hoán tranh thủ thời gian rảnh rỗi để dính vào các mô hình súng bằng vỏ đạn.
“Oa, cái này đẹp quá đi mất! Anh tư! Cảm ơn anh, em rất thích món quà này!”
Lâm Hoa Khôn vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, đây chính là súng đó, cầm ra ngoài tuyệt đối là trung tâm của các bạn nhỏ! Làm cho bọn nó thèm thuồng một trận!
“Thế của em là cái gì?” Hai con mắt của Hiểu Hiểu lóe sáng như đèn pha, quà của cô là cái gì đây ta .
“Cái này chính là quà tặng cho em gái.” Hắn lấy ra hai sợi dây buộc tóc màu đỏ và một chiếc váy liền thân màu đỏ, với thân hình hiện tại của cô thì có thể mặc nhưng mà hình như hơi lớn, ước chừng sang năm cô sẽ mặc vừa.
Hắn cũng không biết chọn, dù sao cứ làm theo lời người khác nói, mua đồ cho phái nữ, cứ chọn màu đỏ là đúng rồi.
Nhìn thấy món quà này, trong lòng Hiểu Hiểu có một con quạ đen bay qua, dây buộc tóc, còn có quần áo của bé gái, nhưng mà so với những thứ này, cô quả nhiên vẫn thích ăn thịt hơn.
Chẳng qua là cô vẫn rất thích quần áo xinh đẹp, có bé gái nào mà không thích cái đẹp đâu.
Khụ khụ, tuy rằng bên trong không gian có không ít quần áo cùng xuyên sách với cô, trong đó có quần áo đủ cho đứa bé từ mười tuổi, đến quần áo trẻ con mới sinh đều có, không thiếu một bộ quần áo này, nhưng những thứ kia không có cớ để lấy ra.
Uổng công mình có cả núi báu vật, lại không thể dùng, quần áo mặc trên người chỉ có thể là đồ cũ chắp vá, cô cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Hiểu Hiểu ôm váy nhỏ lên, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, dùng giọng nói non nớt ngọt ngào để cảm ơn, bất ngờ dùng sức, lại hôn lên má Lâm Hoa Hoán một cái, nhìn thấy con gái như vậy, Lâm Thanh Thạch ho khan một tiếng, ánh mắt có chút u oán, hôm nay con gái còn chưa hôn ông cái nào.
Nếu là bình thường, áo bông nhỏ Hiểu Hiểu này sẽ rất nhanh nhạy cảm nhận được cảm xúc của ông, nhưng hôm nay cô bị chấn động, lại bị anh tư là nam phụ thâm tình hấp dẫn tầm mắt, căn bản không chú ý tới ánh mắt "ghen tuông” của Lâm Thanh Thạch.
“Em gái thích là tốt rồi, lần sau anh tư lại mua cho em.” Tuy rằng một cái váy này đã tốn hơn một tháng tiền trợ cấp của hắn, nhưng có em gái non nớt ngọt ngào hôn, hắn tuyệt đối không cảm thấy cái váy này đắt tiền, nội tâm chỉ cảm thấy cực kì đáng giá.
“Lần sau con đừng mua loại này, con có thể mua vải thì cứ mua vải, mẹ con sẽ làm quần áo, mua vải có thể làm được nhiều hơn.” Liếc mắt nhìn bộ quần áo kia, đối với giá cả của nó, trong lòng Vệ Hỉ Nhạc liền hiểu rõ, cảm thấy như vậy không có lời.
“Con có mua vải mà.” Lâm Hoa Hoán tiếp tục lấy đồ ra.
“Một sấp vải này tất cả mọi người đều có thể dùng, cắt xuống rồi chia ra, đến lúc đó tặng một ít cho ông bà nội và mấy người bác cả."
Đây là một miếng vải màu xanh đen khá bền chắc, có thể dùng lâu dài lại chịu được bẩn, quả thật tất cả mọi người đều có thể sử dụng.
Thời bây giờ không có nhiều hoa văn hay màu sắc như vậy, tới tới lui lui cũng chỉ có ba loại màu đen, xám và đỏ, màu xanh lục quân đội vân vân đều là màu hiếm thấy, thường xuyên hết hàng.
“Mấy thứ này, mẹ cứ xem mà làm.”
Vệ Hỉ Nhạc nhìn một cái, mấy thứ thượng vàng hạ cám còn không ít, kẹo cứng hoa quả cũng có thể chia, lấy ra một gói, hộp cơm quân dụng thì để cho nhà mình dùng, sữa bột đem chia ra một nửa...
Hiểu Hiểu nhìn những món đồ ăn kia, không thể dời mắt đi được.
Cô đã nhìn thấy gì!
Cô thấy được thịt khô, sữa bột, trái cây và đồ hộp nha!
Nhìn thấy dáng vẻ con mèo nhỏ tham ăn này của cô, Lâm Hoa Hoán cười tủm tỉm lấy thịt đóng hộp ra: “Hôm nay chúng ta mở thịt đóng hộp đi.”
“!!!”Hiểu Hiểu cho hắn một nụ hôn vang dội.
Hiện tại không phải là mạt thế, vật tư vẫn khan hiếm như cũ, nhất là ở phương diện ăn uống này, Lâm Thanh Thạch và Vệ Hỷ Lạc một người là đại đội trưởng, một người là giáo viên tiểu học ở công xã, đều có tiền lương và phiếu định mức, nhưng thịt thì vô cùng hiếm, cho dù là người có tiền có vé thì cũng mua không được.