Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Trong Tim Của Nam Chính Tàn Tật

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đường Cận đã mở miệng nói chuyện, Chiêm Tri Hành tất nhiên hiền lành trở lại chỗ ngồi của mình, còn làm bộ cầm lấy sách giáo khoa bày ra tư thế tự cho là vô cùng đẹp trai, cũng vì để cho Đường Cận nhìn thấy mặt đẹp trai nhất của anh ta.

Kết quả Đường Cận nói xong trực tiếp xoay người trở về, căn bản không liếc mắt nhìn anh ta một cái, làm cho anh ta cảm thấy có chút thất vọng.

Chẳng qua nghĩ đến anh ta chính là thích tính tình cao ngạo lạnh lùng này của Đường Cận, còn có chuyện sắp làm khi tan buổi tự học tối nay liền thoải mái.

Đường Cận nhìn sách giáo khoa trên bàn, trong lòng lại đang nghĩ chuyện khác.

Cô nhớ rõ trong nguyên văn ngày mà Giản An An sống lại, khi tan buổi tự học tối Chiêm Tri Hành thổ lộ với ‘Đường Cận’ nguyên bản, sau đó bọn họ đã quen nhau.

Thổ lộ ngay sau giờ tự học tối nay.

Cô lại không phải là ‘Đường Cận’ chân chính, khẳng định sẽ không đồng ý với Chiêm Tri Hành. Hơn nữa cô nhìn thấy Chiêm Tri Hành là phiền, vừa rồi Chiêm Tri Hành còn ức hϊếp Chiêm Hành của cô, chuyện này còn chưa tính.

Đường Cận ngồi ở vị trí nghĩ tới nghĩ lui, Giản An An bên kia cũng trở về vị trí của mình, trong tay vẫn xách phần cơm kia.

Trước khi vào lớp học buổi chiều, Đường Cận đã đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm một chuyến, yêu cầu giáo viên thay đổi chỗ ngồi cho cô.

Lý do cô thay đổi chỗ ngồi là hàng đầu tiên quá gần bục giảng, cô cảm thấy gần đây thị lực của mình dường như đã giảm xuống vì quá gần bảng đen, vì vậy cô muốn đi hàng cuối cùng để nghe bài giảng. Mặt khác bên cạnh bạn học Chiêm Hành hàng cuối cùng có một cái bàn trống, cô muốn ngồi ở chỗ đó, xin giáo viên phê chuẩn.

Giáo viên chủ nhiệm nghe xong khóe miệng giật giật: Đây là lý do kiểu gì!

Chẳng qua Đường Cận ở trường học là hoa khôi, học tập cũng không tệ lắm, bình thường giáo viên chủ nhiệm cũng rất thương cô, nên đồng ý.

Chẳng qua điều kiện tiên quyết là phải được bạn học Chiêm Hành đồng ý cô ngồi bên cạnh anh mới được.

Mỗi lần thi Chiêm Hành đều là người đứng đầu, chính là tính cách quá lạnh, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không biết nên giao tiếp với anh như thế nào, cho nên chủ nhiệm lớp sợ Chiêm Hành không đồng ý, kêu Đường Cận trước tiên phải có được sự đồng ý của Chiêm Hành.

Đường Cận đối với việc này vô cùng vui mừng, người ở thế kiên quyết phải đạt được, cam đoan với chủ nhiệm lớp nhất định sẽ làm Chiêm Hành đồng ý, sau đó nhảy nhót trở về phòng học.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc ăn cơm tối.

Vừa tan học, Giản An An vội vàng chào hỏi Đường Cận, sau đó liền đi đến căn tin.

Cô ta có thể là muốn sớm đến căn tin tranh thủ thời gian mua xong cơm, sau đó mau chóng trở về trước khi Chiêm Hành ăn cơm xong.

Chẳng qua đáng tiếc, cô ta vừa mới đi ra ngoài chú Trương quản gia của Đường Cận đã đem cơm đến.

Chiêm Tri Hành lần thứ hai mời Đường Cận cùng nhau ra ngoài ăn cơm bị cự tuyệt, anh ta cũng không tức giận, vui vẻ cùng tay sai đi ra ngoài.

