Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tới gần cuối năm, Đường Cận nhận được lời mời do Thành Nịnh video tổ chức, họ mời cô tham gia sự kiện Đêm Hội Ánh Sáng.

Sự kiện này mời rất nhiều tai to mặt lớn trong giới giải trí, có thể nói là chúng tinh tụ tập.

Ngoài nghệ sĩ ra, thì còn có CEO và các vị có chức vụ cao của các công ty nổi tiếng về điện ảnh và truyền hình, họ đều được mời tới tham gia hoạt động lần này.

Ở phía ngoài sân có rất nhiều truyền thông, đêm nay ngoài việc đi thảm đỏ, còn có một buổi biểu diễn lớn và lễ trao giải.

Đêm hội Ánh Sáng được tổ chức ở sân vận động của thành phố Minh.

Đoàn đội tạo hình của Đường Cận giúp cô chọn lễ phục và trang điểm, Tống ca và Vương Linh lái xe chở cô đến sân vận động.

Đường Cận mặc lên người chiếc váy đen dài ôm sát người, nó làm hiện lên dáng người hoàn mỹ và mảnh khảnh của cô.

Mặt cô được trang điểm khéo léo, cách trang điểm làm nổi bật ngũ quan của cô.

Kiểu tóc của Đường Cận hôm nay là kiểu cột tóc đuôi ngựa, ngọn tóc của cô được nhuộm đỏ.

Chiếc nhan sắc lộng lẫy cộng với đôi môi đỏ mọng của cô hôm nay, làm cho cả người cô nhìn sang trọng và lãnh diễm.

Đường Cận vừa xuất hiện, tất cả các ống kính liền hướng về phía cô, một bên đường đi còn có tiếng các fans gọi tên cô, hiện trường sôi trào.

Khi Đường Cận còn ở bên ngoài đi thảm đỏ, trả lời phỏng vấn của MC và bị truyền thông chụp ảnh. Thì Giản An An đã đi vào bên trong sân vận động, ngồi ở chỗ ngồi đã được chỉ định sẵn.

Bên trong sân đã tới không ít người, hoạt động còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng vì người nhiều nên có hơi ầm ĩ.

Bởi vì còn có không ít nghệ sĩ chưa đi thảm đỏ, nên đại bộ phần truyền thông vẫn còn ở bên ngoài quay chụp.

Bên trong sân cũng được truyền hình trực tiếp, chẳng qua hiện tại đại bộ phận màn ảnh đều ở chỗ thảm đỏ.

Mỗi một người được mời đều sẽ có ghế cho riêng mình, ở chỗ ngồi còn được dán tên, tất cả đều được chuẩn bị tốt, như vậy sẽ không gây ra lỗi.

Hôm nay, Giản An An là theo Phạm Nhĩ Kim cùng nhau tới, nhưng chỗ ngồi của Phạm Nhĩ Kim với những nghệ sĩ như bọn họ không cùng chỗ.

Giản An An ngồi xuống vị trí được chỉ định của mình, ánh mắt cô tìm kiếm xung quanh, không biết có thể nhìn thấy Chiêm Hành hay không.

Vì cô từ miệng của Phạm Nhĩ Kim biết được, hoạt động lần này cũng mời một vị có chức vụ cao của công ty điện ảnh và truyền hình, mà Hằng Dương thu mua.

Chiêm Hành thân là CEO của Hằng Dương, thân phận của anh tham gia sự kiện này, là cho Thanh Nịnh mặt mũi.

Hôm nay Đường Cận cũng tham gia hoạt động này, nói không chừng Chiêm Hành cũng sẽ tới đây.

Trong lòng Giản An An nghĩ như vậy, ánh mắt cô đảo qua đảo lại bên trong sân vận động.

Khi cô đang cố tìm bóng dáng của Chiêm Hành, thì thấy được Phương Thành.

Đời trước cô cũng gặp qua Phương Thành, chẳng qua mỗi khi Phương Thành thấy cô, lại biểu hiện sắc mặt khó chịu, cô không biết mình đắc tội hắn cái gì nữa.

