Chớp mắt một cái liền thấy Mộng Vô Ưu văng ra khỏi bờ tường, cắm đầu rơi xuống.
Hàn Thiếu Lăng thiếu chút nữa là chết đứng tại chỗ.
Hắn thoáng nhìn trái phải, bắt lấy dây xích còn chưa hoàn toàn buộc chặt, không chút do dự mà thả người nhảy xuống.
Nghe nhiều nên thuộc cốt truyện, màn quen thuộc trình diễn lại lần nữa, Hàn Thiếu Lăng bắt được mắt cá chân của Mộng Vô Ưu, hai người đầy hiểm trở mà treo bên ngoài tường thành.
"Hàn Thiếu Lăng ngươi không cần lo cho ta! Buông tay, ngươi mau buông tay! Như vậy rớt xuống ngươi cũng sẽ xảy ra chuyện!" Mộng Vô Ưu nôn nóng mà hô lớn.
Tang Viễn Viễn cảm thấy nàng ta thật sự là rất lợi hại, đầu chúc xuống dưới như vậy mà còn có thể đầy đủ khí lực hét lên được.
Hàn Thiếu Lăng: "......" Ta mẹ nó nếu không phải trúng độc của ngươi ta lập tức liền buông tay!
Chỉ thấy U Vô Mệnh toàn thân tỏa ra hơi thở vai ác hết sức nồng đậm, hắn âm âm cười một cái, nhảy lên trên bờ tường, trở tay rút đại hắc đao ra, sạch sẽ lưu loát một đao chém xuống.
Dây xích theo tiếng đao mà đứt.
Tang Viễn Viễn nhịn không được vỗ cằm hai cái : "Làm đẹp quá ."
Vai ác chính là của quý của nhân gian a!
Chỉ không biết tường thành cao 30 trượng có đủ ngã chết một cường giả bát trọng thiên của Linh Minh cảnh hay không. Nếu thật sự Hàn Thiếu Lăng bị ngã chết, hôn khế cùng đồng tâm khế liền có thể tự động giải trừ...... Tang Viễn Viễn không nhịn được suy nghĩ bậy bạ.
Cường giả Linh Minh cảnh liền có thể cộng minh với linh uẩn cùng thuộc tính với mình trong thiên địa, Hàn Thiếu Lăng thuộc kim, chỉ thấy hắn đem Mộng Vô Ưu hất thật mạnh về phía trước, kẹp trong khuỷ cánh tay trái, tay phải nổi lên ánh sáng trắng sáng ngời, hướng vách tường hắc thiết sừng sững mà đấm vào thật mạnh một trảo ——
Tiếng kim loại cọ xát vô cùng chói tay lập tức phủ lên tiếng Minh ma đang kêu rên.
Chỉ thấy trên vách tường hắc thiết, trong khoảnh khắc liền xuất hiện một khe sâu dài mấy trượng, tia lửa nhỏ bắn khắp nơi, hắc thiết bên dưới tựa như ẩn ẩn run lên.
Tốc độ rơi xuống của Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu lập tức chậm lại rất nhiều.
Trên tường thành, thân vệ của Hàn Thiếu Lăng đã rút đao chỉa ra, người của U Vô Mệnh tất nhiên cũng không phải ăn chay, hai bên khẩn trương giằng co, mà người khởi xướng lại là vô cùng cao hứng ôm lấy bả vai Tang Viễn Viễn, hướng về phía dưới tường thành, thấp thấp giọng hưng phấn nói: "Ở dưới, ở dưới, ở dưới!"
Cực kỳ giống mấy dân cờ bạc đang cuồng nhiệt đứng trong sòng.
Tang Viễn Viễn: "......"
Dưới tường thành đã đầy nhóc Minh ma.
Đội quân thu gom tử thi không kịp rút về trong thành lúc nãy đã sớm bị Minh ma bao phủ, ở xung quanh bọn họ, một vòng xác chết Minh ma tanh nồng đang chồng chất ngày càng cao, vô số Minh ma con trước ngã xuống, con sau tiến lên, phóng qua thi thể đồng loại, đâm đầu nhào đến hướng đội quân nhỏ đang hấp hối giãy giụa.
Hàn Thiếu Lăng cùng Mộng Vô Ưu cũng rơi thẳng tắp lọt vào đống xác chết Minh ma.
Chủ quân xảy ra chuyện, bên phía Hàn Châu tất nhiên không thể để sống chết mặc bây.
Cửa thành được kéo ra, một đội quân chính quy cưỡi Vân Gian thú lao ra cửa thành, bước qua xác Minh ma đầy đất, xông về phía chủ quân, yểm hộ hắn trở về thành.
Nhân tiện cũng cứu luôn cả đội quân thu gom tử thi bị kẹt ngoài thành lúc nãy.
Tang Viễn Viễn mới vào con đường tu chân, thể chất cũng cải thiện không rõ ràng lắm, đứng trên bờ tường cách mặt đất 30 trượng nhìn xuống dưới, thật giống như là nhìn từ tầng lầu ba mươi mấy xuống đất, người đều biến thành que diêm, nhìn không rõ ràng.
Liền thấy đội quân thu gom tử thi nhỏ nhoi bị vây khốn hồi lâu, giờ gian nan từ phía dưới đống tử thi chồng chất mà giãy giụa ra tới, nhảy lên kỵ binh Vân Gian thú.
Tiểu đội 50 người, chỉ còn sống không đến mười người.
Công kích của Minh ma càng thêm điên cuồng, những chồng xác chết đỏ tươi ngày một cao nhưng dòng chảy đỏ không ngừng ầm ầm quăng lại đây, rất nhiều Minh ma không kịp giảm tốc độ, thẳng tắp đập lên trên tường thành, nát thành một bãi máu tươi trên tường hắc thiết.
Chúng điên cuồng nhảy lại đây, kỵ binh trận cũng lung lay sắp đổ.
May mắn Hàn Thiếu Lăng tự mình tranh đua, một tay mở một đường máu, thuận lợi cùng đại quân hội hợp, được hộ ở ở giữa lui về bên trong thành.
Cái giá phải trả là đầy đất toàn thi thể mới.
Tiếng mấy con Minh ma cắn nuốt máu thịt còn vọng lại từ phía xa xa, có người cùng Vân Gian thú vẫn chưa tắt thở, phát ra âm thanh gào rú cao cao thấp thấp, khϊếp đảm vô cùng.
Da đầu Tang Viễn Viễn tê dại, thân hình căng chặt.
U Vô Mệnh nhẹ nhàng mà "Nha" một tiếng, nắm lấy cánh tay nàng, nói: "Đi mau đi mau, họ Hàn thế nào cũng tìm ta tính sổ."
Hắn bắt lấy nàng, nhảy lên sau lưng Đoản Mệnh, bay xuống tường thành như gió cuốn mây trôi, vòng tới bên phía Nam thành, nơi dừng chân của U quân.
Hành cung lâm thời dùng khối hắc thạch khổng lồ để xây thành, bên trong cũng khá đầy đủ.
U Vô Mệnh kéo dây cương, dừng lại ở bên ngoài một lát, sau khi xác định Hàn Thiếu Lăng không có đuổi theo, hắn lại khôi phục bộ dáng lười nhác, kêu người chuẩn bị nước ấm cùng cơm canh.
Hắn kéo tay cổ tay nàng, bước vào thiên điện.
Người hầu trầm mặc đã chuẩn bị tốt một cái thùng gỗ lớn, trong thùng gỗ đựng đầy nước ấm đang bốc hơi nước như màn sương trắng, một bên đoan đoan chính chính mà bày xiêm y sạch sẽ, vải bông thuần trắng —— hai bộ.
Trái tim Tang Viễn Viễn ở trong l*иg ngực thình thịch nhảy lên.
Hắn muốn cùng nàng tắm chung ?
U Vô Mệnh nắm chặt nàng đi vào bên cạnh thùng gỗ.
"U Vô Mệnh," khoé mắt Tang Viễn Viễn rủ xuống, ủy khuất hỏi, "Ngươi thật sự muốn ta chết sao?"
Hắn đã bắt đầu động thủ cởi xiêm y của nàng.
Nghe vậy, động tác chợt dừng lại.
Hắn tiến lên một bước, dán lên trước người nàng.
Hắn thật ra vóc dáng rất cao, khi hai người gắt gao dựa gần, nàng chỉ đứng đến xương quai xanh của hắn, muốn xem biểu cảm của hắn, phải ngẩng đầu.
"Ngươi nói đồng tâm khế?" Thanh âm của hắn nghe không ra cảm xúc gì.
Tang Viễn Viễn gật gật đầu.
Chủ Quân cưới vợ, ký kết đồng tâm khế, giữ ở Thiên Đô.
Nữ tử kết đồng tâm khế , nếu trước khi giải khế lại cùng nam tử khác tằng tịu với nhau, sẽ bị tâm địa độc ác phản phệ, đau đớn đến chết.
Đương nhiên, nó chỉ ép buộc với nữ tử, mà không ép buộc nam nhân.
Muốn giải khế hòa li, cần vợ chồng hai người cùng đến Thiên Đô, để đế quân cho phép, trả lại đồng tâm khế, đem đốt hủy, mới xem như chân chính chấm dứt một đoạn nhân duyên.
Thời điểm Tang Viễn Viễn quyết định rời khỏi Hàn Thiếu Lăng, căn bản không nghĩ tới mình sẽ có thêm mối quan hệ với nam nhân nào.
Nàng chỉ nghĩ trở lại Tang Châu để sống vui vẻ cuộc đời của mình. Hàn Thiếu Lăng nguyện ý hòa li thì tốt nhất, nhưng nếu hắn không muốn, cùng lắm thì liền chờ một chút, chờ đến hắn cùng Mộng Vô Ưu sinh tử tương giao nảy sinh tình cảm, đến lúc đó hắn còn phải cầu nàng nhường vị trí cho người trong lòng hắn.
Ai biết trên đường sẽ nhảy ra một tên U Vô Mệnh.
Nhưng lại nghĩ một chút, nếu không có hắn, giờ phút này cũng không biết mình đã rơi vào cái tình trạng gì.
Nàng nâng đôi mắt lên, đáy mắt đã chứa nước mắt trong suốt, môi đỏ hé mở, nàng hỏi lại một lần: "Ngươi vất vả như vậy cứu ta ra, hiện tại liền muốn ta chết sao?"
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia táo bạo rõ ràng.
"Đúng." Hắn vòng tay ôm lấy nàng, phi thân nhảy thẳng tắp vào trong nước.
Thực mau, vài món xiêm y ướt đẫm bị ném ra ngoài thùng.
Ánh mắt hắn sâu đến đáng sợ, hầu kết thanh tú lăn lộn trên dưới, ẩn ẩn có vài phần dữ tợn.
"Không phải thích ta sao?" Hắn nắm cằm nàng, khóe môi bày ra nụ cười quái dị, "Vì người mình thích mà chết, không phải là việc thực hạnh phúc sao? Như thế nào, ngươi gạt ta?"
Tang Viễn Viễn bị hắn ôm trong ngực, nàng cảm giác được độ ấm trên người hắn đang nhanh chóng tăng lên, trong đôi mắt đen nhánh bốc cháy lên hai ngọn lửa tuyệt đẹp, nàng phảng phất thấy được cảnh tượng trong truyền thuyết —— hắn là do máu và lửa hóa thân, muốn đem tất cả trước mắt toàn bộ tiêu hủy.
Mà cái đầu tiên bị hủy diệt, chính là khối thân thể nhu nhược, nho nhỏ này của nàng.
Vóc dáng hắn cao, hơn phân nửa thân hình đều ở phía trên mặt nước.
Nhìn gầy nhưng có cảm giác rất có lực, không giống thời điểm mặc quần áo , một bộ dạng lười nhác ăn chơi trác táng, làm người ta hiểu lầm hắn yếu đuối mong manh.
Thật ra hắn đúng là nam nhân hoàn mỹ, nếu không phải người điên mà nói.
"Dám gạt ta, ngươi sẽ bị chết thảm hại hơn nga." Kẻ điên này cười dữ tợn, nói với nàng.
"Ta càng muốn vì người mình thích mà sống." Nàng nhìn thẳng ánh mắt hơi vặn vẹo của hắn, vươn hai tay lớn mật ôm vòng lấy hắn, "Cho dù sống thật vất vả, ta cũng muốn sống thật tốt, thêm chút sung sướиɠ cho người ta thích."
Nàng ngẩn khuôn mặt nhỏ nhìn hắn: "U Vô Mệnh, cho chính mình một cơ hội đi. Ta sẽ theo ngươi cùng nhau làm rất nhiều chuyện thú vị, hơn xa cái vui thích của giờ khắc này."
Hắn nhìn chằm chằm nàng. Nữ tử không sợ hắn, dám nói thích hắn, hắn chưa bao giờ gặp qua, sau này hẳn là cũng sẽ không gặp lại.
Khóe môi cười quái dị dần dần ngưng lại.
Tuy rằng thân ở trong nước ấm, Tang Viễn Viễn lại cảm giác cả người mình đều rét run. Nàng cắn chặt khớp hàm, không cho mình phát ra âm thanh hàm răng đang đánh lập cập.
"Phải không." Môi mỏng vừa động, hắn nhàn nhạt mở miệng.
Tang Viễn Viễn nhanh nhẹn gật gật đầu, một giọt nước mắt mất khống chế lăn ra, rơi thẳng vào trong sương trắng.
"Chưa từng có người, có thể làm ta đánh mất ý niệm."
Trong lúc nói chuyện, hắn đưa một tay đem nàng ấn trên vách thùng.
Sóng nước gợn đong đưa, hắn đẩy thân về phía trước, đem nàng bức đến đường cùng.
Nhiệt độ trên người hắn cao đến kinh người, động tác hắn lỗ mãng thật sự, giờ phút này hắn đã không còn lòng dạ nào che giấu, giống như lần đầu một con mãnh thú nhỏ muốn thoát ra, đấu đá lung tung, dựa vào bản năng muốn tìm kiếm vui sướиɠ.
Khoé môi Tang Viễn Viễn hiện lên cười khổ.
Đúng vậy, U Vô Mệnh chính là như vậy, một kẻ điên hành sự dứt khoát lưu loát, tuyệt không ướŧ áŧ bẩn thỉu.
Khi hắn ném Mộng Vô Ưu, khi hắn chém thiết khoá của Hàn Thiếu Lăng, nàng còn từng thay hắn trầm trồ khen ngợi.
Hiện tại đến phiên nàng. Tốt rồi, hắn cũng muốn sạch sẽ lưu loát mà làm thịt nàng.
Giãy giụa trong vô vọng sẽ chỉ làm người săn thú càng thêm hưng phấn.
"Khi ta bị độc phát tác, ngươi ngàn vạn đừng dừng lại." Nàng vòng tay ôm lấy cổ hắn, không hề tránh né, "Chỉ mong vui sướиɠ ngươi cho ta có thể áp được đau đớn của độc phát."
Hắn cũng ngay lúc này tìm được cửa vào bảo tàng.
Tiến cùng lui, chỉ trong một ý niệm. Hắn chần chờ, ánh mắt đen tối mãnh liệt lập loè.
Tang Viễn Viễn cúi người, hôn lấy đôi môi hơi cứng đờ của hắn.
Lúc này đây, nàng nghe thấy được mùi vị của hắn.
Là mùi hoa mang theo một chút cay đắng, thực nồng đậm, là cái loại hương vị hoa lệ tan biến trước thê lương.
Một giọt nước mắt lướt qua khoé môi đang cười của nàng, mùi đinh hương, rơi vào giữa môi hắn.
U Vô Mệnh nhẹ nhàng chấn động, bỗng nhiên trong một lúc, quân lính tan rã.
......
Hắn tịch thu ngọc giản của nàng, đem nàng nhốt vào phòng ngủ của hắn.
Thần sắc hắn tối tăm đến hù chết người, chỉ vào nàng, hung ác ra lệnh cho nàng không được phát ra bất cứ thanh âm gì quấy rầy hắn.
Hắn muốn ở thư phòng cách vách xử lý công sự.
Hắn ra vẻ trấn định, hắn chật vật thoát đi.
Tang Viễn Viễn cảm thấy, đây nhất định là lần duy nhất trong cuộc đời U biếи ŧɦái lộ ra vẻ bối rối.
Nàng thỉnh thoảng sẽ nghe được cách vách có tiếng bước chân táo bạo đi đi về về.
Nàng cũng không có thành thật nằm trên giường, mà là nhẹ nhàng đi xuống đất, xem kỹ chỗ ở của hắn.
Nàng biết sau này bản thân sẽ không lại có vận khí tốt như vậy.
U Vô Mệnh dù sao cũng là một tuyệt thế cường giả —— tu vi hắn đã là Linh Diệu cảnh, so với Hàn Thiếu Lăng còn cao hơn vài trọng thiên.
Lần đầu tiên, chỉ là ngoài ý muốn.
Đương nhiên có thể lưu lại bóng ma gì hay không thì không biết được rồi.
Tang Viễn Viễn cũng không biết mình đã làm sao có thể chống chọi diễn cho hết cái tuồng ban nãy.
Đối với cặp mắt đen đang rõ ràng hiện lên ảo não vô hạn, nàng làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, hôn khóe môi cùng gương mặt hắn, cảm tạ hắn nguyện ý buông tha nàng, còn mặc sức tưởng tượng một chút về tương lai của hai người......
Không hổ danh là minh tinh đã đạt được tượng vàng!
Tang Viễn Viễn không hề có liêm sỉ khen chính mình.