Đường Cận giống như buổi trưa bày thức ăn ở trước mặt Chiêm Hành, rót canh gà cho anh, để anh uống một chén ấm dạ dày trước.

Hai người gần như không nói gì cứ ăn cơm tối, Chiêm Hành thấy Đường Cận thu dọn bát đũa trên bàn muốn nói lại thôi, cuối cùng khi Đường Cận thu dọn đồ đạc xong hết chuẩn bị đứng dậy rời đi, anh hạ quyết tâm, quyết định hỏi Đường Cận tiếp cận anh là có ý gì.

Chiêm Hành trên mặt không chút thay đổi, âm thanh trong trẻo lạnh lùng trầm thấp: “Cậu…… Vì sao…”

Chiêm Hành nói rồi lại cảm thấy nói không nên lời.

Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Hay là tại sao tiếp cận tôi, có mục đích gì?

Bất kể là cái nào anh cũng có chút khó mở miệng, không biết nên nói như thế nào.

Đường Cận nhìn bộ dạng ấp úng của Chiêm Hành cười cười, “Cậu muốn hỏi tớ vì sao đột nhiên ăn cơm cùng cậu? Tại sao đột nhiên chăm sóc cậu? Hỏi tớ có ý gì? Mục đích là gì?”

Chiêm Hành có chút kinh ngạc nhìn Đường Cận. Cô đã nói tất cả những câu hỏi anh muốn hỏi.

Đường Cận ôm hai cánh tay, bày ra bộ dạng nghiêm túc suy nghĩ, nhìn Chiêm Hành nói, “Nói thật, tớ đối xử với cậu như vậy đúng là có mục đích.”

Chiêm Hành nghe vậy hơi cúi đầu không nhìn Đường Cận, ánh mắt ảm đạm một chút, ngón tay căng thẳng cuộn tròn lại.

Quả nhiên là có mục đích sao? Mục đích là gì? Anh có thể trả nổi không? Bộ dạng anh bây giờ, còn có thể kiếm được lợi ích gì?

Đường Cận thấy Chiêm Hành cúi đầu không nhìn cô, búng tay một cái trước mặt Chiêm Hành, cắt ngang suy nghĩ của anh, để Chiêm Hành ngẩng đầu nhìn cô.

Chiêm Hành phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Cận, chỉ thấy Đường Cận cười xán lạn nhìn anh, nói: “Mục đích của tớ chính là muốn ngồi cùng bàn với cậu, muốn đối tốt với cậu. Cho tớ một cơ hội đi bạn học Chiêm Hành? Cậu đã ăn cả hai bữa cơm của tớ rồi vậy tiếp tục ăn đi?”

Đường Cận rất đẹp. Lúc không cười diện mạo lạnh lẽo diễm lệ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, khí chất xuất chúng, chính là một mỹ nhân băng. Lúc cười rộ lên đôi mắt đó sẽ trở nên sáng lấp lánh, bên phải miệng còn lộ ra một cái răng hổ nhọn, vô cùng đáng yêu.

Đường Cận cười nhìn Chiêm Hành, nụ cười đó nhìn ấm áp, làm cho người ta thấy ngọt ngào đến trong tim, nào có bộ dạng nữ thần cao ngạo lạnh lùng như lời đồn trong trường học.

Chiêm Hành nhìn nụ cười của Đường Cận, cảm thấy ngực ứ đọng, sau đó lại đập kịch liệt, ngây ngẩn cả người.

Đường Cận cầm lấy giỏ thức ăn trên bàn, cười nói: “Từ nay về sau xin chỉ dạy nhiều hơn, bạn cùng bàn mới.”

Nói xong, Đường Cận đi ra khỏi phòng học, để Chiêm Hành ngơ ngác tại chỗ.

Đường Cận đưa giỏ thức ăn cho chú Trương sau đó đến phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm chờ chủ nhiệm lớp, đúng lúc chủ nhiệm lớp vừa mua cơm về. Đường Cận nói với chủ nhiệm lớp rằng Chiêm Hành đã đồng ý làm bạn cùng bàn với cô, bây giờ cô sẽ chuyển qua.