Đời trước có rất nhiều người nói cô, nói cô vì gả cho nhà giàu có, mà ngay cả giường của người tàn phế cũng leo lên.

Cho nên khi cô kết hôn với Chiêm Hành, cô sợ bị người ta biết cô kết hôn với hắn, nên không tổ chức hôn lễ, chỉ có giấy đăng ký kết hôn mà thôi.

Tuy không tổ chức hôn lễ, nhưng Phương Thành vẫn tới tặng cho Chiêm Hành một phần tiền biếu.

Chẳng qua khi cô chiêu đãi Phương Thành như một người anh em tốt của Chiêm Hành, thì hắn ta luôn đối với cô rất lãnh đạm, khiến cho cô bị vài lần mặt nhiệt dán mông lạnh.

Giản An An thấy Phương Thành tham gia hoạt động đêm nay, cô liền biết Chiêm Hành sẽ không tới.

Nếu Chiêm Hành tham gia, thì Phương Thành khẳng định sẽ đi theo bên cạnh hắn.

Kỳ thật không gặp được Chiêm Hành, trong lòng cô cũng không có cảm giác mất mát gì. Có thể gặp thì tốt, không thì thôi.

Chiêm Hành ở trong lòng cô, là người đàn ông có điều kiện tốt nhất mà cô biết, cho nên khi muốn lấy chồng, thì Chiêm Hành khẳng định được lựa chọn được ưu tiên.

Hơn nữa ở đời trước, khi cô làm cho Chiêm Hành thích mình, cô biết rất rõ khi có được trái tim của hắn, cô sẽ được sự thành tâm và yêu chiều như thế nào.

Chính bởi vì những điều đó, nên cô mới không bỏ được việc buông Chiêm Hành.

Nhưng bởi vì Đường Cận đột nhiên thay đổi, làm cho hết thảy đều thay đổi theo, khiến cho Chiêm Hành không thích cô, thậm chí còn thích Đường Cận.

Kể từ khi Chiêm Hành không thích cô, thì đó không còn là Chiêm Hành của cô nữa, nên trong lòng cô đối với việc chiếm hữu Chiêm Hành không còn mãnh liệt như trước.

So với việc trả giới lớn vẫn không chiếm được Chiêm Hành, thì cô vẫn nên bắt lấy quyền lợi quan trọng trước mặt hơn.

Khi Giản An An còn đang suy nghĩ, thì cô thấy Phạm Nhĩ Kim đang nói chuyện với Phương Thành.

Sở dĩ Phạm Nhĩ Kim hợp tác với cô, là do nhìn trúng vào năng lực biết trước của cô.

Nói là biết trước, chứ nó chẳng qua là ký ức từ kiếp trước của cô mà thôi. Cô căn cứ vào trí nhớ của đời trước, để biết biến hóa của thị trường trong tương lai.

Điều này, chính là điều mà Phạm Nhĩ Kim cần.

Đoạn thời gian trước, cô dựa vào ký ức đời trước, nói cho Phạm Nhĩ Kim công ty nào sẽ có thay đổi.

Chẳng qua đời trước chuyện thay đổi không phải lúc nào cũng xảy ra, nên gần nhất tin tức cô có thể nói cho Phạm Nhĩ Kim càng ngày càng ít.

Phạm Nhĩ Kim là một tên lãng tử phong lưu, đây là chuyện mà ai cũng biết.

Cô vẫn luôn biết, Phạm Nhĩ Kim không chỉ đơn giản coi trọng năng lực biết trước của cô, mà hắn ta còn nhìn trúng thân thể cô nữa.

Có thể là do lúc trước, trong lòng cô còn nghĩ về Chiêm Hành nên có chút kháng cự. Nhưng hiện tại Chiêm Hành không có bất kỳ cảm xúc nào với cô, cô kiên trì không còn ý nghĩa nữa, ngược lại cô sẽ mất đi rất nhiều cơ hội.

