- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật
- Chương 7
Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật
Chương 7
Cô ta không nghĩ tới Chiêm Hành lại cự tuyệt cô ta lần nữa. Rõ ràng kiếp trước cô ta tiếp cận Chiêm Hành rất thuận lợi, bên cạnh Chiêm Hành cũng chỉ có cô ta, sao đời này lại thay đổi?
Giản An An trở lại chỗ ngồi sắc mặt âm trầm.
Cô ta biết, nhất định là bởi vì Đường Cận. Kiếp trước Đường Cận và Chiêm Hành không có giao tiếp với nhau, nhưng đời này cô ấy lại chủ động đi làm bạn cùng bàn của Chiêm Hành, nguyên nhân nhất định là bởi vì của cô ấy.
Giản An An tay nắm chặt bút, gắt gao cắn môi mình, bộ dạng tức giận đến cực điểm. Nhưng sau đó cô ta mỉm cười, cả người đột nhiên thư giãn.
Cô ta nghĩ đến kiếp trước chính là buổi tối tự học hôm nay, Chiêm Tri Hành sẽ thổ lộ với Đường Cận. Mặc kệ đời này tính cách Đường Cận có thay đổi như thế nào, qua đêm nay cô ấy sẽ là bạn gái của Chiêm Tri Hành, cho nên cô ta không có gì phải sợ.
Giản An An nghĩ, cả người lại thả lỏng, nở nụ cười trên vẻ mặt nhất định phải thắng.
Khi sắp đến buổi tự học tối, Chiêm Tri Hành mới vào lớp. Vừa vào phòng học nhìn thấy Đường Cận thay đổi vị trí, còn cách anh ta gần như vậy, nhất thời cực kỳ cao hứng.
Chiêm Tri Hành cứ hưng phấn hỏi Đường Cận có phải vì anh ta mới đổi vị trí hay không, nơi này cách anh ta gần hơn một chút.
Đường Cận nghe xong cảm thấy vô cùng bội phục. Chiêm Tri Hành không hổ là một cặp với Giản An An ở kiếp trước, có đôi khi hai người bọn họ ngay cả mạch não cũng giống nhau.
Đường Cận đối với chuyện này phủ nhận nói không phải, nói nơi này tầm nhìn tốt, sau đó quay đầu không để ý tới Chiêm Tri Hành nữa, nhưng Chiêm Tri không tin lời của Đường Cận.
Anh ta nhận định Đường Cận là vì anh ta mới đổi vị trí, Đường Cận thích anh ta. Chẳng qua Đường Cận tính tình lãnh đạm, không muốn biểu hiện rõ ràng như vậy, cho nên mới miễn cưỡng tạm thời làm bạn bàn cùng Chiêm Hành.
Chẳng qua không sao, chờ tan buổi tự học tối, sau khi anh ta thổ lộ xong với Đường Cận, cô cũng không cần thẹn thùng nữa, có thể quang minh chính đại ngồi cùng một chỗ với anh ta.
Trong lòng Chiêm Tri Hành chứa chuyện vui, cả buổi tự học tối đều tỏ ra đặc biệt có tinh thần, đặc biệt hưng phấn.
Đến thời gian tan học, Chiêm Tri Hành chờ sau khi giáo viên đi rồi dẫn đầu đi lên bục giảng, hô to một tiếng để cho mọi người tạm thời đừng đi, anh ta có việc muốn nói.
Giản An An thấy thế nở nụ cười.
Cả lớp đều nghe Chiêm Tri Hành nói, ngồi không nhúc nhích, sau đó Chiêm Tri Hành sai người tắt đèn phòng học, trong lớp học chỉ có một chút ánh sáng của máy tính ở bục giảng.
Sau đó, âm thanh trong lớp học được bật, một bài hát vang lên trong lớp học, bong bóng tỏ tình của Châu Kiệt Luân.
Đường Cận mặt không chút thay đổi, nghe nhạc bên tai khóe miệng giật giật.
Bài hát không quê mùa, chủ yếu là người thổ lộ quê mùa, với lại còn là người cô không thích. Nếu đổi lại là Chiêm Hành thổ lộ với cô, cho dù là phát bài hảo hán ca cô cũng cảm động, đều thích.
Đường Cận nghĩ liền nhìn sang bên cạnh, nương theo ánh đèn dưới hành lang bên ngoài phòng học, Đường Cận thấy vị trí của Chiêm Hành không có người.
Trên bàn hai người bọn họ đặt một tấm thảm gấp lại, là tấm chăn Đường Cận đắp lên đùi Chiêm Hành.
Đường Cận cầm cặp sách và thảm của mình đầu cũng không quay lại, lén chuồn đi từ cửa sau, bên tai vang lên tiếng hát thâm tình theo nhạc đệm bong bóng tỏ tình của Chiêm Tri Hành.
Chiêm Hành một mình xoay xe lăn đi về phía cổng trường. Hiện tại thời tiết còn rất lạnh, gió lạnh chui thẳng vào trong quần áo, lạnh làm cả người anh rét cóng.
Chẳng qua có lạnh đến đâu, cũng không sánh bằng tâm tình hiện tại của anh. Trong đầu anh đều là nụ cười sáng lạn của Đường Cận chiều nay, cùng bài bong bóng tỏ tình của Chiêm Tri Hành vừa hát vang lên bên tai.
Sáng nay anh nghe thấy Chiêm Tri Hành cùng tay sai của anh ta thương lượng chuyện thổ lộ với Đường Cận vào buổi tự học tối, cho nên anh không bất ngờ.
Chỉ là tại sao vừa nghĩ qua một lát nữa Đường Cận sẽ là bạn gái của Chiêm Tri Hành, khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia sau này cũng chỉ cho Chiêm Tri Hành nhìn liền cảm thấy trong lòng không thoải mái như vậy?
Lúc sắp đi tới cổng trường, Chiêm Hành chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy nhanh, sau đó chính là tiếng Đường Cận gọi tên anh.
“Chiêm Hành!” Đường Cận chạy vài bước đến trước mặt Chiêm Hành, hơi thở hổn hển.
Chiêm Hành thấy mặt Đường Cận vì chạy hơi đỏ lên một chút, thở hổn hển, đang nhìn mình, toàn thân không khỏi cứng đờ.
Tại sao cô lại ở đây?
Sau khi Đường Cận điều chỉnh hô hấp xong bèn ngồi xổm xuống trước mặt Chiêm Hành, đắp tấm thảm trong ngực lên đùi Chiêm Hành, nhét góc vào cho anh.
Chiêm Hành yết hầu khẽ động, nhìn đỉnh tóc Đường Cận không nói gì, ngón tay đều cứng ngắc.
Sau khi Đường Cận đắp cho Chiêm Hành, ngẩng đầu nhìn Chiêm Hành, nói: “Ngồi xe của tớ trở về đi?”
Chiêm Hành chỉ nhìn Đường Cận không nói gì.
Đường Cận đứng lên, trực tiếp đi tới phía sau Chiêm Hành rồi đẩy anh đi về phía trước, thân thể Chiêm Hành nhất thời càng thêm cứng ngắc.
Xe nhà Đường Cận dừng ở cổng trường, tài xế sau khi nhìn thấy Đường Cận vội vàng xuống xe gọi một tiếng tiểu thư, sau đó lại đi qua mở cửa xe.
Đường Cận đẩy Chiêm Hành đến bên cạnh xe, sau đó chuẩn bị đỡ Chiêm Hành dậy, Chiêm Hành đột nhiên mở miệng nói: “Không cần! Tôi tự làm…”
Đường Cận không có miễn cưỡng, ngoan ngoãn đứng ở một bên, dùng ánh mắt ý bảo tài xế chú ý một chút, đừng để Chiêm Hành ngã.
Chân Chiêm Hành cũng không phải không có cảm giác, mà là không dùng được lực.
Vành tai Chiêm Hành ửng đỏ, tài xế ở một bên đỡ anh, anh không cự tuyệt nữa, sau đó vịn ghế trong xe đứng lên, lấy tay vác chân mình giẫm vào trong, sau đó ngồi vào trong xe.
Chiêm Hành nhìn Đường Cận một cái, muốn nhìn thấy một cái gì đó trong mắt Đường Cận, kết quả cái gì cũng không có.
Cho dù là khinh thường, hay là ghét bỏ, hoặc là chán ghét, kinh ngạc, cái gì cũng không có.
Anh vốn tưởng rằng Đường Cận sẽ ghét bỏ khi nhìn thấy bộ dạng tàn phế của mình ngay cả lên xe cũng phải có người đỡ, kết quả Đường Cận vẫn là kiểu dáng đó, bình thản đến cực điểm.
Tài xế để xe lăn ở phía sau, Đường Cận lên xe từ phía bên kia.
“Cậu cũng ở biệt thự Minh Hoa đúng không?” Đường Cận lại đắp chăn cho Chiêm Hành hỏi.
Chiêm Hành gật đầu.
Biệt thự Minh Hoa là khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố Minh. Môi trường thanh lịch, phong cảnh đẹp, nơi yên tĩnh trong thành phố. Những người sống trong biệt thự Minh Hoa đều là những người trong xã hội thượng lưu, không giàu thì quý.
Nhưng biệt thự Minh Hoa do nhà Đường Cận xây dựng, nhà họ Đường là thương nhân bất động sản nổi tiếng.
Trên đường đi Chiêm Hành đều trầm mặc không nói gì, Đường Cận cũng yên lặng không lên tiếng.
Nhà họ Chiêm kỳ thật có sắp xếp xe cho Chiêm Hành và Chiêm Tri Hành đưa đón bọn họ đi học.
Chỉ là thời gian Chiêm Tri Hành và Chiêm Hành ra ngoài không giống nhau, có đôi khi tuyến đường cũng không giống nhau.
Chẳng hạn như khi đi học mỗi ngày. Chiêm Hành mỗi ngày đều dậy rất sớm, tất nhiên đi học sớm, nhưng Chiêm Tri Hành so với anh trễ hơn một chút, như vậy Chiêm Hành chỉ có thể đi trước, nhưng Chiêm Tri Hành lại cố ý không cho tài xế đưa Chiêm Hành, cho nên Chiêm Hành chỉ có thể bắt taxi đến trường.
Nhưng biệt thự Minh Hoa chiếm diện tích rất lớn, Chiêm Hành chỉ có thể tự mình xoay xe lăn đi về phía trước một đoạn đường dài đến cửa lớn biệt thự Minh Hoa mới có thể bắt được xe.
Sau đó khi tan học. Mỗi buổi tối Chiêm Tri Hành tan học xong lại không vội về nhà, cùng bạn xấu ngao du một vòng mới trở về, nhưng Chiêm Hành lại không thể đi cùng anh ta, chỉ có thể tự mình về nhà trước.
Giống như tối nay. Trong nguyên văn Chiêm Tri Hành chuẩn bị thổ lộ cùng ‘Đường Cận’ vào buổi tự học tối nay, sau khi thổ lộ xong còn muốn dẫn ‘Đường Cận’ đi ra ngoài chơi, cho nên Chiêm Hành làm sao có thể đợi được Chiêm Tri Hành cùng nhau ngồi xe về nhà.
Cho dù có đôi khi đợi được, Chiêm Tri Hành cũng cố ý làm bộ như không phát hiện, không dẫn theo Chiêm Hành, để Chiêm Hành tự mình trở về.
Vợ chồng Chiêm thị mỗi ngày rất bận rộn, căn bản mặc kệ những chuyện vặt vãnh này, tất nhiên là không biết. Hơn nữa Chiêm Hành tính cách trầm mặc, cũng sẽ không chủ động đi nói chuyện này với vợ chồng Chiêm thị, cho nên mỗi ngày anh đều tự mình bắt xe về nhà.
Kỳ thật cho dù Chiêm Hành nói chuyện này với vợ chồng Chiêm thị thì có thể làm được gì? Bọn họ lại bảo Chiêm Hành làm anh trai nhường nhịn Chiêm Tri Hành một chút, sau đó vô thưởng vô phạt phê bình một chút Chiêm Tri Hành, không qua mấy ngày Chiêm Tri Hành lại khôi phục thành nguyên dạng, chắc chắn còn có thể trở nên tệ hại hơn.
Tiến vào biệt thự Minh Hoa, tài xế dừng xe trước cửa nhà Chiêm Hành, sau đó Chiêm Hành xuống xe, ngồi trở lại xe lăn.
Đường Cận chuẩn bị đắp thảm lại cho Chiêm Hành, thì thấy Chiêm Hành chặn lại, nói: “Không cần… Tớ về nhà rồi.”
Đường Cận thấy thế cũng không miễn cưỡng. Vừa vặn, cái thảm này cô cảm thấy màu sắc không đẹp, chờ cô tìm được một cái thảm đẹp rồi mới đưa cho Chiêm Hành.
Đường Cận đem thảm đặt trở lại trong xe, nhìn về phía Chiêm Hành cười nói: “Cậu thích ăn cái gì?”
Kỳ thật Đường Cận đọc qua nguyên văn biết Chiêm Hành thích ăn cái gì. Chẳng qua cô vẫn muốn tự mình nghe từ trong miệng Chiêm Hành nói với cô, anh thích ăn cái gì.
Mí mắt Chiêm Hành khẽ run rẩy, nói một tiếng: “Tôm…”
Đường Cận nghe vậy nở nụ cười, gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Chiêm Hành nhìn về phía Đường Cận, hỏi: “Cậu… Tại sao cậu lại ra ngoài sớm? Cậu không phải nên ở trong lớp sao?”
Đường Cận suy nghĩ một chút, sau đó nhếch môi nhìn Chiêm Hành: “Cậu muốn tớ ở trong phòng học sao?”
Chiêm Hành nghe vậy ngây ngẩn cả người, nắm chặt tay vịn xe lăn, không trả lời.
Đường Cận cảm thấy mình không hổ là học bá(*), cũng không cần người dạy cũng biết trêu ghẹo người! Đã biết cách đặt câu hỏi ngược lại! Ngươi nhìn xem, hôm nay Chiêm Hành bị cô trêu chọc nhiều lần cũng không biết nói cái gì cho phải.
(*)học bá [学霸]: chăm chỉ học cho nên điểm cao.
Cô ấy thực sự là một thiên tài tình yêu! Không thầy dạy vẫn thành tài!
Bên ngoài rất lạnh, trên người Chiêm Hành mặc phong phanh, Đường Cận không muốn để anh tiếp tục bị lạnh, cười nói: “Được rồi, cậu về nhà đi, ngày mai gặp.”
Đường Cận nói xong liền lên xe, sau đó tài xế lái xe đi, Chiêm Hành dừng lại tại chỗ nhìn chiếc xe dần dần đi xa sửng sốt rất lâu.
Biệt thự Minh Hoa rất lớn, cho nên nhà Đường Cận và nhà Chiêm Hành cũng không tính gần.
Đường Cận ngồi trong xe buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ven đường đi ngang qua một người, là Chiêm Tri Hành.
Chiêm Tri Hành đi bộ, không có ngồi xe nhà anh ta, nhìn phương hướng anh ta đi, hẳn là chuẩn bị đến nhà Đường Cận tìm Đường Cận.
Chắc là sau khi hát xong bài bong bóng tỏ tình trong lớp học, bật đèn nhìn thấy Đường Cận sớm đã rời đi, vì thế vội vàng đuổi theo, chuẩn bị đến nhà Đường Cận gặp cô tiếp tục thổ lộ.
Anh chàng này tốc độ cũng rất nhanh.
Đường Cận sờ sờ cằm, nghĩ đến lời nhục nhã của Chiêm Tri Hành nhằm Chiêm Hành vào trưa hôm nay. Bây giờ ngẫm lại vẫn làm cho cô cảm thấy tức giận, muốn đánh anh ta một trận.
Đường Cận nhìn camera ven đường, trong mắt lóe lên một tia bóng tối, sau đó bên miệng nở ra một nụ cười lạnh như băng, nói với tài xế: “Anh đậu xe ở nơi camera giám sát không quay được, sau đó tự mình lái xe trở về trước.”
Tài xế nghe vậy nghi hoặc nói: “Tiểu thư, trễ thế này rồi cô đi đâu vậy?”
Đường Cận cười cười: “Không đi đâu cả, chỉ là tản bộ. Đừng lo, tôi sẽ quay lại ngay.”
Tài xế này là người của nhà họ Đường, hơn nữa toàn bộ biệt thự này đều là của nhà họ Đường, cho nên ở nào có camera giám sát anh ta rất rõ.
Tài xế dừng xe ở phía trước một khu vực mù mà camera giám sát không quay được, sau đó Đường Cận mở cửa xe chuẩn bị xuống, trước khi xuống xe nhìn thấy tấm thảm kia, tiện tay cầm xuống.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật
- Chương 7