Sau khi chào hỏi giáo viên chủ nhiệm, Đường Cận trở về phòng học bắt đầu dọn sách của mình, qua lại vài lần đã dọn xong.

Toàn bộ quá trình Chiêm Hành biểu cảm vẫn ngây ngốc, còn chưa phục hồi tinh thần từ đoạn Đường Cận nói, từ nụ cười xán lạn của Đường Cận, trầm mặc nhìn Đường Cận chạy tới chạy lui.

Chờ sau khi Đường Cận bận rộn xong, có một số bạn học đã trở về, có bạn học nghi hoặc vì sao Đường Cận đột nhiên đổi chỗ ngồi, nên mở miệng hỏi Đường Cận, Đường Cận thản nhiên nói một câu: “Tầm nhìn tốt.”

Giản An An cũng trở về, trong tay vẫn như cũ cầm cơm cô ta mua, nhưng cô ta vừa vào phòng học nhìn thấy Đường Cận ngồi bên cạnh Chiêm Hành thì ngây ngẩn cả người.

Đường Cận đối với ánh mắt nhìn thẳng của Giản An An làm như không thấy, bình tĩnh lấy sách mở ra bắt đầu đọc sách.

Giản An An đi tới trước mặt Đường Cận, cực lực khống chế biểu cảm của mình, treo lên nụ cười ôn hòa thân thiết, hỏi: “Cận Cận, sao cậu lại ngồi ở chỗ này?”

Đường Cận ngay cả đầu cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên trả lời: “Phong thủy tốt.” Vượng phu.

Giản An An nhìn về phía Chiêm Hành, thấy Chiêm Hành vẫn rũ mắt như cũ xem sách trước mặt, hoàn toàn không phản đối Đường Cận ngồi bên cạnh anh, trên mặt càng không có chán ghét và bài xích, làm cho cô ta vô cùng kinh ngạc.

Kiếp trước Đường Cận và Chiêm Hành không có bất kỳ giao tiếp gì, chứ đừng nói là làm bạn cùng bàn. Đường Cận bởi vì yêu ương với Chiêm Tri Hành, Chiêm Tri Hành nhìn không quen Chiêm Hành, nói với Đường Cận không ít lời xấu, cho nên làm cả Đường Cận cũng chướng mắt với Chiêm Hành, cho tới bây giờ chưa từng nói với Chiêm Hành một câu, làm sao bây giờ nhìn có vẻ hài hòa như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì cô ta trọng sinh, tất cả đều thay đổi?

Không được, cô ta không thể ngồi chờ chết, cô ta không thể để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận Chiêm Hành, Chiêm Hành chỉ có thể để cô ta cứu vớt, ánh sáng của anh chỉ có thể là cô ta!

Giản An An điều chỉnh trạng thái của mình, cười một chút, nhìn Đường Cận dịu dàng nói: “Cận Cận, bởi vì vị trí này cách Chiêm Tri Hành gần hơn phải không? Cho nên cậu muốn ngồi đây?”

Giản An An nói xong cố ý nhìn thoáng qua phản ứng của Chiêm Hành, thấy anh vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Chiêm Hành nghe Giản An An nói, lông mi dài run lên một chút, bàn tay đặt dưới bàn cũng hơi nắm chặt một chút, nhưng trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc của anh.

Vị trí này của Đường Cận quả thật rất gần Chiêm Tri Hành, giữa bọn họ cách một lối đi và một cái bàn.

Chẳng qua Giản An An nói lời này là có ý gì? Cố ý nói cho Chiêm Hành nghe?

Ha, không hổ là nữ chính trọng sinh.

Đường Cận ngẩng đầu nhìn về phía Giản An An, nhướng mày nhếch môi nói: “Bạn học Giản, tớ phát hiện mỗi lần cậu nói chuyện đều không rời khỏi Chiêm Tri Hành đó? Sao cậu lại thích nhắc đến anh ta nhiều như vậy?”

Giản An An nghe vậy sửng sốt, vội vàng ra vẻ hơi bối rối và sợ Đường Cận tức giận, nói: “Tớ không có, cậu đừng hiểu lầm. Cận Cận, tớ đối với Chiêm Tri Hành thật sự không có ý gì, dù sao hai chúng ta là bạn tốt, tớ biết tâm tư của cậu, cho nên cậu nhất định phải yên tâm.”

Đường Cận dựa vào ghế, khoanh tay nhìn Giản An An cười lạnh nói: “Cậu biết tâm tư của tớ? Tâm tư của tớ là gì?”

Giản An An nghe vậy ra vẻ kinh ngạc nhìn Đường Cận, nghi hoặc nói: “Cận Cận, không phải cậu thích Chiêm Tri Hành… A, tớ xin lỗi, tớ quên mất cậu không cho tớ đề cập đến chuyện này, kêu tớ giữ bí mật.”

Đường Cận đã muốn cười ra tiếng. Giản An An này là người kiểu gì vậy? Sao lại có khả năng đóng kịch như vậy? Túi rác của thương hiệu nào đây?

Đôi mắt Đường Cận đùa giỡn nhìn Giản An An, nhếch môi nói: “Bạn học Giản, cậu có biết cái gì gọi là họa từ miệng ra không? Loại chuyện không có chứng cứ như vậy, chỉ cần mở miệng là có thể nói lung tung, cậu bịa ra bao nhiêu rồi? Sao cậu lại có khả năng bịa chuyện như thế?”

Giản An An nghe vậy nhìn Chiêm Hành một cái, đôi mắt lập tức ướt sũng, âm thanh mang theo một chút tủi thân: “Cận Cận, sao cậu có thể nói như vậy, tớ chưa từng nói lung tung.”

Đường Cận nghe vậy gật gật đầu, lật lật quyển sách trong tay ừ một tiếng: “Đúng đúng, cậu chưa từng nói lung tung, cậu là nói bậy.”

Giản An An nghe vậy khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa không giữ được biểu cảm trên mặt. Chiêm Hành cũng nhẹ nhàng ho một tiếng, che dấu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trong mắt mang theo một tia ý cười không thể dò được.

Đường Cận lười nói nhảm với Giản An An, không kiên nhẫn nói: “Bạn học Giản tài trí hơn người, thiên phú khác thường, tớ không có cách nào so sánh với bạn học Giản, tớ còn phải đọc sách thật kỹ, nếu cậu không có việc gì đừng làm chậm trễ việc đọc sách của tớ.”

Giản An An nhìn Đường Cận một chút, đôi mắt trở nên âm trầm. Cô ta phát hiện Đường Cận đời này dường như thay đổi, trở nên khó chơi, tính cách cũng không giống như đời trước có chút cổ quái.

Giản An An thu hồi ánh mắt nhìn Đường Cận, ngược lại nhìn về phía Chiêm Hành, ngọt ngào nở nụ cười, ôn nhu nói: “Bạn học Chiêm Hành, cậu ăn cơm chưa? Tớ mang cho cậu một phần.”

Chiêm Hành nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Giản An An. Không nghĩ tới buổi tối Giản An An lại mang cơm cho anh.

Nghĩ rồi Chiêm Hành nhìn về phía Đường Cận đang cúi đầu nghiêm túc đọc sách.

Vừa rồi anh lại ăn cơm của Đường Cận, đã ăn no, khẳng định sẽ không ăn được đồ của người khác nữa. Anh đã có chút hoài nghi, có phải Đường Cận biết trước Giản An An muốn mang cơm cho anh, cho nên mới dành trước cho anh ăn no, để anh không ăn được cơm Giản An An mang theo?

Lập tức Chiêm Hành lại phủ định ý nghĩ này.

Anh cũng không có quan hệ gì với Đường Cận, Đường Cận không có lý do gì hao tổn tâm tư vì anh như vậy.

Chiêm Hành nghĩ xong ngẩng đầu nhìn về phía Giản An An, thản nhiên nói: “Cám ơn lòng tốt của cậu, không cần, tôi đã ăn rồi. Sau này cậu cũng không cần mang cơm cho tôi, cảm ơn.”

Giản An An lại bị cự tuyệt, có chút không thể tin được. Nắm chặt túi trong tay, hồi lâu mới nặn ra một nụ cười, nói: “Cậu ăn rồi thì tốt…”
« Chương TrướcChương Tiếp »