Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 79

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai cái hotsearch này là do dân mạng tự khiến cho nó nổi, không liên quan gì tới Giản An An.

Thật ra Giản An An cũng nghĩ làm lớn chuyện này lên, nhưng đêm nay cô lại không có thời gian.

Trước khi sự kiện bắt đầu, cô có nhắn hẹn lúc tối về cùng với Phạm Nhĩ Kim.

Đêm khuya lại hẹn về với nhau, chỉ dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết là sẽ phát sinh chuyện gì.

Mà Phạm Nhĩ Kim là một tên quen thói phong lưu, lúc trước hắn vừa nhìn đã thích dung mạo của Giản An An.

Hiện tại Giản An An chủ động mời, tất nhiên là hắn đồng ý.

Ở phòng cao nhất của khách sạn Minh Hoa, Phạm Nhĩ Kim vừa vào phòng đã đem Giản An An ấn ở trên cửa, sau đó hôn thật sâu.

Phạm Nhĩ Kim tình sử phong phú, bên người không biết tới tới lui lui bao nhiêu người. Về mặt này, hắn chính là một cao thủ.

Kỹ thuật hôn của hắn rất tốt, không bao lâu hắn đã hôn Giản An An đến nhũn cả người.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ở trên lối đi.

Dưới ngọn đèn mịt mờ, hai người hôn nhau say đắm như thể họ là người yêu của nhau từ lâu rồi vậy.

Nhưng trong lòng hai người đều biết rõ, đây chẳng qua là một cuộc giao dịch mà thôi, không hề có một chút tình cảm nào.

Khi hai người tách nhau ra thở dốc, Giản An An nhìn Phạm Nhĩ Kim dưới ánh đèn mờ ảo.

Dưới ánh đèn, đầu tóc vàng của hắn dường như đang phát sáng. Phạm Nhĩ Kim là con lai, khuôn mặt của hắn thiên hướng phương Tây.

Mặt mày hắn sắc sảo, dưới sự hỗ trợ của ánh đèn, đôi mắt của hắn càng lộ ra vẻ thâm tình, cứ như thể ngươi là người mà hắn yêu thương nhất vậy.

Nhưng Giản An An biết, đôi mắt thâm tình này không biết nó đã nhìn qua bao nhiêu người.

Cái kỹ thuật hôn cao siêu này, không biết hắn đã hôn bao nhiêu lần mới luyện ra cái trình độ này.

Hắn lạm tình giống như Chiêm Tri Hành của kiếp trước vậy.

Nghĩ đến Chiêm Tri Hành, vốn bị Phạm Nhĩ Kim hôn đến chóng váng Giản An An tức khắc tỉnh táo lại, trong lòng cô hiện lên sự chán ghét không thể phai nhạt.

Tên Phạm Nhĩ Kim này giống với Chiêm Tri Hành, ở trong lòng Giản An An đều bị coi là tra nam, là người mà cô không thể phó thác.

Cũng may Phạm Nhĩ Kim có điều kiện tốt, ngoại hình cũng đẹp. Dù cho cô cùng hắn ta lên giường vì quyền thế của tương lai, cô cũng không tính có hại.

Hơn nữa cô cũng rất có tự tin với bản thân mình.

Cô là người được ông trời lựa chọn cho sống lại, cô với mọi người là không giống nhau. Cô tin cô sẽ luôn thanh tỉnh khi đối mặt với Phạm Nhĩ Kim, sẽ không bao giờ yêu hắn.

Nhưng Phạm Nhĩ Kim thì không nhất định.

Nếu cô có thể khiến cho Phạm Nhĩ Kim say mê cô, vậy thì chẳng phải sau này cô nói gì thì hắn phải nghe nấy sao? Cô muốn gì thì làm sao có thể không có?

Trong lòng Giản An An đắc ý, cô chủ động ôm cổ Phạm Nhĩ Kim, ngửa đầu dựa sát vào người hắn: “Phạm tổng, lát nữa anh phải dịu dàng với người ta một chút đó….”

Từ trước đến giờ, Phạm Nhĩ Kim đối với sắc đẹp đưa tới cửa ai đến cũng không từ chối, lúc này sao còn có thể chịu đựng?

Phạm Nhĩ Kim ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Giản An An, bế cả người cô lên, đem cô để ở trên cửa.

Giọng hắn khàn khàn: “Tôi chắc chắn sẽ dịu dàng yêu thương em…”

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, chỉ là vào lúc quan trọng, Phạm Nhĩ Kim cũng không có quên đeo bao.

Giản An An thấy thế, trong lòng có hơi không vui.

Tuy cô cũng không nghĩ muốn có con với Phạm Nhĩ Kim, nhưng không có yêu cầu của cô hắn ta lại đeo bao. Tựa như Phạm Nhĩ Kim đang ngại cô bẩn vậy, khiến cô rất không vui.

Phạm Nhĩ Kim thì không nghĩ gì nhiều.

Trước kia, mặc kệ anh lên giường với bao nhiều người, anh đều làm như vậy, đã thành thói quen rồi.

Món đồ này lúc nào anh cũng mang theo, chưa bao giờ dùng đồ ở ngoài.

Anh cùng người khác lên giường, chưa bao giờ “chân không ra trận”, cho dù Giản An An có là lần đầu tiên thì cũng không có ngoại lệ.

Sau khi mây mưa xong, Phạm Nhĩ Kim vào phòng tắm tắm rửa, Giản An An nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Cô cầm lấy di động xem thời gian, đã 2 giờ rưỡi sáng.

Không thể không nói, Phạm Nhĩ Kim quả nhiên là một tên lãng tử có “kinh nghiệm sa trường” phong phú.

Eo và chân của Giản An An lúc này bủn rủn vô cùng, đến cả di chuyển ngón tay thôi cũng chả còn sức.

Phạm Nhĩ Kim hoàn toàn không thương tiếc gì cô, miệng thì nói lời ngọt ngào. Nhưng căn bản là mặc kệ cô có phải là lần đầu tiên hay không, chỉ biết cho bản thân mình thoải mái.

Phạm Nhĩ Kim tắm rửa xong đi ra, Giản An An bọc chăn, hé ra khuôn mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhìn hắn.

Phạm Nhĩ Kim nhìn Giản An An như vậy, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên phiền chán.

Cái loại sau khi xong việc thẹn thùng, trốn ở trong chăn nhìn hắn. Trường hợp này hắn thấy nhiều lắm, trong lòng đã sớm chết lặng.

Hắn của bây giờ không biết làm sao vậy? Mỗi lần mặc kệ là với ai, cũng không còn vui vẻ như trước đây, xong việc trong lòng hắn chỉ còn lại sự trống rỗng.

Phạm Nhĩ Kim đi đến bên giường, từ tủ đầu giường cầm lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu thuốc, hắn nhìn Giản An An nói: Tôi tắm xong rồi, cô vào đi.”

Giản An An nhìn thái độ lạnh lùng sau khi xong việc của Phạm Nhĩ Kim, trong lòng khó chịu nhưng trên mặt lại làm bộ ngượng ngùng, nhẹ giọng mở miệng nói: “Anh …anh có thể đưa quần áo cho em được không?”

Phạm Nhĩ Kim miệng ngâm điếu thuốc, không có nhặt quần áo giúp Giản An An, mà hắn từ phòng tắm cầm một bộ áo tắm giống hắn đang mặc đưa cho cô.

Giản An An đi vào tắm rửa, Phạm Nhĩ Kim dựa vào giường hút thuốc, trong đầu toàn là hình ảnh khi nãy hắn nói chuyện với Phương Thành trong sự kiện.

Không biết Phương Thành dạo này xảy ra chuyện gì, cả người hắn nhìn có vẻ mệt mỏi và lo âu.

Anh chưa bao giờ gặp một Phương Thành như vậy.

Phương Thành mà anh biết, hẳn phải là một người tự tin lại độc miệng. Còn không thì tương lai khi anh đè lên hắn, bộ dáng lúc đó của hắn sẽ là đáng thương ngước nhìn anh.

Phạm Nhĩ Kim càng nghĩ đến dáng vẻ lo âu của Phương Thành khi nói chuyện với anh, thì lòng anh càng thêm bực bội.

Phạm Nhĩ Kim cầm lấy điện thoại của mình, gọi một cuộc điện thoại, người nhận vừa bắt máy anh liền hỏi: “Cậu tra được gì chưa? Gần đây hắn gặp chuyện gì?”

Phía bên kia không biết nói gì đó, Phạm Nhĩ Kim nhíu mày, giọng nói có hơi vội vàng: “Cậu nói cái gì? Dạo này hắn đang tìm bác sĩ sao?”

Hiện giờ chân của Giản An An vẫn còn đang nhũn ra, nên cô chỉ tắm qua loa đại khái một cái. Trong lúc cô đang nhíu mày mặc áo tắm, thì chợt nghe được giọng của Phạm Nhĩ Kim.

Nhà tắm cách âm không được tốt, có thể loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện bên ngoài.

Giản An An sửa sang lại áo tắm, không vội vàng đi ra ngoài, cô dựa vào cửa nhà tắm nghe Phạm Nhĩ Kim nói chuyện.

Phạm Nhĩ Kim còn đang nghe báo cáo trên điện thoại, nên không chú ý tới tiếng nước chảy trong nhà tắm đã ngừng.

“Bác sĩ Holden?” Phạm Nhĩ Kim nói, “Cậu nói là Phương Thành dạo gần đây hỏi thăm tin tức của bác sĩ Holden của Nước M?”

Trong nhà tắm, khi Giản An An nghe được cái tên Holden này, cả người cô sững sờ.

Cô biết người tên Holden này, đời trước ông ta chính là người chữa khỏi chân cho Chiêm Hành.
« Chương TrướcChương Tiếp »