Bên người Phạm Nhĩ Kim không thiếu phụ nữ, bên người hắn dạo gần đây không ngừng có oanh oanh yến yến vay quanh.

Cô rất sợ hãi, sợ mất đi chỗ dựa vững chắc là Phạm Nhĩ Kim. Cô tạm thời không thể cung cấp cho hắn ta tin tức gì, nên thứ có thể buộc lấy hắn ta chỉ còn lại cơ thể cô mà thôi.

Trong lòng Giản An An làm quyết định, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phạm Nhĩ Kim, hẹn hắn khi hoạt động kết thúc sẽ đi về cùng hắn.

Giản An An vừa gửi tin nhắn xong, chợt nghe tiếng cãi cọ kế bên.

Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy nhân viên công tác, đang nói chuyện với một cậu nam sinh diện mạo thanh tú.

Vẻ ngoài của nam sinh đó không tồi, cậu ta mặc một bộ tay trang được cắt may khéo léo, khiến cho người ta cảm thấy khí chất sạch sẽ ôn nhu toát ra từ cậu ta.

Chẳng qua vẻ mặt của cậu trai đó lúc này có chút xấu hổ, cả người có hơi mất tự nhiên.

Giản An An nghe trong chốc lát mới biết được, cậu ta gọi là Thạch Dương, là một nghệ sĩ không nổi danh.

Thạch Dương là người được mời tới tham gia sự kiện, nhưng cậu đi thảm đỏ xong, khi đi vào sân thì không tìm thấy chỗ ngồi của cậu.

Ba nhân viên công tác xác nhận rất nhiều lần, nơi này quả thật không có vị trí của cậu, cho nên mới tạo thành cục diện xấu hổ như này.

Tuy rằng Giản An An tiến giới giải trí không lâu, nhưng chuyện này rốt cuộc sao lại xảy ra, thì chỉ cần nghĩ sơ thôi cũng biết.

Hoạt động lớn như thế này, sao lại có chuyện mời đối phương, cuối cùng lại không có chỗ ngồi chứ?

Có thể vị trí vốn có của Thạch Dương, đã bị nhân viên công tác tặng cho ai đó ngồi, nên cậu ta cũng bị mất chỗ.

Dù sao so với những nghệ sĩ có danh tiếng, một nghệ sĩ không nổi danh như Thạch Dương rất dễ bắt chẹt.

Không thì do lỗi của nhân viên công tác, không có sắp xếp chỗ ngồi cho cậu ta. Nhưng bọn họ lại không muốn thừa nhận sai lầm này, mà Thạch Dương cũng không nổi tiếng, bọn họ có thể tùy ý đuổi cậu ta đi rồi lơ chuyện này đi.

Giản An An nhìn thấy ba nhân viên công tác nói chuyện với Thạch Dương với vẻ mặt khó chịu, trong mắt cô hiện lên lãnh ý.

Đây là lý do vì sao cô lại cố gắng vươn lên phía trước.

Khi một ngươi không có quyền lợi, thì loại người nào cũng có thể cưỡi lên đầu ăn hϊếp ngươi.

Nhưng Giản An An cũng không có tâm làm chuyện tốt, cô không nghĩ xen vào việc của người khác.

Ba nhân viên kia dù luôn miệng xin lỗi Thạch Dương, nhưng trên mặt họ chả có vẻ gì là xin lỗi cả, ngược lại họ còn không nhìn thẳng vào cậu lần nào.

Mọi người xung quanh nói chuyện ồn ào, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, ngồi ở vị trí của mình. Không ai muốn xen vào giúp Thạch Dương cả, tất cả chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Trên người Thạch Dương mặc bộ tây trang đẹp đã, nhưng cậu lại chỉ có thể nắm chặt nắm tay, trên mặt cậu mang theo cảm giác xấu hổ và bức rức. Cậu bây giờ cảm thấy mình là như mệt tên hề đang diễn cho người khác xem vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »