Chương 15

Nhìn dáng vẻ quý trọng của cô bé, trong lòng Hiểu Hiểu cũng thở dài giống như người lớn, bắt đầu nghĩ đến những thân thích này, ngoại trừ người nhà nam phụ ra, trong sách cô đọc có nhắc tới những thân thích này của anh không?

Ông nội, bà nội, nhóm người bác cả.

Nhìn Lâm Tú Hồng trước mặt, lông mày nhỏ của Hiểu Hiểu nhíu chặt lại, cô thật sự không nhớ ra, lúc ấy cô không nghiêm túc nhìn kỹ, nếu nhìn kỹ rồi ghi nhớ lại, là có thể biết hướng đi đại khái rồi, có thể kịp thời đưa ra phương pháp ứng đối, thật sự quá tiếc nuối.

Lâm Hoa Hoán nhìn bộ dáng khổ đại cừu thâm (*) này của em gái, cho rằng do em gái cảm thấy hai cái bánh quai chèo không đủ, anh lại cho hai cô bé một cái nữa, rót nước nóng ngâm cho các cô.

Hiểu Hiểu trở tay không kịp sờ sờ bụng, cô mới ăn điểm tâm không bao lâu, ngược lại anh tư thì dậy sớm như vậy, chỉ ăn khoai lang lót bụng, vì thế cô chớp chớp mắt, đưa tới trước mặt hắn: “Cho anh ăn nè, anh không có cái gì ăn.”

Quên đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, quyển tiểu thuyết kia vốn không có miêu tả chi tiết về người nhà nam phụ, cô còn nhớ rõ những thứ này cũng là nhờ cô có trí nhớ xuất chúng

Hơn nữa những chuyện này xuất hiện, là sau khi nữ chính về nông thôn, cô ta đến vùng nông thôn để gia nhập đại đội sản xuất của bọn họ vào những năm bảy mươi, hiện tại thời gian còn lại là ba năm.

Thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cũng đủ để cô làm một chút gì đó.

“Em cứ ăn đi, anh không muốn ăn.” Nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện biết chủ động chia sẻ của em gái, Lâm Hoa Hoán rất cảm động, ba mẹ quả thật đã nuôi dạy em gái rất tốt.

Chỉ lớn như vậy nhưng không bảo vệ đồ ăn, nguyện ý đem thứ tốt mà bình thường cũng không ăn được chia sẻ cho anh trai, em gái của hắn thật sự là quá làm người đau lòng.

Lâm Tú Hồng thấy bọn họ như vậy, nhìn bánh quai chèo trước mặt mình cắn một ngụm, nuốt một ngụm nước bọt, cô bé không nỡ trả nó lại.

Ăn bánh quai chèo xong, Lâm Tú Hồng trở về, Lâm Hoa Hoán ôm lấy em gái: “Hiểu Hiểu, chúng ta đi một vòng trong thôn nhé? Chúng ta đi xem thử cha ở đâu.”

“Được ạ.”

Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Hoa Hoán lục tìm trong nhà được mấy cái mũ, có một cái mũ nhỏ hơn cái khác một vòng, hắn cầm cái này, đôi lên đầu em gái, em gái trắng như vậy, nếu bị ánh mặt trời phơi đen, như vậy thì có chút đáng tiếc.

Chú thích:

* Khổ đại cừu thâm : miêu tả khuôn mặt cau có như có thù hận vô cùng sâu đậm.

Lúc này hầu hết những người có thể kiếm được công điểm cơ bản đều làm việc trong ruộng, những người ở trên đường đa số đều là trẻ con còn chưa tới tuổi, bọn họ cảm thấy Lâm Hoa Hoán rất xa lạ, tụ tập ở một bên líu ra líu rít, Hiểu Hiểu thấy quen mắt, sẽ giới thiệu cho bọn họ: “Đây là anh tư của tôi, lúc trước vẫn luôn ở trong quân đội.”

“Đây là anh trai của tôi, cậu chưa từng gặp thôi.”

“Đã nhiều năm rồi anh ấy không trở về, đây là anh trai của tôi."

Bọn họ đi một hồi, cuối cùng cũng đi đến bên cạnh đồng ruộng, lúa trên đồng cũng đã sắp chín, Lâm Hoa Hoán chạm một chút vào bông lúa nặng trịch kia, xem ra vụ thu hoạch năm nay cũng không tệ lắm.

Hiểu Hiểu nhìn hạt thóc này, nụ cười càng ngọt ngào.

Thôn bọn họ có trồng lúa, chẳng qua tổng sản lượng không nhiều lắm, đây là nhiệm vụ đã được quy hoạch, nhất định phải hoàn thành, Lâm Thanh Thạch sẽ dựa theo số lượng cấp trên đưa ra để trồng lúa, còn lại toàn bộ sẽ trồng những loại vừa có sản lượng lớn lại đủ no, ví dụ như khoai lang đỏ.

Năng suất của khoai lang đỏ chênh lệch quá xa so với năng suất lúa, vào thời điểm này bụng cũng không đủ no, ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào.

Trong không gian của Hiểu Hiểu có thể trồng trọt, khí hậu cũng tương tự như ở hiện thực, hiện tại cô có trồng một ít ở bên trong để ăn, cũng thu thập một ít hạt giống lúa nước, nhưng cũng không nhiều, thậm chí còn chưa trồng xuống.